Ba Lần Gả Cho Ỉn Lười

Chương 009




9. Trông như không thể hiểu được Lục Vãn Thừa.

Đến nhà mẹ chồng sớm tối thưa hầu, huống hồ chi còn là nhà cao cửa rộng, cho dù là ở gia đình bình thường thì đó cũng là chuyện con dâu nên làm mỗi ngày. Lâm Thanh Vũ vô cùng phản cảm, nhưng vì không để cho Lương thị nắm nhược điểm trong tay, mỗi ngày y không thể không làm bộ làm dáng đi đến chỗ Lương thị.

Vốn trước đây Lương thị cũng chẳng có gì để nói với y, y cũng chưa từng trả lời chủ đề giữa các phụ nhân, Lương thị không làm gì được y, chỉ thường hay hỏi vài câu về tình hình của Lục Vãn Thừa rồi cho phép y về Lam Phong các.

Sáng sớm hôm nay, Lâm Thanh Vũ vừa bước vào chính đường, nhìn thấy Lương thị ngồi ngay ngắn ở chủ vị, là biết bà ta có chuyện muốn nói.

Quả nhiên, Lương thị cho người mang hai chén trà mới, vừa nếm vừa nói: "Thanh Vũ, con gả vào Hầu phủ cũng đã được một thời gian."


Lâm Thanh Vũ không nói gì. Lương thị chờ một lúc rồi tiếp: "Con có biết, thân là chính thê, quan trọng nhất là điều gì không?"

Lâm Thanh Vũ lạnh nhạt: "Không biết."

"Chuyện quan trọng nhất, đương nhiên là sinh con cho chồng. Nhưng..." Lương thị thở dài, tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối.

Lâm Thanh Vũ cười lạnh trong lòng: "Chuyện này ta không làm được. Phu nhân có thể để tiểu Hầu gia bỏ ta, cưới người có thể làm một người vợ tốt ấy."

Có vẻ Lương thị cũng đã quen những lời lạnh nhạt của y, bị chống đối cũng không giận, ngược lại còn cười: "Nói ngốc nghếch gì đó, con là phúc tinh của Vãn Thừa, đời này Vãn Thừa không thể sống thiếu con được."

Lương thị nói xong, đánh giá sắc mặt của Lâm Thanh Vũ, thấy y không động đậy gì thì bắt đầu nghiêm mặt: "Cái gọi là 'giúp chồng dạy con', tạm thời con chưa 'dạy con' được, vậy chỉ có thể 'giúp chồng'. Con là thiếu quân Hầu phủ, cũng nên học cách quán xuyến mọi chuyện trong phủ, chia sẻ với Vãn Thừa."


"Chia sẻ với tiểu Hầu gia?" Lâm Thanh Vũ bật cười, "Xin hỏi phu nhân tiểu Hầu gia có gì phải lo? Là chim không biết hót, hay là sáo không biết nói. Hay là... bệnh tình của hắn?"

Đúng như Lâm Thanh Vũ đoán, khi nghe thấy hai chữ 'bệnh tình', Lương thị mất tự nhiên mím môi: "Bệnh của Vãn Thừa có Trương đại phu chăm sóc."

"Nếu như ta nhớ không nhầm, Hầu gia đã từng nhờ ta chăm sóc thân thể của tiểu Hầu gia. Lúc ấy, phu nhân cũng ở đó."

"Quả, quả thật là có chuyện này."

Lâm Thanh Vũ khẽ gật đầu: "Vậy phu nhân đã nói xong chưa."

Mười ngón tay của Lương thị siết chặt, nhưng miệng lại nở nụ cười: "Trước khi con gả vào nhà, ta đã nghe bà mối nói, con trai Viện phán Thái y viện chẳng những có tướng mạo bật nhất, mà còn có thiên tư thông minh, tài hoa xuất chúng, có bản lĩnh nhìn qua là nhớ. Người tài giỏi thường nhiều việc, con thông minh như thế, vừa lo chuyện nhà vừa chăm sóc Vãn Thừa hẳn là không khó --- Người đâu."


Một lão phụ nhân đi đến, chính là Lưu ma ma tháng trước bị phạt đi làm khổ sai. Lưu ma ma trình mấy quyển sổ sách thật dày: "Mời thiếu quân xem."

Lâm Thanh Vũ tiện tay cầm một quyển, nhàn nhạt nói: "Một tháng không gặp, có vẻ như Lâm ma ma lại già hơn, ngày làm khổ sai thật sự là không dễ chịu nhỉ."

