Ba Lần Đi Thi Thái Tử Phi

Chương 68: Song túc song tê (tam)




Hội Kê non xanh nước biếc, Hội Kê vương cũng là người trí thức mẫu mực, thường tập trung những danh sĩ chưa làm quan hoặc có chí với non sông lập ra Hội Kê. Nay hội Lan Đình dạo chơi Sơn Âm, có thể so với việc quan trọng của giáp Lạc Thủy năm ấy.

Cái nơi thế này sao có thể thiếu đám con cháu vương gia Lang gia được chứ? Thực ra Hội Kê cũng chính là đại bản doanh của lục thúc A Ly, Vương Khôn.

A Ly sai người đi thăm dò, bên đó có tin rất nhanh.

Hỏi rằng, quý danh của cô gái nhà họ Tả có phải là “Giai Tư”? Nếu là vị mỹ nhân này, thì chính là một câu chuyện được truyền tụng hết sức nóng hổi.

Mới đầu khi Tả gia đến Hội Kê, rất được vương phủ Hội Kê quan tâm, thỉnh thoảng cũng được đưa đi làm quen với các sĩ tộc quanh đó. Phu nhân nhà anh ta rất thích khoe về cô em chồng, nói cô nhỏ trong nhà xinh đẹp đa tài thế nào, thường xuyên qua lại, thanh danh vị cô nương họ Tả này đã lan tỏa ra khắp nơi. Hội Kê vương phi muốn gặp cô, nên cho người đi mời. Tả cô nương không thể từ chối, nên đành phải đi.

Ai ngờ nô bộc tính sai ngày, lúc Tả cô nương đang chờ ở nhà kề, không gặp được vương phi, mà lại gặp Hội Kê vương.

Trong lòng Hội Kê vương đã ngưỡng mộ từ lâu, thấy cô nương này quả nhiên tuyệt sắc, liền có lòng muốn thu nạp cô. Có lẽ lời nói gây hiểu lầm, chẳng biết thế nào, cuối cùng lại động tay động chân.

Tả cô nương gặp nguy không hoảng, kêu lớn là mình do vương phi mời đến, chớ nên hồ đồ động tay động chân với cô, lại còn cả gan tự nhận là Hội Kê vương –– từ bao đời nay, Hội Kê vương luôn là người thanh cao đỉnh đạt, sẽ không làm việc xấu xa thế này! Rồi không chút do dự bưng một bình hoa sành ném qua, đập vỡ mũi Hội Kê vương “thanh cao” kia, máu chảy ròng ròng…. Cuối cùng, vừa hay vương phi dẫn theo người hầu ghé qua, mới xua tan hiểu lầm.

Hội Kê vương khoan hồng độ lương, dù bị người ta đánh cho mặt mũi bầm dập, cũng không ghi hận cô nương nhà người ta. Vương phi cũng khâm phục vị cô nương này vừa có mỹ mạo lại vừa gan dạ sáng suốt, đúng lúc có người muốn tuyển mỹ nhân vào Đông cung, nên tiến cử Tả cô nương.

A Ly: =__= Lục thúc…… Thật ra thúc không cần phải nói vòng vo như vậy đâu, hại não lắm.

Nói đến nói đi, cũng là vì trong lòng Hội Kê vương có tư tâm, mượn danh vương phi để lừa người ta. Ai ngờ cô nương kia không chịu khuất phục, việc đã đến nước này cũng không thể giấu giếm, cuối cùng vương phi lại biết. Vương phi cũng không muốn giữ một tuyệt đại giai nhân ở bên cạnh, mới kín đáo đẩy thẳng vào Đông cung — dù Hội Kê vương có tà tâm, chắc cũng không có gan đến Đông Cung để trộm người?

A Ly chỉ có thể cảm thán, bề ngoài thì đoan trang, lại giữ toàn bộ suy nghĩ ở bên trong, đây mới là phong cách xử sự của Dữu Tú.

