Đôi mắt của Tạ Trì giống như có lẫn độc dược, khiến trái tim Kim Mê đập rộn ràng lên khi bị anh nhìn chăm chú như vậy.
Cô nhấc tay cầm cốc nước bên cạnh uống một ngụm rồi giả vờ như không hiểu ý của Tạ Trì: “Vậy bây giờ anh thích nhất cái gì? Phi cơ khổng lồ à?”
Tạ Trì hơi nhướng mày, không bóc mẽ cô mà lại gắp thêm đồ ăn cho cô: “Ăn nhiều một chút.”
Kim Mê: “...”
Tạ Trì đúng là sợ cô ăn không đủ no mà.
“Anh cũng ăn nhiều vào.” Kim Mê cũng gắp đại thức ăn vào bát cho Tạ Trì cho có qua có lại.
Tạ Trì mỉm cười, cô gắp gì anh đều ăn hết: “Hôn nhân không phải là vết nhơ gì cả. Cảm xúc nhất thời của người hâm mộ cũng có dễ hiểu, chỉ cần em cố gắng phát triển tốt hơn nữa thì họ sẽ từ từ chấp nhận.”
Dẫu sao anh cũng đang thấy trên mạng có rất nhiều người hâm mộ không chấp nhận được việc cô kết hôn, tất cả đều chỉ trích rằng đàn ông sẽ làm trì hoãn sự nghiệp của cô.
Hừ, thật buồn cười.
Kim Mê nhìn Tạ Trì ngồi đối diện rồi chớp mắt: “Nghe ý của Tổng giám đốc Tạ thì phải chăng là đang có tài nguyên tốt cho em ư?”
Công việc kinh doanh của Tạ Trì gần như không hề dính dáng tới ngành giải trí, nhưng nếu anh muốn bỏ tiền ra để quảng bá cho ai đó thì chỉ mất vài phút.
Anh chưa kịp lên tiếng thì Hứa Gia Thượng ngồi cạnh đã tiếp lời: “Mẹ có thể làm người phát ngôn cho mảng trang sức của Hứa Thị, con sẽ nói với ông bà ngoại, chắc chắn họ sẽ đồng ý."
Đã hai năm nay Hứa Thị không mời người phát ngôn cho mảng trang sức của mình, lần này tác phẩm của họ đã giành được giải thưởng quốc tế, giá trị của thương hiệu và mức độ nổi tiếng ở nước ngoài đã tăng lên rất nhiều, nhiều người đang để mắt đến vị trí người phát ngôn.
Lần trước Mạnh Xán Nhiên đeo món đồ trang sức đầu tiên trên thế giới đã làm dấy lên cuộc thảo luận sôi nổi trên diện rộng và có tin đồn rằng cô sẽ trở thành người phát ngôn cho mảng trang sức của Hứa Thị. Người hâm mộ của đối thủ thì lại cho rằng cô đang la liếm, sử dụng trang sức của Hứa Thị để nâng tầm bản thân lên.
Nhưng trong khoảng thời gian này cũng không nên đăng quá nhiều về đồ trang sức của Hứa Thị.
Quả nhiên là những người nghĩ người khác sẽ làm đều là những chuyện mà họ đã từng làm.
“Cảm ơn Thượng Thượng, nhưng lần trước con giúp mẹ mượn sợi dây chuyền đó mẹ đã rất vui rồi, bây giờ đừng đi làm phiền ông bà ngoại nữa nhé.” Kim Mê sờ đầu Hứa Gia Thượng, cười với cậu bé.
Hứa Gia Thượng nói: “Không phiền gì đâu mẹ, dù sao thì cũng có nhiều người dòm ngó vị trí này lắm. Hôm nào ông bà ngoại cũng bị người ta tới làm phiền, chọn mẹ là họ yên lặng ngay.
Kim Mê: “...”
Không hổ là Hứa Gia Thượng bị bắt làm theo quy củ từ năm năm tuổi, không đưa vào công ty làm thì quả là đáng tiếc.
Tạ Trì ngồi cạnh húng hắng một tiếng, không hiểu sao lại nổi lên ham muốn chiến thắng: “Dù không có mảng trang sức của Hứa Thị thì cũng không sao, dưới tập đoàn chúng ta cũng có rất nhiều thương hiệu, anh có thể bảo Trần Giác làm bản danh sách để em chọn. Nếu em muốn đóng phim điện ảnh thì anh có thể đầu tư, em muốn mời đạo diễn với biên kịch nào thì anh cũng có thể mời giúp em.”
