Dì Đường chuyển tới sống ở đối diện nhà Kim Mê hồi cô học tiểu học. Dì Đường là một bà mẹ đơn thân, sống cùng một cô con gái đang tuổi đi nhà trẻ, không biết ba của bé gái đó là ai.
Dì Đường vừa phải đi làm vừa phải nuôi con một mình nên bọn họ là hàng xóm, bình thường vẫn cố gắng giúp đỡ dì Đường một chút. Chuyện này vốn cũng không có vấn đề gì cả, vấn đề nằm ở chỗ dì Đường là một phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp.
Xung quanh một người phụ nữ xinh đẹp luôn luôn bủa vây rất nhiều điều thị phi, xinh đẹp chính là tội của dì Đường. Để tránh điều tiếng không hay, ba Kim Mê không tiện qua lại quá thân thiết với dì Đường, bình thường có việc gì cũng toàn là mẹ Kim Mê sang giúp. Hôm đó, mẹ Kim Mê phải trực ca đêm, dì Đường lại đổ bệnh, ba Kim Mê muốn đưa dì Đường tới bệnh viện, vừa khéo bị Kim Mê tan học về nhà bắt gặp.
Tuy hành vi của Kim Thận hết sức đường hoàng nhưng thực lòng ông ấy vẫn sợ Phan Tuệ Chân hiểu lầm, nhất là các hàng xóm quanh nhà còn hay thích buôn dưa lê bán dưa chuột những chuyện như thế này, cho nên ông ấy mới bị Kim Mê mượn cớ đó bắt chẹt một khoản.
Quả thực chuyện này chỉ có hai người bọn họ biết, cho dù Mạnh Xán Nhiên có bản lĩnh cao tận trời cũng không thể hỏi được chuyện này từ miệng Kim Mê đúng không?
Kim Thận nhìn người trước mặt, đầu óc rối như mớ bòng bong.
Mặt khác, lúc này ở trong căn phòng, Phan Tuệ Chân đang ngồi mặt đối mặt với Tạ Trì và Hứa Gia Thượng, không ai nói với ai câu nào.
Về lý thuyết, Tạ Trì là chồng của Mạnh Xán Nhiên, không có quan hệ gì với Kim Mê, đương nhiên cũng không có quan hệ gì với Phan Tuệ Chân nhưng hiện tại Mạnh Xán Nhiên chính là Kim Mê, chồng của Mạnh Xán Nhiên chẳng khác nào chồng của Kim Mê…
Nếu vậy thì đương nhiên Phan Tuệ Chân cũng phải nhìn Tạ Trì bằng con mắt khác. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Dì Phan, dì thực sự đã tặng biệt thự ở Kim Hải cho Mạnh Xán Nhiên rồi ạ?” Trong căn phòng yên tĩnh, cuối cùng Tạ Trì là người chủ động phá tan bầu không khí im lặng.
Biệt thự Kim Hải nổi tiếng là toà nhà có tiền cũng không thể mua được ở thành phố A, Tạ Trì cũng có nghe nói đôi chút về nó. Không đề cập tới giá trị của ngôi biệt thự này, chỉ xét tới nó là di sản của Kim Mê thôi, anh cảm thấy mẹ Kim Mê sẽ không tùy tiện bán nó đi.
Mạnh Xán Nhiên có thể khiến dì Phan chịu tặng biệt thự này cho cô, vậy thì quả là đã được mẹ Kim Mê đối xử chẳng khác gì con gái ruột.
“Phải, con bé cần một chỗ làm phòng làm việc, tôi thấy biệt thự đó rất phù hợp.” Phan Tuệ Chân gật đầu, giải thích giúp Kim Mê một câu: “Tuy nhiên, chuyện này thực sự là tôi tự nguyện tặng cho con bé, con bé không hề lừa tôi, các cậu đừng hiểu lầm con bé.”
Tạ Trì: “...”
Không thân chẳng quen mà lại làm tới mức đó, nếu không phải là lừa gạt thì chỉ còn có thể là bị ếm bùa thôi phải không?