Lâm ma ma miễn cưỡng cười: "Nô tỳ phạm sai lầm, đáng bị phạt."

"Đây chỉ là sổ sách của tháng này, con cố gắng chỉnh lý trước, có gì không hiểu có thể hỏi mẫu thân bất cứ lúc nào." Lương thị dịu dàng, "Hơi nhiều sổ sách, nhưng với năng lực của con... Ba ngày nhỉ, trong vòng ba ngày con chỉnh lý sổ sách cho tốt, rồi đưa lại cho mẫu thân, được không?"

Lâm Thanh Vũ còn chưa kịp nói chuyện, Lâm ma ma đã vội cướp lời: "Thiếu quân, phu nhân đang coi trọng người đấy ạ."

"Không phải đâu," Lương thị lại cười, "Ta già rồi, cũng muốn hưởng phúc, về sau Hầu phủ to lớn này, vẫn phải dựa vào Thanh Vũ quản lý."
Màn kịch chủ tớ này mặc dù vụng về, nhưng lại chiếm lý. Chủ mẫu giao quyền quản lý cho thiếu quân, dù là ai nhìn vào cũng thấy chủ mẫu rộng lượng, tín nhiệm thiếu quân. Nếu thiếu quân từ chối, thì chính là không biết tốt xấu, uổng công làm vợ người.

Nhưng vấn đề là, Lương thị thật lòng để y quản lý nhà cửa hay sao?

Sao có thể chứ. Lương thị không giống mẹ ruột của Lục Vãn Thừa, bà ta sinh ra trong gia đình bình thường, phụ thân chỉ là một tứ phẩm Hạ thị lang, trước mặt Nam An Hầu còn phải nơm nớp lo sợ. Trước thì có vợ cả lưu lại đích trưởng tử, còn thân sinh nhi tử của mình thì lại là thứ bỏ đi, ở Hầu phủ, thứ duy nhất Lương thị có thể trông cậy, chỉ có mỗi quyền chấp chưởng gia đình.

Y không có chút hứng thú với quyền chấp chưởng Hầu phủ, nhưng y vẫn có chút hứng thú với chuyện nhìn thấy sự hối hận biết vậy chẳng làm của Lương thị.
"Lòng tốt của phu nhân, lòng ta xin nhận." Lâm Thanh Vũ ném sổ sách về lại khay, "Những sổ sách này, ta cũng nhận."

Lương thị vui mừng gật đầu: "Thanh Vũ, con đừng để vi nương thất vọng nhé."

Lâm Thanh Vũ vừa đi, ôn hòa trên mặt Lương thị mất sạch, lẩm bẩm: "Sao nó nhận sảng khoái như thế..."

Lâm ma ma liếc nhìn về phía cửa: "Đừng thấy thiếu quân thanh cao như tiên nhân, trong lòng nó còn đang thương nhớ gia sản Hầu phủ đấy."

Lương thị lắc đầu: "Trong lòng nó chỉ nhớ mỗi Thái y thự, theo lý không phải là loại người như vậy."

"Sao lại không phải. Phu nhân, biết người biết mặt không biết lòng, ngài cần phải đề phòng một ít, tuyệt đối đừng để thiếu quân thật sự tước quyền quản nhà."

"Vậy thì ngươi yên tâm." Lương thị thản nhiên nói, "Ta phái người hỏi thăm, trước kia nó ở Lâm phủ chưa từng hỏi đến chuyện sổ sách. Dù cho nó có tài giỏi đến đâu cũng không thể lo được cả hai đầu, phải xem xem nó muốn bỏ bên nào. Về phần quyền quản nhà... Cuối cùng chỉ có thể là ta."
Lâm ma ma ân cần: "Phu nhân anh minh."

Lương thị vịn tay Lâm ma ma từ từ đứng dậy: "Thông gió cho mấy hạ nhân hiểu sổ sách, đừng để họ giúp người không nên giúp."

Lâm ma ma vội nói: "Nô tỳ sẽ đi ngay."

Trong Lam Phong các, Lục Vãn Thừa vẫn ngủ thẳng đến trưa mới tỉnh. Hoa Lộ thấy sắc mặt hắn không tốt, hỏi hắn có không thoải mái ở đâu không. Lục Vãn Thừa xoa trán nói: "Đau đầu."

Hoa Lộ lo lắng: "Đang êm đẹp sao lại đau đầu."