Đưa Tả Giai Tư, người lớn lên từ môi trường thế kia vào Đông Cung, sớm hay muộn cũng sẽ phải đối mặt với mưa máu gió tanh. Hoặc cô ấy bị người ta giải quyết trong đấu đá chốn cung đình, hoặc cô ấy phải đấu tranh để tìm đường sống, chứ tuyệt đối không có con đường thứ ba. Dữu Tú cũng chưa chắc đã trông cậy Tả Giai Tư có tiền đồ gì, dù sao đúng lúc có một cái đinh trong tay, giữ lại thì không ổn, nếu có thể đóng ra bên ngoài thì cứ đóng. Đóng được ở Đông Cung là buôn bán có lời, không đóng được cũng chẳng hề tổn thất. Vừa không sợ về sau cô ta phú quý sẽ trả thù Hội Kê vương. Thứ nhất, Hội Kê vương không phải người có năng lực bình thường, thứ hai, anh chị của cô ta còn đang nằm trong tay mình, ba là chỗ càng cao càng khó đi, nếu Tả Giai Tư trèo lên địa vị kia thật, chỗ dựa sau lưng cũng có thế lực của vương phủ.

Chắc chắn, so với Dữu Tú, Hội Kê vương càng hiểu điều này hơn. Đang lúc làm loạn bị Dữu Tú phá hỏng việc, chắc hắn cũng không còn mặt mũi dây dưa với Tả Giai Tư nữa, rõ ràng vật hết hạn này cũng chưa chắc đã không dùng được.

Còn về phần Tả Giai Tư, đắc tội Hội Kê vương, vào Đông Cung có lẽ là lựa chọn duy nhất của cô. Đứa trẻ sinh ra và lớn lên ở gia đình như vậy, khuôn mặt xinh đẹp ngược lại chính là tai họa của cô.

A Ly giở bừa danh sách, cuối cùng do dự không biết có nên đưa Quế Hương tới hầu hạ Tả Giai Tư không.

Giờ Tả Giai Tư đối với Hội Kê vương mà nói không còn giá trị lợi dụng. Bất kể sau này xảy ra chuyện gì, cô cũng sẽ không quan tâm đến nữa.

Nhưng A Ly lại muốn biết.

Cô có rất nhiều chuyện muốn biết rõ ở kiếp đầu tiên, nhất là cái câu “thiếp bị người ta hại” của Tả Giai Tư. Câu nói ấy cũng là vướn mắc của cô với Tả Giai Tư trong cả ba kiếp, nó cũng khiến cô khó mở lòng với Tư Mã Dục suốt kiếp đầu tiên.

Có lẽ câu nói kia của cô ấy có dụng ý.

Tả Giai Tư như một đóa hoa nở rộ trong cuộc đời của cô, lại tàn lụi trên tay cô. Đương lúc thanh xuân lại chết một cách không minh bạch như thế, bản thân cô ấy không cam lòng, sao không để A Ly nếm chút khúc mắc?

Cuối cùng A Ly viết, để Quế Hương tới hầu hạ Tả Giai Tư.

Tư Mã Dục đi tuần ba tháng, trước đó A Ly cũng không đi cùng.

Mới đó mà anh đi đã non nửa năm.

Gần nửa năm nay, Tả Giai Tư và Quế Hương không hề có động tĩnh gì. Quế Hương vẫn vừa lười vừa gian như trước, còn Tả Giai Tư vẫn bị người ta xa lánh như cũ. Có điều cô ấy vốn là một đóa hoa lan hoang dã nở trong sơn cốc, một đóa hoa nở rộ, vẫn vui vẻ như trước kia. Vấn đề là tôm cá trong cái ao ở hậu viện đã bị cô ấy ăn hết sạch. Có một lần A Ly gặp cô, cô ấy liền bắt cá cảnh dưới ao, hai người nướng lên ăn. Nhìn bề ngoài thì cá béo núc béo ních, lúc ăn vừa tanh lại vừa cứng, chẳng có mấy thịt ngon. Hai người cắn một miếng, rồi đều tự quay đầu, im ỉm nhổ ra.

Tả Giai Tư bèn cam đoan với A Ly, nói qua tháng sáu cua béo lắm, sẽ đãi cô ăn, đảm bảo cực ngon.