“Cậu kết hôn với Miểu Miểu nhà tôi từ khi nào vậy?” Phan Tuệ Chân quan sát Tạ Trì ngồi đối diện, hỏi dò một câu.
Đây là lần đầu tiên Phan Tuệ Chân gặp Tạ Trì, bà ấy không hề biết đối phương làm nghề gì nhưng thấy anh mặc Âu phục, đi giày da, phong thái đĩnh đạc hơn người thì chắc chắn anh không phải là người bình thường rồi. Khoan không đề cập tới gia cảnh, chỉ riêng ngoại hình này thôi…
Dáng dấp thực sự quá điển trai, chắc chắn xung quanh anh có rất nhiều phụ nữ thích anh, có nhiều cám dỗ như vậy, thử hỏi làm sao người ta có thể yên tâm trao con gái nhà mình cho anh được.
Tạ Trì không biết ngoại hình của mình lại bị trừ điểm trong lòng mẹ Kim Mê, anh còn nghiêm túc trả lời câu hỏi của bà ấy: “Bọn cháu đã kết hôn được gần một năm rồi.”
“Ồ, gần một năm rồi à…” Lúc trước, khi bà ấy và Kim Mê nhận nhau, Kim Mê nói mình chỉ vừa mới tới đây được vài ngày, nếu vậy thì đây là người chồng mà Mạnh Xán Nhiên tìm cho Kim Mê rồi.
Nếu như Kim Mê chọn chồng, chắc chắn bà ấy sẽ phản đối cô lấy một người chồng có hệ số an toàn thấp như vậy.
Phan Tuệ Chân nghĩ đến đây, tiếp tục đưa mắt nhìn Hứa Gia Thượng.
Vừa rồi, Hứa Gia Thượng đã nghe mẹ mình nói Phan Tuệ Chân là mẹ nuôi của mẹ, vậy nên khi thấy Phan Tuệ Chân nhìn mình, cậu bé lập tức cất giọng nói non nớt trẻ con chào bà ấy: “Cháu chào bà ngoại ạ, cháu là Hứa Gia Thượng, bà ngoại có thể gọi cháu là Thượng Thượng.”
“Ồ, Thượng Thượng ngoan.” Phan Tuệ Chân nói chuyện với cậu bé, giọng trở nên nhẹ nhàng, thủ thỉ, cậu bé này quả là ngoan ngoãn, đáng yêu: “Thượng Thượng có đói không? Hay là bà cho Thượng Thượng ăn trước nhé?”
Hứa Gia Thượng lắc đầu, nói với Phan Tuệ Chân: “Thượng Thượng đợi mẹ về ăn chung.”
Nói đến đây, cậu bé nhìn Phan Tuệ Chân với biểu cảm đầy tội nghiệp: “Bà ngoại ơi, bà sẽ không bắt mẹ cháu đi gặp chú cảnh sát chứ ạ?”
Tạ Trì ngồi xem Hứa Gia Thượng diễn: “...”
Anh sống chung với cậu bé lâu vậy rồi, nếu vẫn còn không nhận ra sự ngoan ngoãn, dễ thương của cậu bé toàn là giả vờ thì anh cũng khỏi cần lăn lộn với đời nữa. Thế nhưng, ở trước mặt Kim Mê, quả thực Hứa Gia Thượng rất cố gắng làm một đứa trẻ muốn lấy lòng mẹ nên anh cũng không vạch trần cậu bé.
Không thể không nói, trình độ diễn xuất tự nhiên của Hứa Gia Thượng thực sự rất giống con ruột của Kim Mê.
Phan Tuệ Chân lập tức bị tài nghệ diễn xuất của Hứa Gia Thượng lừa gạt, bà ấy an ủi cậu bé: “Đương nhiên là không rồi, ông ngoại cháu hiểu lầm Miểu Miểu đấy thôi, chỉ cần hai người nói rõ với nhau là được.”
Hứa Gia Thượng đỏ hoe mắt, gật đầu, biểu cảm cứ như thể nếu bọn họ báo cảnh sát thì một giây sau cậu bé sẽ òa khóc thật to vậy.
