Ba Lần Đi Thi Thái Tử Phi

Chương 54: Như là mới quen (lục)




Dáng hình Tư Mã Dục khuất xa, rốt cục A Ly mới có thể hít thở dễ dàng.

Cô không ngờ được mình lại cứ như thế mà giáp mặt với Tư Mã Dục. Khoảnh khắc kia cô gần như vỡ vụn, cơ hồ sắp trở tay không kịp.

May mà lâu nay cô đã quen kiềm chế, nên mới không lộ ra cử chỉ quá khích nào.

Chỉ là nhớ về hồi ức trước kia, không tự chủ được lại âm thầm nhìn theo dáng anh.

Quả là trùng hợp, Tư Mã Dục bỗng dưng quay đầu lại. Khuôn mặt anh không tỏ thái độ gì, ánh mắt vẫn lạnh lùng thơ ơ như trước, nhưng lại dán chặt vào cô không di dời.

A Ly không khỏi suy nghĩ, hiện giờ anh đang dùng tâm trạng gì để nhìn cô đây?

Không phải hiện tại chỉ là một trong những người xa lạ của nhau thôi sao?

Thế nhưng cô vốn không phải thế. Rõ ràng cô đã biết tâm tình của mình lúc này, là loại tâm trạng hỗn loạn không sao gánh vác được, tình yêu được tích lũy qua ba lần sinh ly tử biệt, trĩu nặng, yêu thương căng tràn như muốn vỡ tung.

Lần nào quay về cũng đều là cô bỏ lại anh mà chết đi. Nhưng cô có may mắn hơn anh chút nào đâu. Dù thế nào chăng nữa anh chỉ cần đau đớn một lần rồi sẽ quên ngay, còn cô vẫn luôn bị những dằn vặt đó cào xé, buộc phải nhớ hết thảy.

Chuyện này đúng là…. báo ứng mà.

Các thiếu nữ chuẩn bị theo Hoàng hậu rời đi, Tạ Thanh Như kéo A Ly lại, gọi khẽ: “A tỷ”.

A Ly vừa quay đầu, đã đuổi kịp bước chân của bọn họ.

Hoàng hậu khẽ nghiêng người nhìn, mặt khẽ mỉm cười, hiền hòa chìa tay ra với cô, A Ly chỉ đành đuổi theo, đi bên cạnh bà.

Hoàng hậu lại kéo tay A Ly.

Cuối cùng đã không còn phải lo sợ về xu hướng giới tính của con trai mình nữa rồi, giờ phút này Hoàng hậu nhìn A Ly kiểu nào cũng thấy vừa mắt. Bỗng nhiên bà nhớ đến cái ngày đầu tiên nghe kể về A Ly, chuyện A Ly đã làm — hình như là thay người Thẩm gia xoa dịu đau thương khi con cháu họ bị bắt nạt. Rồi lại suy xét chuyện với Thôi Sâm, cảm nhận liền khác nhau thật lớn.

Con bé này vừa có tấm lòng cảm thông người yếu đuối, lại không sợ cường – bạo —- Hoàng hậu nghĩ, phẩm chất này đáng quý biết bao. Hơn nữa xử sự lại thẳng thắn chính trực, không chứa nhiều tâm cơ, ngu ngơ khờ khạo, còn sợ gì con bé sẽ tính kế A Mang nữa.

Mọi lo lắng đều thu lại hết.

Nhân tiện cười hỏi: “Hà bao hôm nay mẹ con mang vào rất là tinh xảo, nghe nói là chính tay con làm?”.

A Ly gật đầu đáp vâng.

Thuận đó Hoàng hậu lại nói: “Thật khéo tay. Bình thường ở nhà thích làm những việc gì?”.

A Ly thưa: “Ngoài việc phụ giúp a nương thêu thùa may vá, thỉnh thoảng cũng tiếp các đệ đệ, muội muội trong nhà đọc sách chơi đùa”.

“Con là trưởng nữ?”.

“Thưa vâng”.