A Ly cảm thấy ý tưởng này của cô ấy hoàn toàn không hiệu quả, nên sai người đổi hết cá cảnh trong ao thành cỏ xanh cá mè. Sau đó Tả Giai Tư gửi cho A Ly một đĩa cá con đã được chế biến, nói là tự nhiên cá ở trong viện ăn rất ngon. Tiếc là thời tiết chuyển ấm, không thể đuổi kịp, nếu không bắt một lần phải được mấy con, có thể ăn được lâu hơn.

Mặt A Ly đầy vạch đen, nghĩ rằng: Cô tỉnh táo chút đi, cá sống không tốt hơn cá mua sao!

Thời tiết ngày qua ngày dần dần ấm áp.

Bỗng có một ngày Tả Giai Tư bị rơi xuống nước. Lúc A Ly tới thì thấy cô ấy đang bọc mình trong chăn, run rẩy uống canh gừng, bèo vương trên tóc còn chưa lau sạch.

A Ly sửng sốt một lát. Cô vốn nghĩ khoảng thời gian lạnh nhất đã trôi qua rồi, sự kiện tương tự như kiếp đầu tiên sẽ không xảy ra chứ.

Dĩ nhiên trong lòng cô vẫn đang chờ… cơ hội để trục xuất hết đám phụ nữ này ra khỏi Đông Cung. Cô cũng muốn làm tròn lời hứa với Tả Giai Tư, giúp cô ấy mở một cửa hàng ở ngoài hoàng cung, từ đó về sau sống cuộc sống giàu có bình yên.

Cô sai người đi đun nước nóng, lấy thêm chăn dày, sau đó gỡ đám bèo trên tóc Tả Giai Tư xuống, “Sao lại thế này.”

Tả Giai Tư cụp mắt, “Không cẩn thận nên bị ngã xuống nước.”

Tay A Ly hơi ngừng lại, “Nói thật với ta đi.”

Tả Giai Tư bướng bỉnh lắc đầu, giơ tay, định đẩy tay A Ly ra, nhưng vừa chạm vào, lại không nỡ, cứ thế nắm không buông.

“Chỉ không cẩn thận thôi………” Cô ấy vẫn cúi đầu như trước, hỏi, “Có phải a tỷ cảm thấy, muội… rất đáng ghét không?”

Cô muốn nói là chướng mắt.

A Ly lau tóc cô ấy, “Không, ta rất thích muội.”

“A tỷ nói thật không?”

“Ừ.” A Ly nói, “Ta không lừa muội đâu. Khi nào ta thấy muội đáng ghét, ta sẽ nói rõ ràng.”

Giao tiếp với cô gái vừa ngốc vừa mẫn cảm như cỏ dại này, biện pháp đơn giản nhất là ăn ngay nói thật. Chưa hẳn cô ấy có thể nhận ra ai nói lời gièm pha, ai nói thật, nhưng cô ấy sẽ biết mình nên tin ai.

Nếu để cô ấy mơ hồ để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, ngược lại lại có thể xảy ra chuyện khiến người ta trở tay không kịp.

Quả nhiên bả vai cô ấy thả lỏng, hỏi: “… Tỷ không muốn cho ta gặp thái tử sao?”

“Không muốn.” A Ly nói, “Nếu có thể, ta muốn để muội xuất cung, sống vui vẻ.”

Tả Giai Tư định như hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn A Ly, “A tỷ không thích, ta cam đoan không làm. Nhưng, muội đã đắc tội với người không nên đắc tội… Nếu rời khỏi Đông Cung, về sau a tỷ muốn gặp muội cũng tìm không thấy” Chắc chắn sẽ bị xẻ thành tám phần –– ánh mắt cô ấy nói lên điều đó, “A tỷ có thể giữ muội ở lại được không?”

Rốt cuộc cô ấy cũng đã thẳng thắn nói chuyện chính với A Ly. Đây không phải là việc gì đáng giá để khoe ra, so với lục thúc của A Ly, cô ấy nói còn khó hiểu hơn, nhưng cũng đã chứng thật phán đoán của A Ly.

