Bá Khí

Chương 186: Cướp giật




Nhưng trùng hợp thay, hắn lại lĩnh ngộ kiếm ý. Kiếm ý của hắn là 7 phần, kiếm ý của Phong Vân Vô Ngân là 9 phần, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp! Đây giống như một đứa trẻ đang so đấu với một tráng niên trưởng thành.

- A?

Trương Tôn Kính dĩ nhiên không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Phong Vân Vô Ngân, vô thức lui về phía sau một bước, kiếm ý toàn thân từng bước suy yếu xuống.

- Ngươi tự xưng là thiên tài? Chỉ là hạng gà chó mà thôi!

Kiếm ý toàn thân Phong Vô Ngân đã ngăn chặn hoàn toàn Trường Tôn Kính, trong lòng hắn dâng lên một loại xúc cảm nắm toàn cục trong tay.

Đúng lúc này, trên các lôi đài khác, các trường quyết đấu vẫn đang diễn ra hừng hực khí thế…

- Ha ha ha! Quá yếu! Quá yếu!

Mạc Thu Sương, yêu nhân đáng sợ của Thái Huyền Tông gặp phải đối thủ là Lỗ Hồ của Ngạo Hàn Tông. Vừa lên đài, trên đỉnh đầu Mạc Thu Sương liền hiện ra chín vầng mặt trời chói chang, yêu khí thành đoàn quấn quanh toàn bộ lôi đài, biến thành một sa mạc mênh mông. Lỗ Hồ bị vây trong sa mạc, hai chân liên tục bị hãm xuống, trong lòng khủng hoảng, hoàn toàn mất đi hi vọng chiến đấu.

- Chết cho ta!

Hai mắt Mạc Thu Sương đỏ lên như máu, rơi vào trạng thái yêu ma, nhẹ nhàng đánh ra một quyền:

- Huyết Ma Liệt Thân Quyền!

Một đạo quyền ảnh màu hồng lớn hơn mười mẫu xuyên qua, trên nắm tay đều là vẻ mặt quỷ hồn, đang dữ tợn tru lên, thô bạo hung tàn, như muốn ăn thịt uống máu người ta.

Phanh!

Lỗ Hồ nổi tiếng có tố chất thân thể cường hãn, nhưng toàn thân vẫn bị đánh thành thịt nát, ngay cả linh hồn cũng mai một!

Miểu sát!

- A! Thật mạnh! Giao thủ với Mạc Thu Sương là Lỗ Hồ của Ngạo Hàn Tông, vốn là một gã Tiên Thiên tử khí cảnh đỉnh phong cực mạnh, không nghĩ tới, một đối một, đã bị miểu sát rồi! Hai người căn bản không cùng một đẳng cấp, Mạc Thu Sương quá mạnh rồi.

Những khán giả ở đâu đều thấp giọng nghị luận với nhau.

Hoàng đế bệ hạ cũng đảo mắt nhìn quét qua khắp các trường đấu, trong miệng lẩm bẩm:

- Mạc Thu Sương của Thái Huyền Tông, quả nhiên có chut bản lĩnh!

Tư Mã thừa tướng và vị đại tướng quân hộ quốc, hai vị Thánh giai đang phụ trách công tác cứu trị hiện trường. Phàm là thí sinh bị đả thương, thậm chí bị giết chết, Tư Mã thừa tướng và đại tướng quân hộ quốc đều có thể vận dụng thánh lực, cứu sống lại một cách sớm nhất.

Sau khi Lỗ Hồ bị Mạc Thu Sương đánh thành thịt nát, đại tướng quân hộ quốc liền cười mắng:

- Con mẹ nó, kẻ này chết cũng quá triệt để rồi, ngay cả linh hồn cũng bị tứ phân ngũ liệt, muốn cứu trị cho hắn, càng phải tiêu hao nhiều thánh lực hơn…

Trên một vài lôi đài khác…

- Đóng băng đi!

Đối mặt với Sở Phong là một nữ tử thanh lệ của Ngọc Nữ Tông, hắn không hề có chút thương hương tiếc ngọc, trực tiếp thôi động hàn ý 8 phần, dùng tới đại sát chiêu là Ngạo Hàn Thần Quyết, trong nháy mắt khiến đối thủ đông lạnh thành tượng băng.