Xem ra thực sự rất biết chiếu cố người khác, Hoàng hậu ngẫm nghĩ. Bà cảm thấy hết sức hài lòng. A Mang của bà có phải vẫn còn con nít lắm không? Phải cần một cô gái như thế này quan tâm chăm sóc cho nó mới tốt.

Về phía Tư Mã Dục thì đã đi đến trước cửa viện, một lần nữa dừng chân, quay đầu lại.

Hoàng hậu liếc nhìn anh, rồi lại nhìn A Ly.

A Ly đang tiếp chuyện cạnh bà, tuy âm thầm lặng lẽ, nhưng hiển nhiên cũng có chút không tập trung.

Cô cúi mi hòng che giấu ánh mắt, dải đăng ten trên váy mặc tiến cung đã rối loạn, miếng ngọc trên đó kêu leng keng.

Gió thổi trên hồ, sóng nước lăn tăn. Có tảng đá rơi xuống, liễu xanh như tơ lụa, như hoa cúc hồng tím vàng xanh. Lại cứ như không thể quấy nhiễu tinh thần cô. Chung quy A Ly vẫn không tự chủ quay đầu nhìn lại.

Hai thiếu niên, thiếu nữ cứ như vậy nhìn nhau từ xa. Thời khắc đó, sóng vỗ cũng phải ngừng, ngân hà sáng rõ, như sau thời gian chán nản đợi chờ, chim tước tụ tập chao lượn. Những ngôi sao sáng trong và xa xôi nhất cuối cùng lại được gặp gỡ.

Khiến người ta cứ muốn thành toàn cho họ.

Tuổi trẻ thật là đẹp, Hoàng hậu thầm nghĩ. Sau đó không hề đề cập đến sự thất thố của cô, chỉ khẽ vỗ tay cô, cười cười dắt cô đi xa.

Cả ngày hôm đó tâm trạng Hoàng hậu rất là tốt. Sẩm tối khi Tư Mã Dục đến gặp bà, đã lâu rồi bà mới cảm nhận lại được sự vui vẻ đơn thuần của con trai mình.

— Rốt cuộc đã có thể không cần sốt ruột vì chuyện thanh thiếu niên tới độ tuổi phản nghịch nữa rồi, bà đã chắc chắn con trai bà yêu thích con gái, hoan hô!

“Ở lại dùng cơm đi”. Hoàng hậu đặc biệt dặn dò cung nữa làm thêm vài món đồ ăn mà Tư Mã Dục thích.

Tư Mã Dục bị mẹ mình dùng ánh mắt hiền hòa hết mực nhìn mình thì da đầu run rẩy.

“Vâng ạ. Hôm nay mẫu hậu có việc gì vui sao?” Gần giống như anh đang đổi vai thành người mẹ lo lắng vấn đề của thời kỳ trưởng thành của con mình không bằng, anh còn lo sợ rằng mẹ mình đang bước vào thời kỳ mãn kinh nữa cơ, “Tâm trạng tốt thật nha”.

“Mẫu hậu còn chuyện gì đáng để vui nữa đây?” Hoàng hậu cười không ngớt, “Nếu có thì cũng chỉ là chuyện của con thôi”.

Việc vui của Tư Mã Dục còn có thể là chuyện gì nữa chứ?

Trước kia anh còn có thể kiên nhẫn nghe mẹ anh lãi nhãi vài câu, nhưng hôm nay không biết tại sao lại hơi phiền muộn. Chỉ im lặng không lên tiếng.

Hoàng hậu cũng biết xưa nay anh không thích nghe nói này nói nọ, nhưng sự kiện này người làm mẹ luôn không nhịn được muốn quan tâm, “Con không còn nhỏ nữa, đã gần mười sáu rồi đó. Năm tới đã có thể cử hành đại hôn rồi. Mẫu hậu và phụ hoàng con vẫn muốn nghe ý kiến của con một chút, Thái Tử Phi mà con muốn cưới là kiểu người như thế nào?”.

“Sao cũng được”. Tư Mã Dục vẫn nói câu nói kia, “Mẫu hậu và phụ hoàng làm chủ là được”.

