Ba Lần Đi Thi Thái Tử Phi

Chương 53: Như là mới quen (ngũ)




Tư Mã Dục ngẫm nghĩ thấy mình quả thật rảnh rang, cũng lười mang người theo, từ trong điện Thừa Kiền đi thẳng một hơi theo hướng Bắc.

Anh tính đi đến chỗ mẹ anh ân cần thăm hỏi trước một tiếng, tiếp đó mới đến cung Thái Hậu thuận tiện ăn chùa một bữa cơm trưa.

Người nhà mẹ đẻ Thái Hậu dường như có nhiều mưu đồ muốn ghép anh với Dữu Tú thành một đôi.

Nói một cách công bằng, cưới ai làm Thái tử phi, Tư Mã Dục anh cũng không có ý kiến gì. Dù sao tồi tệ lắm cũng chỉ là đụng phải một bà cô Dạ Xoa vừa xấu vừa hung tợn —- anh cho rằng mẹ và bà nội anh cũng thật sự sẽ không chọn một nữ nhân như vậy cho anh.

Anh rất nóng lòng, lại không cần mỗi ngày lãng phí ở trong hậu cung, với ai còn không thể trải qua cả đời?

Thế nhưng Dữu Tú không được. Cưới Dữu Tú chính là hại mẹ anh.

Mấy ngày trước anh mới kê liều thuốc mạnh cho Dữu Tú. Cô gái kiêu ngạo như thế, khi biết câu chuyện cũ này, ắt hẳn sẽ không đi theo kế hoạch vạch sẵn nữa. Nhưng mấu chốt của chuyện này vẫn là ở thái độ của Thái Hậu.

—- nếu Thái Hậu cứ nhất quyết muốn nhét Dữu Tú cho anh, mọi người có muốn phản kháng cũng không được.

Đó là lí do mà Hoàng Thượng không lên tiếng, mấy ngày nay Tư Mã Dục cũng muốn đến chỗ Thái Hậu để thăm dò tình hình.

Anh rõ ràng đang rất lo lắng. Nhưng trong những ngày còn được nhàn rỗi này, khi đi trên đường, đột nhiên cứ cảm thấy bản thân như đã quên gì đó.

Một điều rất quan trọng, lại như là có cũng được mà không có cũng không sao.

Anh nghĩ, bản thân mình có phải đang có gì bất thường hay không.

—- Tạ Liên cùng Hoàn nương tâm ý tương thông, Vệ Lang đại khái là hợp ý cháu gái của sư phụ anh ta. Vương Diễm còn nhỏ, nhưng cũng đã biết ngưỡng mộ Tạ nương – kiểu tiểu thư không thua đấng mày râu là mấy. Đến cả người không chút thú vị như Thẩm Điền Tử, nói đến việc cưới xin cũng sẽ lúng túng đỏ mặt.

Vì sao anh không hề có chút mơ mộng gì về một cô gái sẽ là vợ anh trong tương lai?

Nhưng anh lại cảm nhận được, dường như bản thân cũng từng thực sự có ước mong.

Anh nhớ rõ một vài năm về trước, anh thường xuyên nằm mơ một giấc mộng kỳ lạ. Anh trong giấc chiêm bao mệt nhoài, mồ hôi đầm đìa cố nhớ tới chuyện về một người nào đó. Anh nhớ rõ tiếng nói trong giấc mộng, đó chắc chắn là của một con gái. Anh liều mạng muốn nhìn thấy rõ cô gái, nhưng mặc kệ đã cố gắng mở to hai mắt như thế nào, hình bóng của cô gái ấy cũng chỉ là những ảo ảnh hư vô mờ mịt. Cô gái ấy từng im lặng ngồi bên cạnh anh, để mặc anh tỉ mỉ miêu tả gương mặt cô, mỗi khi đến lúc ấy, khi anh có cảm giác mình rốt cục cũng biết cô ấy là ai. Thế nhưng khi anh muốn mở miệng gọi tên cô gái ấy, lại nhận ra rằng, mình căn bản chẳng nhớ nổi bất cứ điều gì về cô.

Cảm giác ở trong mộng đuổi theo tìm kiếm đến cùng rất đau đớn và rất khó chịu.