Kim Mê: “...”
Anh nói như thế lại giống như cô không muốn vất vả mà chỉ muốn sung sướng ấy. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Tại sao lại không có trang sức của Hứa Thị?” Hứa Gia Thượng nghe Tạ Trì nói xong bèn đưa ra ý kiến phản đối: “Ông bà ngoại chắc chắn sẽ đồng ý để mẹ làm người phát ngôn!”
“Nào không phải tranh nhau.” Kim Mê gắp đại cho hai ba con mỗi người một miếng để thức ăn chặn miệng họ: “Tự mẹ cũng có thể tìm được việc làm, hai người đừng coi thường mẹ thế chứ.”
Những gì cô đi được đến ngày hôm nay đều dựa vào chính bản thân cô.
Tạ Trì nhìn cô một lúc, đôi môi anh hơi cong lên rồi ăn miếng sườn trong bát: “Được, nhưng mà em đừng đọc mấy cái trên mạng nữa, càng đọc lại càng lo lắng thêm đấy, cứ giao cho bộ phận quan hệ công chúng có chuyên môn xử lý. À phải rồi, lát nữa anh sẽ giới thiệu cho em một đội quan hệ công chúng rất giỏi mà anh biết, em xem một chút xem có cần không.”
“Được.” Mặc dù Triệu Nghệ Nam cũng tìm được một đội quan hệ công chúng nhưng Tạ Trì giới thiệu mà không dùng thì phí quá.
Ăn cơm xong, Kim Mê nhận được thông tin mà Tạ Trì gửi cho mình, người phụ trách của bên đó cũng gửi lời mời kết bạn WeChat với cô. Kim Mê xem qua thì thấy bọn họ đã từng xử lý một số vụ việc, nhìn sang bản thân chỉ là vấn đề nhỏ nhoi nên không khỏi cảm thấy như đang dùng dao mổ trâu để giết gà.
Thế mà bọn họ cũng nhận nữa chứ.
Vì đã ký hợp đồng dài hạn với Tạ Trì nên Kim Mê không cần phải trả thêm tiền cho vụ việc này, đến lúc cô sẽ tìm Tạ Trì để thanh toán lại sau.
Kim Mê tạo ngay một nhóm chat rồi thêm cả Triệu Nghệ Nam vào đó. Triệu Nghệ Nam từng nghe đến tiếng tăm của công ty quan hệ công chúng này rồi, hầu như họ đều xử lý những vụ rất khó giải quyết và cực kỳ nổi cộm, giá cả cũng đứng hàng đầu trong giới.
Cô ấy lập tức nhắn riêng cho Kim Mê: [Cô thực sự đi tìm bọn họ đấy à? Tôi vẫn thích cái dáng vẻ kiêu ngạo bướng bỉnh lúc mà cô đáp trả hơn đấy.]
“...” Kim Mê gửi biểu tượng mỉm cười cho cô ấy: [Tổng giám đốc Tạ giới thiệu, tổng chi phí bao nhiêu sẽ ghi vào sổ của sếp Tạ.]
Triệu Nghệ Nam: [À, thế thì tốt rồi, bọn họ đỉnh lắm đấy. (Good)]
Kim Mê: “...”
Sau khi Kim Mê đăng hai bài đăng trên weibo, cô không bao giờ phản hồi về vụ việc thêm nữa, và sự chú ý trên mạng cũng dần giảm đi. Sau khi lượng người theo dõi của Kim Mê bị sụt giảm trong giai đoạn đầu, số lượng người hâm mộ của cô đã dần khôi phục trong hai ngày qua, những bình luận trên mạng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, không biết bộ phận quan hệ công chúng có liên quan hay không.
Bởi vì thân phận của Kim Mê lúc này khá nhạy cảm nên cô không xuất hiện tại buổi quảng bá phim, cũng may việc này không gây ảnh hưởng gì đến phòng vé, song có người lại cho rằng cô có thể đảm nhận vai diễn này là vì có chồng là Tạ Trì.
Điều này khiến Nhậm Đình tức đến nỗi lập tức đáp trả lại trên Weibo.