- Nằm xuống!

Bất thế thiên tài Quách Đôn của Thần Chưởng Tông, đánh ra một chưởng dẫn động đại thế thiên địa, hiển hiện ra đồ hình tinh thần vũ trụ, không gian na di, trực tiếp đánh chết một gã thiên tài của Định Hải Tông. Đây là một chiêu chưởng pháp Thiên giai, một chưởng có thể đánh tan một ngọn núi thành bụi phấn.

Tại một mặt khác, hai ứng cử viên hàng đầu cho giải quán quân là Lãnh Diệu Thi của Ngọc Nữ Tông và Phong Thiếu Kiệt của Định Hải Tông, cả hai đều không cần tốn nhiều sức lực, dễ dàng đánh chết đốt thủ, ghi tên vào vòng sau.

Trên một lôi đài khác…

Phụt!

Nữ đệ tử Văn Sở Sở của Ngạo Hàn Tông bị đối thủ dùng Vô Hình Thương Mang đánh tan bảo y Tiên Thiên hộ thể, miệng phun ra máu tươi, kinh mạch toàn thân đứt đoạn, chết trận với phương thức xấu hổ nhất.

- Oa ha ha ha! Vóc người thật không sai! Còn là bạch hổ! Ha ha ha ha! Chờ khi hội giao lưu kết thúc, bản nhân nhất định phải nếm thử tư vị bạch hổ này! Ha ha ha!

Tên nam tử âm tà kia cầm thương đứng ngạo nghễ, trên mặt toàn một bộ âm gian.

- Năm tên thiên tài của năm tông, quả nhiên tệ nhất là Cổ Lạp.

Hoàng đế đồng thời quan sát hai mươi lăm trường đấu, trong lòng lập tức có một nhận định.

- Còn nữa, tên thương tu kia của Định Hải Tông, thực lực cũng không sai. Thần Chưởng Tông và Ngọc Nữ Tông cũng có vài nhân tài mới xuất hiện. Có điều… Kia là một tiểu hài tử đi? Lấy tu vi Tiên Thiên cương khí, ngăn chặn một đối thủ Tiên Thiên tử khí đỉnh phong! Dĩ nhiên đã đạt được kiếm ý 9 phần, có thể vượt cấp đánh bại một gã thiên tài! Sở khanh, kia là nhân tài mới nổi của Ngạo Hàn Tông các ngươi sao?

Phong Vân Vô Ngân giao phong với Trường Tôn Kính, trận chiến cũng khiến cho hoàng đế chú ý.

Tông chủ Sở Bích của Ngạo Hàn Tông, khóe mặt co giật vài cái, trong lòng nổi sóng dữ dội… Vì sao có thể? Trong thời gian một tháng ngắn ngủi, Phong Vân Vô Ngân dĩ nhiên lĩnh ngộ ra kiếm ý chín phần Tấn chức lên Tiên Thiên cương khí trung kỳ! Loại trình độ yêu nghiệt này, đã vượt trên Bạch Quang và Da Luật Hoành rồi!

Phải biết rằng, Bạch Quang sở hữu huyết mạch trực hệ Đao Đế đời thứ nhất, giống như trời sinh ra có nhầm lẫn, lại vừa thức tỉnh huyết mạch, bởi vậy có thể lĩnh ngộ ra đao ý cao thâm. Thế nhưng, từ khi Bạch Quang rời đi Ngạo Hàn Tông, ra ngoài lịch lãm, gần đây hắn mới chỉ thức tỉnh đao ý 8 phần!

Da Luật Hoành, tu luyện trong thí luyện trường đặc thù, mạnh mẽ lĩnh ngộ ra, cũng chỉ được tới hàn ý 9 phần, vẫn chưa đạt được đến cảnh gới 10 phần viên mãn.

Nói cách khác, từ tình huống hiện tại mà xem, kiếm ý 9 phần của Phong Vân Vô Ngân không chút thua kém hơn so với Bạch Quang và Da Luật Hoành!