Lúc bỗng nhiên bừng tỉnh, cảm giác trái tim như bị ai siết chặt đến khó thở.

Anh còn nhớ mình đã từng được nhìn thấy cách mà người ta thuần hóa loài thú, bọn họ có thể khiến cho hổ và thỏ chơi đùa vui vẻ với nhau. Phương pháp thuần thú vô cùng đơn giản, chỉ cần khi hổ biểu lộ ra ý đồ công kích với thỏ thì lập tức quất roi nó thật mạnh. Dần dà, trong ý thức của hổ, việc ăn thỏ không còn là một loại hưởng thụ, mà là một loại đau đớn. Mọi loại thú khi bị nếm đau đớn cũng sẽ phục tùng, vì thế dần dần bản năng tấn công cũng đều bị lãng quên.

Đây là một kiểu chấp nhận thực tế. Ứng dụng trên thân con người cũng như nhau thôi.

Khi số lần khó chịu ngày một tăng cao, dần dàn anh cũng không còn khăng khăng muốn nhớ về người kia nữa.

Cho dù thỉnh thoảng anh có mơ thấy, cũng sẽ chỉ lãnh đạm, thờ ơ.

Lại lâu hơn chút nữa, ngay cả nằm mơ cũng không mơ thấy. Đến hôm nay, anh thậm chí không còn ấn tượng, khi mình còn bé đã từng có giấc mộng thế này, mơ về một người lạ nào đó.

Nhưng vì sao hôm nay bỗng nhiên lại nghĩ tới điều này?

Lúc Tư Mã Dục cảm nhận được sự khác thường này, một cô gái đối diện anh đang dùng một loại ánh mắt rất khó hiểu nhìn anh.

Đúng là khó hiểu —- yên ả không gợn sóng, nhưng lại giống như nước mắt sắp chảy ra.

Đừng như vậy chứ —- Tư Mã Dục nghĩ, làm như tôi đã nợ cô rất nhiều tiền đến cuối cùng vẫn phải trả không bằng —- cô là vị ấy hả?!

Anh không nhớ là mình đã từng trêu ghẹo một cô gái kiểu này...  xấu? không hẳn xấu chỉ là không có gì nổi bật, dù sao thì loại diện mạo này anh muốn tránh còn không kịp huống chi là trêu ghẹo —- cô gái à.

Anh cũng suy đi nghĩ lại rất nhiều lần vẫn không nhớ đã từng làm người nào nổi điên —- mặc dù danh tiếng của anh trong cung này cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam. Thế nên anh giả vờ như không nhìn thấy, cứ như thế bỏ qua.

Nhưng không biết vì sao, ánh mắt anh không có cách nào dời đi.

Người hầu phía sau phải nhắc nhở anh đến hai lần, giọng nói kia mới lọt được vào tai anh, “Điện hạ, là Hoàng hậu nương nương đó”.

Tư Mã Dục ngây ngẩn cả người.

Tựa như mới bừng tỉnh từ trong giấc mộng, màu sắc cảnh vật khắp nơi đều trở nên tươi mới, gió thổi qua ngô đồng, dòng nước cuốn trôi lá đỏ, kết hợp mái hiên nhà, bóng cây đổ đầy đình viện. Những người từ lâu đã ngồi đầy ở đây, rốt cục cũng dần hiện rõ ràng trong tầm mắt anh.

Thì ra cô gái kia đi theo sau mẹ anh—- không đúng, là cùng với những cô gái khác đi theo sau mẹ anh. Liên tục hai bên cô là Tạ nương, Dữu Tú, Thẩm Cức Tử, Lưu Thiếu Quân và Hà Trinh, anh đã biết họ rồi. Đi phía sau còn có các phu nhân, đều là khách quen vào cung nói chuyện phiếm với mẹ anh. Cũng khó trách anh chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô, Tư Mã Dục nghĩ, trong cung hiếm thấy người lạ, nên đặc biệt làm người ta để ý hơn một chút.

Gặp trường hợp thế này, đã không còn kịp lảng tránh các cô, không còn cách nào, Tư Mã Dục đành phải tiến lên chào hỏi mẹ anh một chút.

