Bà Hoàng Giới Giải Trí Vẫn Là Tôi

Chương 78




Kim Mê nói xong, thư phòng tĩnh lặng đến đè nén.

Sắc mặt Tạ Trì thản nhiên nhưng anh chỉ đang cố gắng khống chế tâm trạng sôi sục trong lòng: “Em biết bản thân đang nói gì không? Hai mươi năm trước, em mới ba tuổi, sao em có thể có mặt tại hiện trường?”

“Anh biết ý của em không phải như thế.” Kim Mê tin Tạ Trì đã đoán ra đáp án từ sớm, chẳng qua đáp án này khó mà khiến người khác tin tưởng, cũng không thể nào chứng minh: “Người ở hiện trường lúc đó không phải Mạnh Xán Nhiên mà là bản thân em.”

Tạ Trì mím môi, bàn tay bên người siết chặt trong vô thức: “Bản thân em là sao? Em muốn nói em không phải Mạnh Xán Nhiên à?”

Trên người cô có quá nhiều sơ hở, cũng có quá nhiều chuyện không thể giải thích rõ ràng nhưng nếu như cô không phải Mạnh Xán Nhiên mà là Kim Mê, vậy thì tất cả đều có thể lý giải rõ ràng rồi.

Chẳng qua chuyện kỳ quái này thực sự tồn tại sao?

Kim Mê nhìn anh, nói ra đáp án anh ấp ủ trong lòng từ lâu: “Trên Ngôi Sao hai mươi năm trước, em gặp anh đang bị thương nên đưa anh về phòng, băng bó vết thương cho anh. Lúc đó vì để dỗ anh, em còn cho anh kẹo, anh chọn một viên nhân dâu tây, nói thực lòng em cũng hơi bất ngờ, suy cho cùng năm đó anh mới chỉ tám tuổi em đã có phong thái của một chủ tịch lạnh lùng bá đạo rồi.”

Tạ Trì: “...”

Đây là trọng điểm à?

Nhưng anh còn không nói chuyện gặp được Kim Mê trên du thuyền cho ba mẹ nghe, hơn nữa chi tiết như kẹo dâu tây cũng chỉ có hai người họ biết.

“Xuống thuyền chưa được bao lâu, em thấy một người đàn ông lẻn vào phòng mình.” Năm đó mọi chuyện xảy ra quá nhanh, chỉ nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông kia vỏn vẹn mấy giây nhưng cô vẫn nhớ rõ: “Ngày đó em ngủ không ngon lắm nên anh ta vừa bước vào, em đã nghe thấy tiếng động. Lúc đầu em tưởng mình nghe nhầm nên bật đèn đầu giường lên, muốn nhìn xem có chuyện gì, không ngờ tới ngay khi đèn vừa sáng lên, em đã nhìn thấy một người đàn ông xa lạ trong phòng mình. Em vốn chẳng kịp nghĩ nhiều, anh ta đã đánh em ngất đi, đợi khi tỉnh lại lần nữa, em đã trong bệnh viện rồi, bên cạnh còn có anh đẹp trai lạ mặt đang ngồi nữa.”

Anh đẹp trai lạ mặt: “...”

Tạ Trì mất một khoảng thời gian mới có thể tiêu hóa hết tin tức trong lời cô, anh cố giữ giọng điệu bình thản: “Thế là em nhìn thấy mặt người kia rồi sao?”

“Đúng thế.” Kim Mê gật đầu: “Lúc đầu em không biết anh ta là ai nhưng sau khi phát hiện ra các anh đang điều tra Đặng Chấn Văn, em cho rằng người kia là Đặng Chấn Văn nên mới bày mưu tính kế để xem xem Đặng Chấn Văn mặt mũi thế nào.”

“... Hóa ra là thế.” Tạ Trì vẫn luôn nghĩ mãi không thông tại sao Mạnh Xán Nhiên lại quen Đặng Chấn Văn, bây giờ anh có thể giải thích rõ ràng rồi: “Người kia không phải anh ta sao?”