Đạo diễn Nhậm Đình V: [Xin lỗi, tôi không biết tổng giám đốc Tạ là ai, anh ấy cũng không phải nhà đầu tư cho bộ phim của chúng tôi (Mỉm cười). Tôi quyết định chọn tiểu Mạnh là vì sau khi xem cô ấy đóng bộ phim ‘Nghi phạm cuối cùng’, cư dân mạng không cần phải tâng bốc như thế, chuyện gì cũng dát vàng lên mặt tổng giám đốc Tạ (Mỉm cười.)]
Sau khi Kim Mê nhìn thấy thì cũng lẳng lặng thả một cái like cho ông ấy.
Thế là lại xuất hiện hot search Mạnh Xán Nhiên nhấn like Weibo của Nhậm Đình.
Tạ Trì nhìn thấy.
Bao gồm cả những cư dân mạng đang cười ha hả trong cái hot search này.
Khóe miệng Tạ Trì cũng cong lên, anh gửi cho Kim Mê một cái biểu tượng mỉm cười rất lớn.
Kim Mê: “...”
Sao cô phải chột dạ chứ? Những gì đạo diễn Nhậm nói đều là thật mà!
Nội tâm Kim Mê rất bướng bỉnh nhưng cô thành thật chọn biểu cảm "Ngoan ngoãn" để gửi đến Tạ Trì.
Sau khi Tạ Trì nhìn thấy, anh không khỏi khẽ cười: [Buổi tối có muốn ra ngoài ăn cơm không?]
Kim Mê ngẩn ra: [Sao cơ?]
[Đằng nào cũng đã công khai rồi, còn sợ phóng viên chụp nữa hả?]
Kim Mê nhìn thấy dòng tin nhắn trên màn hình thì cảm thấy anh nói rất có lý: [Anh định ăn ở đâu? Thiên Hạ Cư sao?]
Bởi vì tính riêng tư ở Thiên Hạ Cư rất cao, món ăn ngon nên trước đây mỗi lần bọn họ ăn cơm thì đều chọn chỗ này.
Tạ Trì: [Một nhà hàng mới, hôm nay mời anh đến thử.]
Tạ Trì đầu tư vào rất nhiều nơi, cụ thể là những gì thì Kim Mê không rõ lắm. Nhưng nhà hàng mà hôm nay bọn họ định đi nằm trong một trung tâm thương mại mới khai trương không lâu.
Hai ngày này trung tâm thương mại đang tổ chức sự kiện mua sắm tại cửa hàng, trong thời gian này chỉ có người mời mới vào được nên bên trong không có nhiều người.
Trên đường đến đó, Kim Mê được biết trung tâm thương mại này do gia đình nhà họ Tạ đầu tư.
Nhà hàng nằm trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại và chiếm một diện tích lớn.
Chiếc xe Kim Mê đang ngồi dừng lại bên ngoài trung tâm mua sắm, vệ sĩ xuống xe trước cô.
Trong sự kiện dùng thử, chỉ có một cửa của trung tâm mua sắm được mở và có hai người gác cửa ở cửa để xác minh thư mời của khách hàng. Kim Mê bước xuống xe với một bộ áo khoác dài, đeo khẩu trang và kính râm. Bốn vệ sĩ bảo vệ cô ở giữa, người gác cửa mở cửa cho họ mà không kiểm tra thiệp mời.
Lúc đó Tạ Trì đang đứng ở sảnh tầng một, anh nghe thấy có tiếng ồn ào nên quay lại.
Hai tay Kim Mê nhét trong túi áo khoác, cô đang đi từ cửa vào.
Tầng một có rất nhiều người nhận ra cô, ai nấy đều rất kích động, có người còn lấy điện thoại ra lén quay video với chụp ảnh lại.
Vì chưa có hành động nào mang tính công kích nên vệ sĩ cũng không ngăn cản, Tạ Trì đứng yên đó chờ Kim Mê đến gần.
Khi cô bước đến chỗ Tạ Trì, một cô gái ở quầy bên cạnh đã không nhịn được mà hét về phía cô: "Vợ ơi, chị xinh quá đi mất!”
Gương mặt Kim Mê gần như bị che kín nhưng lúc đi qua cùng hàng vệ sĩ như lướt trong gió nhìn rất phong độ nên ai nhìn cũng muốn thét gào.