Lục Vãn Thừa đoán: "Có lẽ là vì thiếu ngủ."

Hoa Lộ: "..."

Đối với Lục Vãn Thừa mà nói, đau đầu nhức óc là chuyện bình thường, nhưng Hoa Lộ không dám chậm trễ, đi thư phòng mời Lâm Thanh Vũ qua đây.

Lâm Thanh Vũ xem mạch cho hắn, rồi sờ trán, "Ngươi ngủ quá nhiều."

Lục Vãn Thừa sửng sốt: "Không thể nào."

"Có gì không thể." Lâm Thanh Vũ nói, "Ngươi cho rằng ngươi là trẻ con sao? Một ngày mười hai canh giờ ngủ hết tám canh giờ, ngươi không đau đầu thì ai đau đầu."
Lục Vãn Thừa thở dài: "Vậy làm sao giờ."

Lâm Thanh Vũ ngồi ở mép giường, ấn hai bên sườn thái dương cho hắn, lực tay không nhẹ không nặng: "Ngủ ít lại. Sau này ngươi muốn tỉnh, sợ là..."

Giọng y chợt im bặt.

Lục Vãn Thừa gối lên đùi Lâm Thanh Vũ, ngửi được mùi sách nhàn nhạt trên người y, trong lòng chợt có chút không bình tĩnh. Hắn cứng đờ một lúc, rồi tự nhủ với mình Lâm Thanh Vũ cũng chỉ là thiếu niên, mới bắt đầu thả lỏng người, nhắm mắt hưởng thụ sự yên bình của giây phút này.

Nhưng hắn hưởng thụ chưa được bao lâu, Lâm Thanh Vũ đã ngừng tay không chút lưu tình, để Hoa Lộ vào thế.

Lục Vãn Thừa buồn buồn: "Vậy là xong rồi?"

"Ta rất bận."

"Hở? Anh bận gì."

Lâm Thanh Vũ nhẹ nhàng vứt xuống một câu:" Ngươi có mẹ kế thật tốt."

Sau khi Lục Vãn Thừa nghe ngóng thì biết chuyện ban sáng, không khỏi khẽ cười, "Vậy cũng hơi vội rồi, mấy tháng cũng không chờ được...."
Hoa Lộ không rõ ràng lắm, còn nói: "Nếu sau này thiếu quân quản chuyện trong nhà, vậy không phải cuộc sống của chúng ta tốt hơn sao?"

Lục Vãn Thừa cười: "Nghĩ gì thế."

Sau giờ ngọ, Lâm Thanh Vũ ôm thuốc đã nghiền ra khỏi thư phòng. Ở Lam Phong các có một đình đài trang nhã, là nơi thích hợp nhất để thưởng ngoạn phong cảnh mùa xuân. Đáng tiếc Lâm Thanh Vũ tới chậm một bước, đình đài đã bị người nhanh chân đến trước.

Lục Vãn Thừa nửa nằm trên ghế xích đu đung đưa phơi nắng. Hắn mặc một bộ quần áo màu đỏ, dáng vẻ lười biếng, tóc dài buộc tùy ý càng làm cho hắn thêm phần lãng tử bảnh bao.

Nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Thanh Vũ, Lục Vãn Thừa mở mắt ra nhìn: "Sao thầy lang Lâm lại tới đây? Tôi còn tưởng anh định ở lại thư phòng cả ngày."

Lâm Thanh Vũ nói: "Giã thuốc."
Lục Vãn Thừa hỏi: "Hở? Anh không xem sổ sách sao?"

Lâm Thanh Vũ: "Tối rồi tính."

"Vậy là anh vừa muốn xem y thư phối thuốc, vừa muốn xem sổ sách? Anh muốn hết hở?"

Lâm Thanh Vũ hỏi lại: "Không thì sao?"

"Anh làm được hết không?"

"Thử xem đã."

"À... Thầy lang Lâm ơi, giờ anh đang giã thuốc gì đó?"

"Thuốc tốt cho nam tử bị hư thận."

Lục Vãn Thừa: ?

Đình đài thủy ta, hoa mộc sum suê. Hai người một người phơi nắng, một người giã thuốc, cùng sẻ chia cảnh xuân vô biên này.