Phan Tuệ Chân không khỏi đau lòng, muốn gọi chút gì đó cho Hứa Gia Thượng ăn, lúc này, Kim Mê và Kim Thận cũng vừa khéo trở về.
Tạ Trì không biết hai người họ đã nói gì với nhau nhưng sau khi Kim Thận quay lại, thái độ ông ấy lập tức thay đổi hoàn toàn, không còn la hét đòi báo cảnh sát nữa, chẳng qua trông trạng thái cứ như thể… Cách nhìn nhận về thế giới này đã hoàn toàn bị thay đổi.
“Được rồi, chuyện hiểu lầm đã được giải thích rõ ràng rồi, chúng ta cùng ăn với nhau một bữa nào.” Kim Mê gọi nhân viên phục vụ tới gọi đồ ăn, họ phải đợi một lúc chờ phòng bếp nấu đồ ăn nên nhân viên phục vụ mang hamburger bò rau thơm mà họ mua tới.
Không những vậy, chúng vẫn còn nóng hổi.
“Ồ, là hamburger bò rau thơm! Tổng giám đốc Tạ quả là giỏi giải quyết vấn đề.” Kim Mê lấy hai chiếc đĩa, cắt đôi chiếc hamburger thành hai phần, chia một nửa cho Hứa Gia Thượng: “Thượng Thượng, chiếc hamburger này to quá, con ăn một nửa thôi nhé, mẹ còn gọi rất nhiều đồ ăn khác nữa.”
“Vâng, thưa mẹ.” Hứa Gia Thượng nhận lấy phần hamburger của mình rồi ngồi ăn, Kim Mê dặn cậu bé ăn chậm rồi cắt tiếp cho Phan Tuệ Chân và Kim Thận mỗi người một nửa chiếc hamburger.
“Anh có ăn không?” Kim Mê nghiêng đầu hỏi Tạ Trì ngồi bên cạnh.
Vừa rồi cô cắt hai chiếc hamburger, hiện tại chỉ còn lại nửa chiếc, Tạ Trì liếc nhìn rồi hỏi cô: “Không phải cô thích ăn món này à? Tôi ăn nó thì cô ăn gì?”
Kim Mê nói: “Chẳng phải mua tổng cộng ba chiếc hay sao? Tôi ăn nguyên một cái còn lại.”
Tạ Trì: “...”
Được, không hổ là cô.
Thế là anh nhẹ nhõm trong lòng, kéo chiếc đĩa trước mặt Kim Mê lại trước mặt mình, cầm dao cắt nó thành miếng nhỏ.
Kim Mê cảm thấy anh thực sự rất ưa giữ hình tượng, ăn hamburger mà cũng nhã nhặn như vậy, cô thì khác, cô cầm cả cái lên cắn: “Ôi, bò rau thơm đúng là tuyệt vời!”
Phan Tuệ Chân ngồi đối diện nhìn cô, không nhịn được bật cười: “Trước đây Miểu Miểu thích ăn bò hấp nhất, kiểu gì cũng phải thả thêm rau thơm vào.”
“Dạ dạ, rau thơm là linh hồn của món thịt bò mà.” Kim Mê gật đầu lia lịa, nhắc tới mới nhớ, lâu lắm rồi cô không được ăn món bò hấp của mẹ.
Tạ Trì lặng lẽ quan sát bọn họ, trong lòng anh có một suy đoán cực kỳ to gan nhưng vì quá viển vông nên lại bị chính anh bác bỏ.
Bỏ qua khúc nhạc dạo ngắn ngủi ban đầu, bữa cơm này thực sự rất vui vẻ, chỉ có điều, có lẽ Kim Thận phải tốn một chút thời gian mới có thể tiêu hóa được chuyện ngày hôm nay.
Lúc ra về, Kim Mê không đi chung với Tạ Trì và Hứa Gia Thượng. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vừa rồi có Tạ Trì ở đây nên Phan Tuệ Chân không tiện hỏi, giờ bà ấy và Kim Mê đi riêng với nhau, bà ấy mới thì thầm hỏi cô: “Sao con không nói với mẹ tiếng nào về chuyện con đã kết hôn vậy?”