“Không phải.” Nói đến đây, Kim Mê nhíu mày thật chặt: “Em cũng khá bất ngờ, có điều sau này, nghĩ kỹ lại, có lẽ mọi chuyện thực sự liên quan đến nhà họ Vương, bởi vì bút ghi âm trong phòng em biến mất rất có khả năng bị hung thủ năm đó lấy đi.”

“Bút ghi âm?” Tạ Trì nhớ tới nhân viên phục vụ khó khăn lắm mình mới tìm thấy: “Lúc đó, sau khi biết em giúp anh xử lý vết thương, be mẹ còn cố ý bảo anh mang quà tới cảm ơn em. Lúc anh đến đó, em không có trong phòng nhưng có một nhân viên phục vụ cứ lảng vảng trước cửa phòng em, anh ta đang tìm cây bút ghi âm đó.”

“Vậy thì đúng rồi, chắc chắn nhà họ Vương vì cây bút ghi âm đó nên mới giết người diệt khẩu.” Kim Mê đột nhiên cảm thấy mình chết oan quá, cô vốn không biết nội dung trong cây bút là gì!

Nhìn vẻ mặt cô, Tạ Trì cũng đoán ra bảy, tám phần mọi chuyện: “Em chưa nghe nội dung trong cây bút?”

“Đã nghe đâu, lúc đó hai anh em nhà họ Vương mời em ăn cơm, em còn cố tình mang theo cây bút đó để phòng thân...”

“Em mang một cây bút ghi âm theo để phòng thân?” Nhìn cô, Tạ Trì bị lời này của cô chọc tức đến bật cười. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Kim Mê câm nín, cô thẳng lưng theo bản năng để khiến bản thân mình có lý hơn: “Nếu như sau đó xảy ra chuyện gì, em còn có bút ghi âm làm bằng chứng mà!”

“... Thôi vậy, dù sao chuyện sau đó em cũng chẳng trốn được.” Nhớ tới chuyện này, Tạ Trì lại nói tiếp: “Em kể nốt đi.”

Kim Mê: “...”

Chuyện này trách cô được sao? Rõ ràng là hai anh em nhà họ Vương kia không phải người!

“Bởi vì trên bàn cơm không xảy ra chuyện gì nên em ném chuyện cây bút ghi âm ra sau đầu, không nghe nó vội. Nhưng có lẽ là trong lúc em đi vệ sinh, hai người kia bàn bạc gì đó, lo lắng bị em ghi âm lại được.”

Tạ Trì hỏi: “Sao hai người họ biết em mang bút ghi âm theo?”

“Chuyện này em cũng không rõ lắm nhưng hai người họ đúng là người có hiềm nghi lớn nhất. Còn cái người trong phòng em...” Khoảng thời gian này, Kim Mê cũng có nhiều suy đoán về thân phận người kia nhưng nhà họ Vương không thể nào chỉ có một sát thủ là Đặng Chấn Văn: “Chắc là người nhà họ Vương phái tới, suy cho cùng họ cũng làm ăn lớn, không thể nào chỉ có một tay sai.”

Tạ Trì tán thưởng cách phân tích này, Đặng Chấn Văn là át chủ bài của nhà họ Vương nhưng trong tay bọn họ vẫn còn có những người khác mà: “Dáng vẻ người kia thế nào, em tả lại xem.”

“Ờ...” Kim Mê nghĩ một lát, sau đó hình dung lại: “Là một người đàn ông mặt mũi bình thường, không có gì lạ, lẫn trong một đám người, em chẳng thèm nhìn anh ta.”

Tạ Trì: “...”

Đúng là thích hợp làm sát thủ.

“Chuyện đã nói rõ ràng, hẳn là anh sẽ không chạy ra nước ngoài tìm Đặng Chấn Văn nữa đâu nhỉ?” Cô không muốn chuyện bắn súng lần trước sẽ lại tái diễn, hơn nữa Tạ Trì cũng không chắc sẽ may mắn như lần trước.

Đặng Chấn Văn là mắt xích quan trọng nhất trong vụ án nhà họ Vương, Tạ Trì nhắm vào nhà họ Vương nhiều năm như thế, anh sẽ không để Đặng Chấn Văn chạy mất nhưng chưa biết chừng lần này sẽ nguy hiểm hơn lần trước.