A Ly nghe xong dở khóc dở cười –– con người là như vậy, nếu nghĩ mình đắc tội với ai, người đó sẽ trị mình ở mọi chỗ, giống như bàn tay quỷ của người đó trải rộng khắp trời đất, như thể mình sống thêm ngày nào thì hắn sẽ chết sớm ngày đó.

Thật ra con người nào có ai có trí nhớ tốt, lắm rảnh rỗi đến thế?

Dĩ nhiên, Tả Giai Tư mang ngọc mắc tội. Cô ấy xinh đẹp như thế, khó tránh khỏi việc rước lấy phiền toái.

A Ly cũng chỉ có thể cười nói: “Sợ gì, có ta bảo kê cho muội rồi. So với Hội Kê vương thì ta còn lợi hại hơn ấy chứ.”

A Ly cũng không tiếp tục hỏi đến cuối cùng Tả Giai Tư đã bị ai đẩy xuống.

Người giấu mọi xấu xa bẩn thỉu, cũng không thể giấu sạch sẽ mọi nhược điểm. Có điều sẽ tốn nhiều công sức và thời gian để thu thập.

Tiếc là lần này chuyện mưu sát không được làm to lên, không thể xét tội liên đới, cuối cùng cũng chỉ trục xuất được một người thôi.

Tháng tám là lúc hương hoa quế thoang thoảng, cuối cùng Tư Mã Dục cũng đã đi tuần từ miền tây về.

Lần này anh đi xa, không tiện thông báo tin tức, có một lần có cơ hội viết thư cho Hoàng thượng, dĩ nhiên thư gửi cho A Ly dày gấp ba lần. Đối với việc lấy việc công làm việc tư của con trai, Hoàng thượng cũng chỉ một mắt nhắm một mắt mở, ném thư cho Hoàng hậu, nói: “Xem này, đúng là vừa cưới vợ đã quên ngay mẹ mình rồi.” Hoàng hậu liếc mắt nhìn Hoàng thượng: “Lại phải nói, gả cho chàng nhiều năm thế rồi, những bức thư chàng viết cho ta, tổng cộng cũng chưa bằng một phong thư của con trai.” Hoàng thượng liền dõng dạc, “Có người nói một câu bằng mười câu. Cũng có người dông dài ba tờ giấy liền, vẫn chưa nhắc đến điểm chính.”

Hiểu con ông rất rõ!

A Ly phục Hoàng thượng sát đất. Chả phải Tư Mã Dục chính là người dông dài nửa ngày cũng chưa thể nhắc đến điểm chính đó sao?

Nhưng anh không làm chất lượng được, chỉ giỏi về trọng lượng, mà cả việc che giấu cũng không biết đường. Báo hại mỗi lần A Ly nhận phong thư nặng trịch từ tay hoàng hậu, đều cảm thấy xấu hổ không biết nên chui vào đâu.

Cậu chàng này kể cả việc nhỏ như con muỗi cũng phải báo cho A Ly hay, ngay cả việc buổi sáng ăn cháo bị sặc cũng phải báo cáo. Lê thê nửa ngày mới viết được một câu “Tất cả đều tốt, đừng nhớ ta”, dài dòng mấy phong thư mới viết một câu “Nhớ quá, mong hồi đáp”, dây dưa mấy tháng, cuối cùng mới viết được một bài thơ tình, anh cam đoan một cách khó hiểu “Đá tảng không chuyển dời.” A Ly có thể tưởng tượng ra bộ dạng anh mặt nhăn mày nhó, vừa đọc thư vừa bị anh chọc cho cười lăn lộn, vừa muốn nịnh nọt anh nghe anh kêu hai tiếng rưng rưng.

Lần này anh ra ngoài vì việc công, nhiệm vụ hoàn thành rất viên mãn, vẫn chơi xỏ Mộ Dung Tuyển một vố. Hoàng thượng rất vừa lòng, tự mình tới ngoại ô đón anh tẩy trần.