Kim Mê nhìn sang chỗ cô ấy, cô rút tay ra khỏi túi áo khoác, mỉm cười vẫy tay với cô ấy.
Tạ Trì nắm tay cô kéo về phía thang máy, quay lại nhìn cô gái vừa gọi là vợ Kim Mê.
Cái nhìn đó như muốn nói, đây là vợ tôi chứ không phải vợ cô, đừng có gọi vớ vẩn. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hai người cùng nhau đi bộ, số lượng vệ sĩ xung quanh tăng lên từ bốn đến tám, đám đông tự động nhường đường cho họ, hàng đợi đông đến mức ngay cả những người không biết họ là ai cũng không thể không giơ điện thoại ra quay lại.
Sau khi vào thang máy, mọi con mắt tò mò đều bị chặn lại. Kim Mê thở phào nhẹ nhõm, cô biết trung tâm mua sắm đang tổ chức sự kiện dùng thử nên mới nghĩ hẳn là không có nhiều người, không ngờ vẫn thu hút rất nhiều người để ý, thậm chí cả nhân viên bán hàng cũng chụp ảnh họ!
Cô liếc nhìn Tạ Trì đang đứng cạnh bèn trêu anh: “Chắc đây là lần đầu tổng giám đốc Tạ bị bao vây như thế nhỉ?”
Mặc dù Tạ Trì có ngoại hình đẹp trai nhưng dù sao thì anh cũng không phải ngôi sao nổi tiếng, không gây chú ý đến mức như vậy, huống hồ bình thường anh cũng rất hiếm khi xuất hiện ở những trường hợp thế này.
Biểu cảm của Tạ Trì lại rất thản nhiên: “Vẫn ổn, nhà hàng chúng ta vào ăn lát nữa không mở bán nên sẽ không có ai tới.”
Ở bên ngoài bị vây quanh thì đành chấp nhận, nhưng lúc ăn cơm anh thực sự không muốn bị quấy rầy chút nào.
Nghĩ tới đó, anh nghiêng đầu nhìn Kim Mê: “Là người nổi tiếng, ngày nào cũng bị chụp ảnh như vậy, em không cảm thấy khó chịu sao?”
“Tất nhiên là có rồi, nhưng ai bảo chúng em làm nghề này chứ?” Kim Mê đã quen với việc đứng dưới ánh đèn flash của máy ảnh từ rất lâu rồi, dù có xuyên qua hai mươi năm sau là Mạnh Xán Nhiên thì vẫn là ngôi sao, có lẽ cuộc sống của cô đã định là cô phải ăn bát cơm này rồi: “Nếu anh thấy phiền thì lát nữa lúc về đừng đi cùng em.”
Hai người họ đi cùng nhau thì thật sự làm mục tiêu quá lớn.
Tạ Trì nói: “Lát nữa xuống thẳng tầng hầm đỗ xe là được, anh lái xe đến đây.”
“À, vậy được.” Kim Mê gật đầu, lúc này cô mới nhận ra tay của hai người vẫn đang nắm chặt lấy nhau.
Tạ Trì thấy cô cúi đầu, ánh mắt cũng rơi vào bàn tay của hai người họ: “Sao vậy?”
“... Không sao.” Kim Mê ngẩng đầu, cố tỏ ra thoải mái rồi ho nhẹ.
Tạ Trì nhếch môi không nói gì, dẫn cô ra khỏi thang máy, ngồi vào nhà hàng rồi mới buông tay cô ra.
Lúc này Kim Mê mới tháo khẩu trang và kính râm ra, nhìn quanh nhà hàng: “Thiết kế đẹp quá, rất phong cách.”
Tạ Trì đã từng đến đây một lần, anh không hứng thú với thiết kế của nhà hàng này đến vậy, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào cô: “Bởi vì hôm nay đến thử đồ ăn nên đầu bếp đã chuẩn bị từ trước, không thể gọi món được.”
“Không sao, em không kén ăn.” Trước đây Kim Mê bị dị ứng tôm nên không thể ăn tôm được, nhưng bây giờ không bị thế nữa nên có thể mạnh dạn ăn thỏa thích.
Khi đầu bếp đích thân phục vụ các món ăn, các video và ảnh GIF của hai người trong trung tâm thương mại đã tràn ngập tất cả các nền tảng lớn.