- Này… Phong Vân Vô Ngân chỉ mới gần mười hai tuổi mà thôi! Không thể tưởng tượng được! Thiên tài! Hắn tuyệt đối là thiên tài!

Trên trán tông chủ Sở Bích của Ngạo Hàn Tông đã chảy ra mồ hôi lạnh. Hắn thấy trên lôi đài, Phong Vân Vô Ngân liên tục đẩy lui, chèn ép Trường Tôn Kính về phía sau, loại phong phạm này, đạm bạc thong dong, tự tin nắm toàn bộ cục diện trong tay… Càng xem càng thấy thiên tài!

“Ghê tởm! Nếu Phong Vân Vô Ngân không có nhị tâm, tận tâm trung thành cống hiến cho Ngạo Hàn Tông, cùng với Bạch Quang và Da Luật Hoành, Phong Vân Vô Ngân sẽ kết hợp thành ba thiên tài của Ngạo Hàn Tông! Mấy năm sau, có thể chiếm đoạt bốn tông còn lại, biến bốn tông kia thành phụ thuộc cũng không phải vấn đề quá lớn. Nhưng hiện tại, tiểu tạp chủng Phong Vân Vô Ngân này lại chỉ có hận không yêu với tông môn…”

Trong lòng tổng chủ Ngạo Hàn Tông đang dày vò, đảo chuyển trăm nghìn tư vị.

- Sở ái khanh!

Thanh âm hoàng đế có phần nặng hơn, có vẻ không vui với thái độ của Sở Bích.

- Dạ, bệ hạ, tiểu hài tử kia là đệ tử Ngạo Hàn Tông, tên là Phong Vân Vô Ngân của gia tộc Phong Vân, quê quán tại Khâu Hác Thành, thuộc địa phận quản hạt của Ngạo Hàn Tông.

Tông chủ Ngạo Hàn Tông rất bất đắc dĩ nói, giống như trong miệng đang ăn phải một miếng mật đắng.

- Hài tử này, nhìn từ căn cốt bên ngoài, tuổi tác tuyệt đối chưa đến mười lăm, trong lần giao lưu thi đấu năm tông này, là tuyển thủ trẻ tuổi nhất. Hắn là một thiên tài tuyệt đỉnh.

Ánh mắt hoàng đế càng lúc càng sáng.

- Vượt cấp khiêu chiến, chiến thắng đối thủ đã được xưng là thiên tài, hắn có thể là tuyệt đỉnh thiên tài! Áp chế kiếm ý, bất chấp chênh lệch cảnh giới với đối phương, trẫm rất thưởng thức hài tử này!

Trong kim ngôn của hoàng đế, dường như còn có ẩn ý.

Tông chủ bốn tông còn lại, trong ánh mắt chứa đầy vẻ đố kỵ.

Trên lôi đài.

- Không có khả năng… Không có khả năng…

Trường Tôn Kính bị Phong Vân Vô Ngân bức bách, liên tục lui về phía sau. Trong tay cầm kiếm, nhưng kiếm ý bị áp chế, hắn không dám giành trước công ra một kiếm, bởi vì hắn hiểu được, chỉ cần hắn vừa ra tay, chắc chắn sẽ gặp phải phải công kích điên cuồng! Kiếm ý của hắn đang dần uể oải, ý chí chiến đấu tụt giảm, không còn lòng tin chiến thắng.

Phong Vân Vô Ngân từng bước ép sát Trường Tôn Kính.

Hắn đã nắm toàn cục trong tay, một kiếm đâm ra, có thể vững vàng đánh chết Trường Tôn Kính.

Kiếm ý 9 phần, bao phủ toàn bộ lôi đài, phảng phất như quân lâm thiên hạ. Trường Tôn Kính chưa có năng lực đánh vỡ bố cục kiếm ý bao phủ này.

Thế nhưng, Phong Vân Vô Ngân cũng không vội vàng động thủ.

Trong đầu hắn đang tự hỏi, suy nghĩ đến những trận so đấu kế tiếp.

- Vòng thứ nhất này, chỉ gặp phải một tên tiểu tạp mao, dù thắng cũng như không, chẳng có gì đáng phải đắc chí. Nếu như muốn thu được chức quán quân cuối cùng, khó tránh khỏi phải đối mặt với những đối thủ mạnh mẽ như Mạc Thu Sương, so với với việc khôi phục cảnh giới thực lực, đồng dạng cũng không được phép coi thường Sở Phong.