Đứng bên ngoài thì diễn trò khen ngợi khoe khoang, vừa lôi anh đến điện Thức Kiền, ông liền ra sức dạy dỗ anh –– thân là thái tử, nhận gánh nặng quốc gia, không ngờ anh lại tự dẫn binh đi đánh lén quân doanh của Mộ Dung Tuyển, không muốn sống nữa sao?!

Thái độ nhận sai của Tư Mã Dục khiến ông hài lòng, còn tỉnh ngộ sửa sai cao hay không cao lại là một chuyện khác. Hoàng thượng cũng biết anh nhớ mong vợ mình, cuối cùng cũng nói ít đi một câu, “Đến chào hỏi Thái hậu và mẫu hậu con đi, mau mau rồi về Đông Cung.”

“Vâng!”

Tư Mã Dục trả lời thì rất sảng khoái, nhưng vừa quay đầu, đã chạy nhanh như chớp về Đông Cung tìm A Ly trước.

Thật ra A Ly định ở Đông Cung chờ anh, nhưng hoàng hậu lại kéo tay cô đi nói chuyện –— dĩ nhiên hoàng hậu rõ con trai bà là người không biết tuân theo phép tắc, vì vậy bà là đang dạy dỗ anh, “Vừa cưới vợ về đã quên mất mẹ, đã vậy để nó ngay cả vợ cũng không gặp được đi!”

Mưa thu mờ mịt.

Lúc Tư Mã Dục tìm đến hậu viện, từ xa đã thấy A Ly ngồi trong nhà thủy tạ. Mưa phùn rơi xuống ao, gợn những vòng sóng nước rồi dần dần tan biến, như đang gảy lên vô số tiếng nhạc.

Y nhân tại thủy, tố hồi tòng chi[1].

Anh liền đi một vòng lớn, lặng lẽ bước đến sau lưng cô, muốn cho cô bất ngờ.

Lúc đến gần, không hiểu sao trái tim lại nhảy lên. Anh cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nhưng lại không nói được. Bóng dáng kia đúng là giống A Ly thật, nhưng hình như có vẻ hoang dã hơn. Nếu nói không phải, cảm giác quen thuộc ấy khiến lòng người ta hoang sợ.

Những hình ảnh hỗn loạn bất chợt hiện thoáng lên trong đầu.

Anh nhìn cô nương kia kéo tay áo, dùng quạt hương bồ quạt cho lửa lớn lên, lật cá nướng. Mặc cho đầu đầy mồ hôi, cô dùng mu bàn tay có vệt đen lên lau.

Khi cô lau mồ hôi, ống tay áo lướt qua cánh tay của Tư Mã Dục, Tư Mã Dục khẳng định cô sẽ cảnh giác. Nhưng dường như cô không phát hiện ra, ngược lại lại đi về phía trước nhìn ngó, tư thế không phòng bị, nếu ai đẩy tay từ phía sau, chắc chắn cô sẽ rơi xuống nước.

Tư Mã Dục vươn tay ra giữ cô lại, “Cẩn thận.”

Cô nương kia quay đầu kinh ngạc, Tư Mã Dục thì đã nhìn rõ gương mặt lem luốc với ba đường vẽ đen kia, lập tức không nhịn được cười bật ra.

Tuy rằng rất giống, nhưng không phải là A Ly.

Cảm giác quen thuộc ấy càng ngày càng rõ rệt, gần như khiến Tư Mã Dục cảm thấy nghi hoặc.

“Có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi không?”

Cô nương kia sờ sờ lên mặt một lát, hỏi: “Người chính là thái tử?”

Đúng thật là cô nương hoang dã, Tư Mã Dục nghĩ, “Chính là ta.”

Thật ra từ lúc nhìn thấy dáng vẻ của Tư Mã Dục, Tả Giai Tư đã hiểu rõ rất nhiều chuyện.

Cô nhớ rõ nhiều năm trước, khi nhị công tử Tào gia còn qua lại nhà cô, lúc nào cũng bị chị dâu của cô mỉa mai khiêu khích. Tả Giai Tư ăn nhờ ở đậu, không thể giáp mặt chống đối chị ta, chỉ có thể nhân lúc chị dâu không nhìn thấy, mới lén lút liên hệ.