Rồi cứ thế bỏ đi luôn cho khỏe.

Cô nương kia đã sớm cùng khuê tú bình thường khác cụp mi cúi đầu.

Lông mi cô rất dài, Tư Mã Dục nghĩ, rõ đến mức có thể đếm được —- nhưng mà lông mi dài thì có gì đặc biệt xinh đẹp đâu? Nói không chừng của anh so với cô còn dài hơn.

Tư Mã Dục tư tưởng không tập trung hành lễ với mẹ anh.

Cô gái kia cũng như mọi người nhún gối hành lễ với anh. Giọng nói của cô hơi hơi mơ hồ, như là bị những giọng nói khác đè chồng chéo lên. Đầu Tư Mã Dục như bị ai đánh một cái, khiến đầu óc anh vừa đau lại vừa ngu đần, chậm chạp.

Cánh môi cô nhẹ nhàng khép mở. Tư Mã Dục liền nghĩ, sao cô không ngậm miệng lại đi, không nhìn thấy anh rất chán ghét sao?

Cô càng cúi đầu thấp hơn, như là có chút bất an.

Có lẽ là chưa từng thấy qua sự đời, Tư Mã Dục lại nghĩ, thế nào mà ngay cả trường hợp này cũng đã sợ hãi. Anh lại không làm gì cô, cô sợ anh làm gì. Cũng quá nhát gan rồi.

Mặc dù khi anh còn bé có quậy phá chút đỉnh, nhưng cũng không làm chuyện gì thương thiên hại lí đi? Những cô gái nhỏ chốn khuê phòng này nhất định là thích nghe những lời đồn thổi, người khác nói cái gì là tin ngay cái đó. Anh nào có hư hỏng như vậy?.

Chẳng biết là làm sao anh lại hơi hoảng, nghĩ cần phải nói mấy lời trấn an, đột nhiên cánh tay bị tóm chặt lại.

Hoàng hậu xiết chặt cổ tay Tư Mã Dục —- cơ bắp rắn chắc, mạch đập mạnh mẽ, con trai bà quả thật đã trưởng thành. Nhưng tính cách không đàng hoàng này, vẫn làm cho người ta hận không thể dùng hết sức lực bóp chết anh.

Bà nói với các khuê tú vẫn còn đang khụy gối hành lễ ở phía sau: “Đều đứng dậy cả đi”.

Tư Mã Dục vẫn ngốc nghếch nhìn chằm chằm cô nương nhà người ta. Hoàng hậu khẳng định, nếu bà không chặn lại kịp thời, tay của anh nhất định đã sờ trúng khuôn mặt A Ly rồi.

Trước mặt công chúng lại bị anh nhìn chằm chằm kiểu đó, dù cho A Ly có thận trọng thành tính, song vành mắt vẫn bị ửng đỏ, tiếp đó lại không thể tự do cử động. Đổi lại nếu tính cách thanh cao cứng rắn một chút, chỉ sợ đã xoay người lảng tránh, khi đó xem anh còn chút mặt mũi nào nữa không.

Bèn nói với Tư Mã Dục: “Mẫu hậu thấy con đang sốt ruột, còn có chuyện gì sao?”.

Vừa nói, vừa dùng móng tay bấm một cái vào cổ tay Tư Mã Dục.

Tư Mã Dục vẫn còn có chút trì trệ, cảm thấy Hoàng hậu bấm mạnh hơn, mi mắt cũng không nhíu lại chút nào. Trái lại còn phục hồi được tinh thần, đáp: “ghé Thái Hậu nữa ạ”.

Hoàng hậu mới cười nói: “Vậy còn không mau đi đi”.

“Vâng......” Tư Mã Dục lại nhìn A Ly lần nữa, nhưng không nói thêm gì nữa, ngược lại còn hỏi, “A Tú có đi không?”.

Dữu Tú lờ đờ, cũng không nóng vội, “Đã đi rồi”.

Tư Mã Dục không hỏi lại nữa, cúi chào từ biệt Hoàng hậu. Ánh mắt bất giác liếc qua A Ly, chỉ chần chờ chốc lát, rồi xoay người rời đi.