“À, tại vì bọn con cũng sắp ly hôn rồi.” Kim Mê ấp úng đáp.
Phan Tuệ Chân ngẩn người, Kim Mê giải thích: “Nhà họ Tạ và nhà họ Mạnh vốn là thông gia, ngay từ đầu hai người đã thỏa thuận sẽ ly hôn rồi.”
“Ồ... Vậy cũng tốt, tổng giám đốc Tạ đúng là không hợp cho lắm.”
Lời này khiến Kim Mê hơi tò mò: “Tại sao ạ?”
“Thằng bé không chỉ giàu có mà còn đẹp trai như vậy nữa, không ổn định chút nào.”
“...” Từ trước tới nay, Kim Mê chưa từng thảo luận với mẹ về chuyện kết hôn, không ngờ tiêu chuẩn của mẹ cô lại là như vậy: “Nhưng chẳng phải xấu trai cũng vẫn ngoại tình như thường hay sao?”
Phan Tuệ Chân nhìn cô một cái: “Mẹ bảo là thằng bé quá đẹp trai chứ đâu bảo con phải kiếm chồng xấu trai đâu.”
Kim Mê cười, gật đầu: “Vâng, mẹ bảo con đừng kiếm chồng đẹp trai nhưng chính mẹ lại lấy người đẹp trai nhất.”
Phan Tuệ Chân: “...”
Kim Thận và Phan Tuệ Chân là bạn học cấp ba, năm xưa, ông ấy chính là người đẹp trai nhất trường, Kim Mê đã từng xem ảnh cũ của hai người họ rồi.
“Mẹ thấy đó, cũng nhờ mẹ và ba con đều đẹp như vậy nên con cũng mới đẹp đúng không.” Kim Mê phân tích với Phan Tuệ Chân đâu ra đó: “Cho dù chúng ta không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho đời sau để kiếm một ông chồng đẹp trai nhất đúng không ạ?”
“...” Phan Tuệ Chân xem như đã hiểu: “Không phải là con thích Tạ Trì đấy chứ?”
“Đâu có, mẹ đừng nói lung tung.” Kim Mê vội vã phủ nhận, cứ như thể nếu nói chậm một giây thì chuyện cô thích Tạ Trì sẽ bị chứng thực vậy: “Tài xế đang chờ con ở bên dưới, con đi trước đây, mẹ để ý xem ba con thế nào nhé, hôm nay ba đã phải chịu một cú sốc không nhỏ.”
Phan Tuệ Chân quan sát dáng vẻ vội vàng bỏ chạy của cô, lại càng thêm tin rằng cô thích Tạ Trì.
Tạ Trì và Hứa Gia Thượng đi xe về tới biệt thự được một lát thì tài xế Lý cũng chở Kim Mê về tới nơi. Chuyện theo dõi đã được giải quyết, trong lòng tài xế Lý cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi về tới nhà, Hứa Gia Thượng lập tức về phòng ngủ trưa, Tạ Trì ngồi trên sô pha nghĩ ngợi gì đó tới độ thất thần.
Lúc Kim Mê vào nhà, thấy anh đang ngồi ngẩn người suy nghĩ, cô quơ tay trước mặt anh: “Anh nghĩ gì mà mải mê quá vậy?”
Bấy giờ, Tạ Trì mới chú ý tới cô, anh hoàn hồn, nhìn người trước mặt, nói: “Rốt cuộc chuyện giữa cô và ba mẹ Kim Mê là thế nào?”
Kim Mê nói: “Không phải vừa rồi đã nói rõ bên bàn ăn rồi sao? Dì Phan vừa ý tôi nên nhận tôi làm con nuôi. Vì chúng tôi không nói cho chú Kim biết nên chú Kim mới hiểu lầm.”
Tạ Trì hơi chau mày, anh hoàn toàn không tin lời giải thích này của cô nhưng anh cũng không tìm ra được lời giải thích nào hợp lý hơn: “Làm thế nào mà cô lại quen biết dì Phan vậy?”