“Chắc chắn nhà họ Vương sẽ thuê người đi giết Đặng Chấn Văn, nếu như phía cảnh sát tới muộn...”

“Nếu như cảnh sát cũng hết cách, anh đi thì có thể làm gì?” Không đợi anh nói xong, Kim Mê đã ngắt lời: “Hơn nữa em thấy cảnh sát Thẩm rất đáng tin cậy, chúng ta vẫn nên tin tưởng họ có thể đưa Đặng Chấn Văn về đi.”

Nhớ tới trước đây Kim Mê còn kết bạn wechat với Thẩm Xác, ánh mắt nhìn cô của Tạ Trì cũng thay đổi: “Thẩm Xác lại liên lạc với em nên em mới chạy tới nói thật cho em biết?”

“Cũng gần như thế, cảnh sát Thẩm cũng lo lắng cho anh lắm, anh nói xem người ta điều tra vụ án cũng đủ mệt rồi, lại còn phải lo lắng cho anh nữa.”

Tạ Trì nhếch môi cười với cô: “Hình như em có ấn tượng rất tốt về anh ấy đấy nhỉ?”

“Đương nhiên rồi, lúc còn nhỏ, làm gì có cô gái nào không sùng bái cảnh sát chứ?” Ban đầu Kim Mê còn muốn nói thêm vài câu nhưng thấy ánh mắt Tạ Trì cực kỳ quái lạ, cô kịp thời dừng lại: “Vậy em đi trước đây.”

Cô quay người muốn đi nhưng Tạ Trì phía sau đã kéo cô lại. Kim Mê quay đầu, nhìn người đang túm cánh tay mình, cô hỏi: “Anh còn có chuyện gì à?”

“Còn một chút chuyện.” Tạ Trì nói mặt lạnh tanh: “Tối nay ngủ cùng nhau đi.”

Kim Mê: “...”

Lúc này cũng sắp tới giờ đi ngủ rồi, Kim Mê tới phòng tập luyện một lúc, sau đó về phòng tắm rửa rồi chuẩn bị ngủ. Tạ Trì bàn giao công việc với Trần Giác xong, đang định cúp điện thoại thì lại bị Trần Giác gọi: “Sếp, anh thực sự không định đi tìm Đặng Chấn Văn nữa sao?”

Trần Giác theo cạnh Tạ Trì nhiều năm rồi, biết anh rất cố chấp với chuyện này, lúc trước gió thổi cỏ lay gì, anh chạy nhanh không ai bằng, lần này là thời điểm quan trọng, vậy mà anh lại không đi nữa.

Anh ấy nghĩ sao cũng thấy lạ.

“Sao hả, muốn tôi đi lắm à?”

“Đương nhiên tôi không muốn anh đi rồi nhưng anh... Sẽ không cố ý nói với tôi rằng mình không đi để đẩy tôi ra, sau đó đi một mình đâu nhỉ?” Lần trước lúc họ gặp trận bắn súng ở nước ngoài, hai người đều bị thương, có lẽ sếp không muốn để anh ấy đi dâng mạng nên mới cố ý không bảo mình theo cùng.

Lúc đầu Tạ Trì cũng không muốn đẩy Trần Giác vào nguy hiểm lần nữa thật, anh ấy chỉ là trợ lý đặc biệt thôi, không cần bán mạng cho anh. Nhưng mà bây giờ anh thực sự không muốn đi nữa: “Cảnh sát Thẩm cố ý cảnh cáo tôi, không cho tôi tự ý hành động.”

“... Anh có tin lời này của mình không?” Trần Giác đau lòng, bây giờ sếp của họ đã không thèm tìm một cái cớ đàng hoàng nữa rồi: “Có lần nào cảnh sát Thẩm không khuyên anh không? Anh đã nghe bao giờ chưa?”

“...” Tạ Trì im lặng một lúc, anh cũng cảm thấy lý do này của mình hơi hời hợt: “Lần này tôi nghe rồi.”