- Thực lực của ta sợ rằng còn không đủ sức liều mạng với Mạc Thu Sương, như vậy, ta phải tận dụng chiến đấu trong mỗi trường đấu, thu được cơ hội đề cao thực lực, từng bước một đề cao.

- Nhưng làm thế nào thu được cơ hội đề cao thực lực? Đốn ngộ? Điều này rõ ràng không phù hợp. Loại như đốn ngộ cũng không phải nói đến là đến. Có đôi khi trong thời gian mấy năm cũng không thể đốn ngộ. Như vậy, ta cần dựa vào cái gì?

Bất ngờ trong lúc đó, con ngươi trong mắt Phong Vân Vô Ngân bỗng nhiên xoay động, ánh mắt rơi vào nạp giới đeo trên ngón trỏ phải của Trường Tôn Kính.

- Di? Trong nạp giới của người này, sợ rằng có chứa đựng rất nhiều tài nguyên tu luyện đi? Có linh thạch hay không? Có dược liệu cao cấp hay không? Đoat!

Trong lòng Phong Vân Vô Ngân lập tức dâng lên ý niệm cướp giật, không thể ngăn chặn nổi!

- Nhận bại đi!

Chỉ thấy Phong Vân Vô Ngân tiện tay đánh ra một kiếm, một đạo kiếm quang mờ ảo vô hình vô tích, như linh dương quải giác, thiên mã hành không, không hề nhiễm phải khí tức khói lửa chốn nhân gian, càng nhàn nhã như nước chảy thuận dòng, chém về phía Trường Tôn Kính.

Trong không khí nổi lên những sóng văn rung động, uyển chuyển vô cùng, đậm chất phong cách cổ xưa, ẩn chứa khí thế của lôi điện và nhiệt khí, kiếm ý 9 phần, khunh quốc khuynh thành, tuyệt vời!

Phong Vân Vô Ngân đánh ra một kiếm, dẫn động đại thế thiên địa, ẩn chứa kiếm ý 9 phần, dung hợp bốn loại kiếm pháp.

Chém thẳng về phía Trường Tôn Kính.

Trường Tôn Kính chỉ cảm thấy toàn thân giống như bị bóng đè bởi kiếm ý, bị bao phủ trong mấy nghìn chiêu kiếm cùng với kiếm pháp tinh thâm ảo diệu. Trên trời dưới đất, đều không có biện pháp. Tránh không thoát, trốn không xong, hắn chỉ có thể giơ kiếm cố gắng chống đỡ.

Là võ giả cảnh giới Tiên Thiên tử khí, trong lúc bị Phong Vân Vô Ngân áp chế đến cùng đường, vô thức đánh ra một chiêu kiếm pháp Cửu Thiên Thập Địa Diệt Tuyệt! Một đạo kiếm quang màu tím nghiền nát hư không, chém giết ra ngoài.

Bộ kiếm pháp này của Trường Tôn Kính chỉ có phẩm giai là Địa giai trung cấp, trong khi Phong Vân Vô Ngân dung nhập bốn bộ kiếm pháp, phẩm giai vượt lên trước Địa giai trung cấp, tiếp cận vô hạn với Địa giai cao cấp. Luận kiếm pháp, Trường Tôn Kính đã thua một bậc, luận kiếm ý, càng thua kém đậm hơn.

Theo lý thuyết, hắn chỉ còn một điểm ưu thế nhỏ bé đến đáng bỏ qua, chính là cảnh giới.

Oanh!

Hai đạo kiếm quang va chạm với nhau, thôn phệ lẫn nhau. Kiếm ý của Phong Vân Vô Ngân liên miên không ngừng, từng bước làm tan rã kiếm quang tử khí của Trường Tôn Kính.

Bất ngờ trong lúc chém ra một kiếm đó, Phong Vân Vô Ngân dĩ nhiên dùng một sức bạo phát lạ thường, thoáng cái liền vọt tới trước mặt Trường Tôn Kính.