“À, tình cờ.”
Tạ Trì nhìn cô, không nói năng gì, đôi mắt sâu thẳm ấy như thể muốn nhìn thấu cô. Kim Mê không chịu nổi, vội vàng đánh bài chuồn: “Tôi lên trên tầng trên ngủ trưa đây, anh lo bận việc của anh đi.”
Cô chuồn thẳng một mạch về phòng, đóng cửa lại. Cô đã để lộ quá nhiều chuyện trước mặt Tạ Trì, với sự thông minh tài trí của anh, chắc chắn anh sẽ không tin mấy lời bịa chuyện của cô.
Thế nhưng, dẫu vậy thì đã sao? Dù có thông minh thì chắc anh cũng không tin chuyện nhập hồn đâu đúng không?
Đúng là Tạ Trì không tin câu chuyện hoang đường của cô, anh gọi tài xế Lý tới, hỏi han lịch trình của Kim Mê trong thời gian qua.
Phòng làm việc của cô đặt ở biệt thự Kim Hải, mãi hôm nay anh mới biết.
Cô có rất nhiều mối liên hệ với Kim Mê, những điểm đáng ngờ này đều đang hướng tới củng cố một suy đoán, một suy đoán không tưởng.
Kim Mê ngủ trưa dậy, quen tay cầm điện thoại lên xem một lát.
Cô vừa vào Weibo, lập tức bị mấy chữ “hot” trên hot search thu hút sự chú ý.
Kim Mê xem lướt qua thật nhanh, sau khi xác định tất cả đều không liên quan tới mình, cô mới yên tâm hóng phốt.
Nữ diễn viên nổi tiếng Phương Tư Vận bị chính quyền công khai tội danh trốn thuế.
Hiện tại, một khi chuyện trốn thuế bị phát hiện thì chẳng khác nào đặt dấu chấm hết cho sự nghiệp, các nhãn hàng lớn đua nhau xóa sạch các bài Weibo có liên quan với Phương Tư Vận, các sự kiện đã mời Phương Tư Vận cũng lục tục xóa tên cô ta khỏi danh sách khách mời.
Quần chúng hóng phốt vui vẻ đọc tin tức, người yêu phim khóc thương cho những bộ phim chưa phát sóng của Phương Tư Vận, bi thảm nhất là cô ta có một bộ điện ảnh đã lên kế hoạch chiếu vào dịp Tết, giờ cũng vì cô ta mà có nguy cơ sẽ không thể công chiếu.
Bộ phim này là bộ phim được gửi gắm nhiều kỳ vọng nhất trong mùa phim Tết năm nay, do đạo diễn nổi tiếng Nhậm Đình làm đạo diễn, nam chính là Bùi Thận Tư vừa hoàn thành bộ sưu tập ba cúp nam diễn viên xuất sắc nhất của các giải thưởng lớn trong nước, nữ chính là Lương Mãn, người từng hai lần thắng giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, ekip sản xuất phim có thể nói là trên cả hạng nhất. Fan hâm mộ của Phương Tư Vận đều trông chờ tiếng tăm của cô ta sẽ được nâng lên một tầm cao mới nhờ bộ phim này, không ngờ phim còn chưa chiếu thì đã lộ ra chuyện trốn thuế.
Hiện tại ở trên mạng, những người đang cảm thấy lòng dạ rối bời nhất ngoài fan của Phương Tư Vận ra còn có ekip làm phim [Phong tuyết ngâm]. Chỉ còn hơn một tháng nữa thôi là bộ phim điện ảnh này sẽ được ra rạp, vậy mà đúng lúc này diễn viên phụ số hai lại bất ngờ xảy ra chuyện, Nhậm Đình không thể từ bỏ bộ phim này chỉ vì cô ta nên ngay lập tức tỏ rõ thái độ trên mạng.
Vai diễn của Phương Tư Vận sẽ lập tức tuyển diễn viên mới quay lại, cố gắng hết sức để bộ phim được ra rạp theo đúng kế hoạch.