Sau khi Lâm Thanh Vũ hoàn thành công việc bào chế thuốc của ngày hôm nay, sắc trời cũng đã muộn. Y thắp đèn trong thư phòng, bắt đầu đọc sổ sách. Y chưa bao giờ tiếp xúc với công việc vặt vãnh trong phủ là thật, nhưng khi còn bé y thường làm bạn bên cạnh mẫu thân. Mẫu thân lại thường hay xem sổ sách, y mưa dầm thấm đất, cũng biết được đại khái.
Kế toán dựa theo phương thức nước chảy, muốn hiểu cũng không khó. Nhưng sổ sách Lương thị đưa cho y, chữ nhỏ còn mơ hồ, y chỉ xem nửa canh giờ đã thấy bắt đầu nhức mắt. Trừ cái này ra, còn thêm ghi chép khó hiểu, ngôn ngữ không rõ ràng, nội dung bị thiếu ở cuốn này lại xuất hiện ở cuốn khác... Chẳng trách Lương thị muốn y chỉnh lý nó trong ba ngày.

Nhưng mặc dù là thế, cũng chưa chắc y không làm được.

Đêm khuya tĩnh lặng, ánh nến lung linh. Nghe thấy tiếng mở cửa nhẹ nhàng. Hoan Đồng hầu hạ bên cạnh bàn chạy ra mở cửa: "Tiểu Hầu gia? Sao ngươi còn chưa ngủ."

Lục Vãn Thừa được Hoa Lộ dìu nâng bước vào phòng: "Đêm dài thật dài, ta không lòng dạ nào vào giấc. Huống chi, thiếu gia nhà ngươi không cho ta ngủ nhiều."

Lâm Thanh Vũ cúi đầu xem sổ sách, "Ta bảo ngươi ít ngủ ngày, chứ không bảo ngươi thức khuya."
Từ sáng đến tối Lâm Thanh Vũ không rảnh rỗi được phút nào, lúc này cũng không khỏi mệt mỏi. Thấy Lâm Thanh Vũ như thế, Lục Vãn Thừa cũng thắt lòng, "Đã giờ tý (11h-1h) rồi, hay là đừng xem nữa. Chuyện hôm nay, giao cho anh của ngày mai đi, được chứ?"

Lâm Thanh Vũ không ngẩng đầu: "Ta của ngày mai muốn giao cho tiểu Hầu gia của hôm nay."

"... Hở?"

"Nếu đêm dài thật dài tiểu Hầu gia không ngủ được, không bằng tới giúp ta..."

Lục Vãn Thừa nghẹn ngào đỡ trán: "Tôi lại bắt đầu đau đầu rồi. Để cho tôi đi nằm đi, đi nằm đi..."

Tốc độ Lục Vãn Thừa chuồn đi cực nhanh, đến mức khiến Hoan Đồng gần như tự hỏi có phải hắn khoẻ hơn rồi không. Hoan Đồng rót cho Lâm Thanh Vũ một chén trà mới, nhỏ giọng giận hờn: "Tiểu Hầu gia thật là, không chịu giúp gì cả."

Lâm Thanh Vũ tập mãi thành quen, "Hắn là cái đồ làm biếng, trông cậy vào hắn còn không bằng thắp hương bái Phật."
Dứt lời, Lục Vãn Thừa lại vòng trở lại, không nói lời nào đi thẳng đến trước mặt Lâm Thanh Vũ, nhìn đống sổ sách trên bàn với vẻ nghiêm mặt.

Lâm Thanh Vũ khó hiểu: "Sao nào?"

Lục Vãn Thừa nghiêng người thổi tắt nến trên bàn.

Lâm Thanh Vũ: "..."

Trong bóng tối, y cảm thấy cổ tay mình mát lạnh, thực sự là bị người ta nắm lấy, "Đi ngủ, chuyện sổ sách... giao cho tôi."

Lâm Thanh Vũ rút tay: "Giao cho ngươi? Không phải ngươi không muốn làm à?"

Lục Vãn Thừa nhất thời nghẹn họng, không thể phản bác.

"Hơn nữa, nếu như bị Lương thị phát hiện, thế chẳng phải là muốn trị ta tội bất kính với phu quân ư. Ta muốn làm tốt chuyện này, là vì..."

"Tôi biết, anh muốn nhân cơ hội này vả mặt bà ta, nhưng anh không cần phải khó dễ bản thân. Anh không thích quản chuyện gia đình, thì sao phải cưỡng ép." Lục Vãn Thừa nói, "Hoan Đồng, cất mồi lửa đi, đừng để thiếu gia nhà cậu đốt đèn."
Lâm Thanh Vũ nhàn nhạt: "Tiểu Hầu gia, ngươi tự lo cho mình là được. Chuyện của ta, còn chưa tới lượt ngươi hỏi đến. Hoan Đồng, đốt đèn lên."