Trần Giác nắm chặt điện thoại, trong lòng không chắc lắm: “Sếp, anh nói thật cho tôi nghe đi, nếu không tối nay tôi chắc chắn không ngủ nổi. Bây giờ tôi ra ngoài đứng chặn trước cửa nhà anh.”

“...” Tạ Trì sợ anh ấy chạy đến chặn cửa nhà mình thật, anh thở dài rồi nói: “Mạnh Xán Nhiên không cho tôi đi.”

Trần Giác: “...”

Sao anh ấy lại nhiều chuyện, cứ nhất quyết phải hỏi cho ra lẽ làm gì?

“Được rồi, sếp ngủ ngon ạ.” Trần Giác dứt khoát cúp máy.

Người đàn ông chìm trong bể tình đã thay đổi rồi, ai nói gì cũng chẳng bằng vợ nói một câu.

Trước đây nhiều người thế cũng không khuyên nổi, bây giờ một câu của cô Mạnh thôi, anh đã ngoan ngoãn ở nhà rồi.

Ha, đúng là đàn ông.

Tạ Trì tắm xong, lúc quay về phòng, anh không thấy Kim Mê đâu nên mới đi gõ cửa phòng cô.

“Cửa không khóa, vào đi.” Kim Mê đang sấy tóc, cô quay lại nói một câu. Tạ Trì mở cửa, đi vào, sau đó quen cửa quen nẻo ngồi lên giường.

“...” Kim Mê cất máy sấy tóc đi sau đó bước tới bên giường: “Anh lại mất ngủ à?”

“Gần đây mới đỡ hơn chút, có điều ngủ cùng em mới ngon.” Tạ Trì nói rồi vén chăn, nằm ngay ngắn trên giường cô.

Kim Mê nhìn góc nghiêng hoàn hảo của anh rồi lại nhớ tới kế hoạch dang dở của mình. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đến tận bây giờ cô còn chưa hôn Tạ Trì thành công.

Hay là nhân lúc hôm nay thiên thời, địa lợi, nhân hòa, cô giải quyết chuyện này luôn nhỉ?

Cô chỉnh đèn ngủ tối xuống một chút chứ không tắt hẳn đi, sau đó nằm bên cạnh Tạ Trì.

Anh vẫn nằm ngay ngắn, nhìn lên trần nhà, thất thần, hoàn toàn không biết trong lòng mình đang nghĩ gì.

Động tác của Kim Mê rất nhẹ, cô dựa vào gần anh, xoắn xuýt không biết hôn chỗ nào.

Tạ Trì đột nhiên nói: “Vậy sau này em nên gọi em là gì?”

Ngay khoảnh khắc anh nói chuyện, Kim Mê nằm ngay ngắn lại giống anh, sau đó che giấu suy nghĩ của mình: “Cái gì cơ?”

Tạ Trì quay đầu qua, ánh mắt nhìn khuôn mặt cô dịu dàng: “Gọi em là Mạnh Xán Nhiên hay là Kim Mê đều rất kỳ lạ.”

“...” Kim Mê không ngờ dáng vẻ sầu não vừa rồi của anh là vì đang xoắn xuýt vấn đề này: “Chỉ là cách gọi thôi mà, anh muốn gọi thế nào thì gọi.”

Ánh mắt Tạ Trì khẽ động, toát ra ý cười xấu xa: “Vậy thì học theo em, gọi em là cục cưng nhé?”

Kim Mê: “...”

Cô mới chỉ gọi như thế có một lần thôi đấy!

“Hay là anh gọi tên mụ của em đi, gọi Miểu Miểu.”

“Miểu Miểu?” Tạ Trì nhớ lần trước dì Phan gọi cô như thế thật. “Chữ Miểu nào thế?”

“Chữ Miểu có ba bộ thủy.”

Tạ Trì hiếu kỳ hỏi: “Em ngũ hành thiếu thủy à?”

“... Ngũ hành của em thiếu tiền, thầy bói bảo em gặp nước phát tài nên ba em mới đặt cho em cái tên có sáu chữ thủy.”

Tạ Trì bật cười, sau đó nhìn cô, gọi một tiếng: “Miểu Miểu.”