Con trai lớn rồi, Hoàng hậu không kìm được xúc động. Trước đây vẫn còn là một cậu bé trèo lên đùi bà xin tha thứ, mà nay đã cao lớn hơn cả bà. Trước đây vẫn là một cậu bé tự cho mình là thông minh chuyên gây rối, mọi khoe khoang đều truyền tải qua ánh mắt, mà nay tâm tư đã sắp sâu hơn cả đại dương, muốn lừa dối bà, bà đã không thể dò xét ra được nữa.

Hoàng hậu kéo cái gối nhỏ dựa vào, ngẩng đầu nhìn vào mắt Tư Mã Dục — dám giấu tâm sự với mẹ hả, thật sự phải dạy dỗ lại mới được.

“Thái hậu rất thích Dữu Tú”.

Quả nhiên Tư Mã Dục liền cau mày, vô cùng không đồng ý trợn mắt nói, “Người Dữu gia thì không được”.

Hoàng hậu đương nhiên biết người Dữu gia thì không được. Liền cười, ung dung chậm rãi hớp một ngụm trà.

“Tạ nương là con gái của Thái phó, dòng dõi tương đương. Cả người thanh tú thông minh, vừa có tri thức lại hiểu lễ nghĩa — “

“Còn nhỏ quá, vẫn chỉ là con nhóc con”.

Với Hoàng hậu mà nói, lý do này cũng có hơi miễn cưỡng, Tạ Thanh Như mới mười ba tuổi, vẫn chỉ là mầm non chưa lớn, đúng là chưa phải lúc để đính hôn.

“Còn Hà Trinh? Gia tộc liêm khiết, dung mạo cũng tươi đẹp —-“

“Nhìn ốm yếu quá”.

“Lưu Thiếu Quân thì sao?” Tính tình trầm tĩnh, tuổi tác tương đương, cũng không có thần sắc kiêu ngạo hay ốm yếu gì. Tóm lại chọn nó nhé!

“Tính cách quá buồn rầu”.

“Thế rốt cuộc con muốn kết hôn với kiểu người nào?”

“…… sao cũng được”.

Hoàng hậu: mẹ nhà ngươi!

Nhưng chuyện này cũng đã sớm đoán ra. Hoàng hậu cười cười nhìn Tư Mã Dục, cuối cùng cũng tung đòn sát thủ, “Còn Vương Lâm thì sao?”.

Tư Mã Dục hơi hơi thất thần, lúc đó không đợi bản thân mình hiểu ra đó là vì sao, đã ngang ngược từ chối, “Xấu quá, con không thích”.

Giờ này Hoàng hậu mới lắp bắp kinh ngạc, “Xấu?”. Lấy mỹ mạo nổi bật của các cô gái họ Tạ, Dữu, Lưu ra so bì, cho dù kém hơn họ một tẹo, nhưng A Ly cũng đâu có tệ.

Hơn nữa, nếu thực sự Tư Mã Dục cảm thấy con người ta xấu xí, tại sao ánh mắt cứ dán chặt không rời. Một lần bước đi thôi đã quay đầu nhìn lại đến ba lần, dù có là tình cảm vợ chồng mặn nồng cũng ít có mấy người yêu đương quyến luyến đến vậy.

Lúc ấy, ánh mắt anh rõ ràng tràn ngập nhung nhớ, hết thảy mọi người đều trông thấy.

Bà sớm đã biết con trai mình không hề đáng tin, nhưng vẫn thấy ngạc nhiên về trình độ không đáng tin của anh, đến mức có thích người ta hay không, tự bản thân lại không hề biết sao?

“Dù thế nào con cũng không muốn”. khẩu khí Tư Mã Dục quyết liệt, “Ai cũng được, chỉ có cô ta, là con không muốn”.

“Thực sự không muốn?”

“Không muốn”.

“Cũng thật sự không thích chút nào sao?”.

Tư Mã Dục nghẹn họng.

Anh không thể nói nên lời, đại khái ngay cả tự hỏi mình cũng không thể, cứ như vậy mở to đôi mắt hoang mang nhìn Hoàng hậu. Giống như đang mộng du.