Cô quá khờ, không nghĩ ra được câu nào an ủi, chỉ có thể cố gắng phân bua, “Muội không hề nghĩ thế, huynh đừng nghe tẩu ấy nói. Miệng tẩu ấy toàn nói những điều xấu xí thôi……”

Cô không thể nói được câu “Huynh đừng hận tẩu ấy”. Nhưng đó thật sự là chị dâu của cô, chị ta đã nuôi cô khôn lớn, cô không thể cùng với người dưng hận chị ta được.

Cô còn nhớ một dạo nọ, hai người từng ngồi trên bờ sông xanh, nước chảy chầm chậm, trong tới nỗi có thể thấy đáy. Họ nhìn bóng mình dưới nước, không nói lời nào, mãi lâu sau, anh ta mới ngẩng đầu, tươi cười sáng rực với cô.

“Huynh không hận cô ta, dù sao cô ta cũng là tẩu tử của muội”. Anh ta nói.

Cho dù giờ đã biết, lời nói ấy là lừa mình dối người. Nhưng khi nhớ lại, Tả Giai Tư vẫn cảm thấy buồn bã.

… Đúng là có một kiểu thích, có thể khiến người ta chịu được khó khăn, tha thứ cho người đã làm nhục mình. Đơn giản là, “Dù sao cô ta cũng là tẩu tử của muội.”

Còn người đang đứng trước mặt cô là Thái tử, lại tự hạ mình đi tiêu diệt sơn tặc, cứu một bé gái mồ côi nghèo túng. Không phải để giữ ở bên cạnh, chỉ vì cô gái mà anh thích mở miệng cầu xin.

Nếu A Ly thích Thái tử, giữ chặt không để cho người phụ nữ khác chạm vào anh, thật ra đây là chuyện quá đỗi bình thường.

Sắc mặt Tả Giai Tư như màu tro, nói với Tư Mã Dục, “Chúng ta từng gặp nhau. Nhiều năm trước đây, ta bị sơn tặc bắt cóc. A tỷ của ta đi cứu ta, thật ra là tỷ ấy đi cùng với người.”

Tư Mã Dục vô cùng mù mờ, “Sơn tặc gì cơ? A tỷ ngươi là ai, sao ta không nhớ?”

“A tỷ của ta chính là Thái tử phi đấy.”

Rốt cuộc Tư Mã Dục cũng mơ mơ hồ hồ nhớ ra một số thứ, “Ồ, lần đó là cứu ngươi sao……”

Sao anh lại nhớ lần đó là Vệ Lang nhỉ?

Rồi lập tức nghĩ tới một việc quan trọng hơn, “Thái tử phi đi đâu rồi?”

Hỏi rõ hướng đi của A Ly, Tư Mã Dục chạy đi rất xa, lại nhớ ra gì đó, tiện tay chỉ một cung nữ, rồi chỉ chỉ Tả Giai Tư, nói: “Tới phòng bếp làm cho nàng ấy mấy món ăn, thưởng cho nàng ấy.”

Tả Giai Tư còn đang nướng cá trong nhà thủy tạ.

Lúc này cô lại cảm thấy phía sau mình có người vừa xuất hiện, vẫn ra vẻ không phòng bị như trước, đứng dậy… tuy có lần bị đẩy xuống, suýt nữa thì mất mạng… nhưng giờ đây cô nhất định phải thấy rõ mặt hung thủ, không uổng công cô ôm cây đợi thỏ lâu như vậy.

Cái lúc bị đụng vào bả vai, Tả Giai Tư nhanh nhẹn trở tay xoay người, vặn cánh tay của người kia.

“Đau quá!”

Tả Giai Tư hơi sửng sốt… người bị cô giữ tay lại là thị nữ Quế Hương của cô.

[1] Y nhân tại thủy, tố hồi tòng chi: Người ấy ngay giữa dòng nước, ngược dòng nước biếc tìm đường mà theo. (Edit kém cỏi nghe không được vần lắm TToTT)