Hoan Đồng không dám cãi lời thiếu gia, đốt đèn lên lần nữa, mới thấy vẻ mặt Lục Vãn Thừa lúc này không còn tuỳ tính lười biếng lúc xưa, hắn đang nhướng mày nói: "Chuyện của anh?"

Lục Vãn Thừa thế này làm cho Lâm Thanh Vũ có chút lạ lẫm.

Lục Vãn Thừa lại nói: "Mẹ kế của tôi bày việc, thì sao là chuyện của anh? Đó chẳng phải là chuyện của tôi ư?"

"Ngươi không cần lo lắng," Lâm Thanh Vũ lạnh giọng, "Tiểu Hầu gia chỉ cần tĩnh tâm dưỡng bệnh là được."

Lục Vãn Thừa trầm mặc giây lát rồi chợt cười, khôi phục lại thái độ lúc thường, "Nhưng buổi tối không có thầy lang Lâm trong phòng, tôi không ngủ được."

"Vậy ngươi ráng chịu đi." Lâm Thanh Vũ hoàn toàn không đau lòng, "Thỉnh thoảng thức một đêm cũng không chết được."
Lục Vãn Thừa: "..."

Một đêm này hai người không ai ngủ ngon. Sau nửa đêm Lâm Thanh Vũ mới ngủ, sáng sớm dậy đã tiếp tục vùi đầu vào sổ sách.

"Thiếu gia." Giọng Hoan Đồng vang lên bên ngoài, "Có một ông chú muốn xin gặp ngươi, ông ấy nói do tiểu Hầu gia phái tới."

Lục Vãn Thừa lại muốn làm cái gì đây.

Lâm Thanh Vũ chau mày, "Cho ông ta vào đây."

Chốc sau, một người đàn ông trung niên tướng mạo đoan chính bước vào chào, "Xin thỉnh an thiếu quân. Tiểu nhân là quản sự phòng thu chi ở phủ Ôn Quốc công, họ Trương, tên là Trương Thế Toàn."

Lâm Thanh Vũ nao nao, rõ chuyện hơn nửa, "Tiểu Hầu gia cho ông tới là để..."

"Tiểu Hầu gia viết thư suốt đêm cho Quốc công gia, trong thư nói thiếu quân có sổ nợ rối mù khó giải quyết, có chút lực bất tòng tâm. Sau khi Quốc công gia lựa chọn kỹ càng thì phái tiểu nhân đến hỗ trợ." Trương Thế Toàn cung kính thưa, "Thiếu quân yên tâm, từ nhỏ ta đã làm việc ở phòng thu chi, cho nên dù sổ sách có tệ thế nào, ta cũng có thể tính toán tất cả."
Lâm Thanh Vũ hoàn hồn, đưa cho Trương Thế Toàn một quyển sổ, "Trương quản sự nhìn xem."

Trương Thế Toàn lật vài trang, sau đó nói: "Sổ sách này rõ ràng đã bị người ta cố ý phá rối. Nếu thiếu quân tin tưởng thì cho ta thời gian một ngày, để tiểu nhân nhìn xem là được. Thấy sắc mặt người không được tốt lắm, hay là đi nghỉ ngơi đi."

Mỗi nghề có một chuyên môn riêng, nếu có thể đạt được mục đích, y cũng không muốn lãng phí thời gian cho nó nữa.

Lâm Thanh Vũ ra khỏi thư phòng, ngăn một tỳ nữ lại hỏi: "Tiểu Hầu gia ở đâu."

Tỳ nữ thưa: "Tiểu Hầu gia dùng cơm xong thì đi ra vườn rồi."

Lâm Thanh Vũ đi ra vườn. Lục Vãn Thừa đang ném thẻ vào bình với mấy nha hoàn và mấy gã sai vặt. Hoan Đồng cược thua một nửa tiền tiêu vặt hàng tháng của mình, đang ngao ngao khóc than. Lục Vãn Thừa ở một bên cười đến khoé môi cong cong, hiển nhiên là một tên đệ tử quần là áo lụa không học vấn không nghề nghiêp.
Lâm Thanh Vũ nhìn hắn hồi lâu, chợt cảm thấy... bản thân như thể không hiểu được Lục Vãn Thừa.

Tác giả:

Tiểu Hầu gia: Vì vợ mà bắt đầu dang cánh chở che. _(:з」∠)_