Hoàng hậu tương đối sợ hãi, giơ tay lên vỗ vào vai anh. Tư Mã Dục mới phục hồi lại tinh thần, như là sợ Hoàng hậu lại đặt thêm câu hỏi, vội xoay người trốn chạy như bay.

Tư Mã Dục trở về Đông cung, đi thẳng vào tẩm điện, bịt kín cả người nằm ngủ. Khi bọn cung nữ, thái giám vào điện muốn hầu hạ anh rửa mặt rồi ăn uống, anh không muốn nói chuyện, cứ thế với cái gối ném ra bên ngoài.

Bên ngoài ồn ào loạn thất bát tao một lúc, cuối cùng mới yên tĩnh lại.

Đến khi đèn sáng rực rỡ, bên ngoài tấm màn che có Thái y thấp giọng chào hỏi, nói là phụng mệnh vua đến đây. Tư Mã Dục không đáp lời, họ liền giơ tay vén màn bước nhanh vào, quỳ xuống cạnh giường bắt mạch.

Lật trở cánh tay của Tư Mã Dục bắt mạch xong xuôi rồi đi ra ngoài.

Anh cảm thấy chính mình đại khái là quá mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi cho tốt.

Chẳng biết qua bao lâu, Thái y đã rời đi. Ngoài kia bóng đêm bao trùm, gió thổi lành lạnh, tiếng côn trùng bắt đầu kêu râm rang.

Tư Mã Dục nhìn ngọn nến bên ngoài hắt sáng lên mành vải, cơn buồn ngủ mông lung ùa tới.

Ánh nến kia dừng lại trên tấm lụa mỏng, hòa vào sắc trời mênh mang, tựa như cơn mưa nhỏ tắm lên hoa hạnh nở rộ trong vườn xưa.

Trong vườn hoa hạnh dày đặt đó, cô gái với sa y mỏng manh, nhón chân vịn cành muốn hái. Mái tóc đen mượt như lụa buông dài, cánh tay áo lụa mỏng rơi xuống, lộ ra một đoạn da thịt trắng ngần.

Bỗng đâu cơn mưa phùn rơi xuống lả tả, giống như từng giọt hơi nước nóng bỏng trong đình Lưu Ngọc bốc lên, làm cô gái ấy ướt đẫm.

Mềm mại, mịn màng.

Trong đầu có vị mặn mòi mà ngọt ngào thật khó thở, như có cơn sóng biển mãnh liệt nhưng ấm áp bủa vây. Anh hốt hoảng khao khát siết chặt vòng tay lại.

Y phục trắng như tuyết trôi nổi phập phồng, tóc đen phân tán, rêu tảo như bám lẫn lộn khắp người.

Sóng biển dâng cao rồi hạ xuống. Chỉ còn sự ấm áp mênh mang, lười biếng thỏa mãn.

Anh cẩn thận ôm cô gái ấy vào lòng, ngón tay lướt nhẹ từ vầng trán cô đi xuống — anh nghĩ, có lẽ lúc này mình sẽ được nhìn rõ mặt cô. Anh hơi hơi lo lắng do dự.

Nhất định có thể nhìn thấy.

—- đó là một đôi mắt dịu dàng, nước mắt tí tách rơi.

Anh không kìm lòng được hôn lên, anh cũng muốn hỏi, tại sao lại khóc. Anh yêu cô đến thế kia mà, sẽ cả đời đối xử tốt với cô.

“Đừng khóc” Anh khe khẽ muốn gọi tên cô. Nhưng hai từ kia cứ như đã bị tẩy sạch ra khỏi sinh mệnh của anh, rõ ràng là biết, nhưng có làm mọi cách vẫn không thể thốt ra câu nói ấy.

Anh thực sự nhớ rõ tên cô mà. Anh nhớ rõ cái lần đầu tiên gặp gỡ ấy, đã vội vàng hỏi tên cô.

Anh vẫn cố gắng nói ra.

Chỉ có hai từ mà thôi, tại sao lại khó khăn đến thế. Giống như trên bức tường đá núi Tây đột nhiên rơi xuống tấm bia đá kì lạ, một khi vạch trần, chính là khoảng hư vô, không còn có thể dứt bỏ câu chuyện xưa cũ nữa.