Trường Tôn Kính vừa dùng hết sức lực và kiếm ý của bản thân chém ra một kiếm, sức lực hao tổn không còn, ngay khi chưa kịp phục hồi được một chút nào, đã thấy Phong Vân Vô Ngân vọt tới trước người.

- Bại cho ta!

Phong Vân Vô Ngân hung mãnh vô cùng, quyền phải trực tiếp đánh ra một chiêu Trực Đảo Hoàng Long, thần lực hàm súc vượt quá một giao thần lực, như một cơn lũ bất ngờ bạo phát, xoáy nước lấy một khí thế như bài sơn hải đảo, một quyền mạnh mẽ công kích xuống bộ áo giáo Tiên Thiên của Trường Tôn Kính.

Ông!

Trận pháp phòng ngự trên tấm áo giáo Tiên Thiên bị đánh cho vỡ vụn. Hoa văn rung động, từng đường rạn nứt bắt đầu lan tràn trên áo giáp.

Phanh! Phanh! Phanh!

Phong Vân Vô Ngân được thế không buông tha người, tay trái tiếp nối đánh ra, như một đầu mãnh thú thượng cổ, điên cuồng ẩu đả không biết mệt mỏi.

Phụt! Phụt! Phụt!

Kiện bảo y Tiên Thiên của Trường Tôn Kính sau khi hứng chịu hơn mười đạo thần quyền đầy bạo lực, rốt cuộc hoàn toàn vỡ vụn!

Trong lúc đó, mỗi một quyền của Phong Vân Vô Ngân đều khiến Trường Tôn Kính liên tục thối lui về phía sau, hắn đã bị đánh mất hết cơ hội hoàn thủ, trường kiếm trong tay cũng rơi xuống.

Từng khối mảnh vụn của tấm bảo y Tiên Thiên văng loạn, bay ra khắp nơi.

Trong đầu Phong Vân Vô Ngân chợt hiện lên một tia linh quang:

- Áo giáp Tiên Thiên này được chế tạo từ những tài liệu rất tốt, không nên lãng phí, cùng luyện hóa luôn đi!

Phong Vân Vô Ngân đưa hết sáu mươi lăm vạn sáu nghìn sáu trăm hạt thiên địa đan điền Tiên Thiên, thả ra ngoài, hợp lại thành một Phách Khí Hồng Lô rộng chừng nửa mẫu, thu lấy toàn bộ những mảnh vỡ vụn của tấm áp giáp Tiên Thiên kia vào trong, trực tiếp luyện hóa.

Trong khi đó, vô luận là thiên địa đan điền Tiên Thiên hay Phách Khí Hồng Lô, ở trong mắt những người khác chỉ là hư vô, chỉ riêng Phong Vân Vô Ngân mới thấy được rõ ràng. Bởi vậy, bất kể một người nào theo dõi cuộc chiến, bao quát cả vị hoàng đế tu vi thâm sâu khôn lương kia, cũng không thấy được tình huống Phong Vân Vô Ngân đang luyện hóa các mảnh vụn của tấm áo giáp Tiên Thiên. Có chăng bọn họ chỉ thấy được cương khí toàn thân Phong Vân Vô Ngân bỗng nhiên biến mất, giống như đá chìm đáy biển, gần như toàn bộ đã được sử dụng vào công kích tới Trường Tôn Kính.

Trên thực tế, trận so đấu giữa Phong Vân Vô Ngân và Trường Tôn Kính trên sàn đấu số hai mươi lăm là trận so đấu duy nhất còn chưa kết thúc trong toàn trường. Bởi vậy, mỗi một khán giả trong toàn trường đều dồn hết lực chú ý, tập trung qua đây.

Bọn họ thấy được một tiểu hài tử toàn thân không hề có một chút năng lượng, đang dùng phương thức bạo lực nhất, từng quyền nối từng quyền đập xuống một gã kiếm tu có tử khí tán loạn, kiếm ý tan vỡ hoàn toàn.

Kiện bảo giáp Tiên Thiên trên thân thể gã kiếm tu kia bị đánh nát thành từng mảnh vụn, rồi từng mảnh vụn đó dần dần mai một, biến mất.