Bà Hoàng Giới Giải Trí Vẫn Là Tôi

Chương 53




Tạ Trì có thể hiểu được nguyên nhân mà bà nội làm như vậy nhưng nếu bà nội chỉ muốn tìm một thứ để xoa dịu mối quan hệ giữa mình và Mạnh Xán Nhiên, bà chỉ cần tặng cho họ con chó hay con mèo là được, không cần trực tiếp đưa một đứa bé đến đây.

“Bà ơi, bà đưa thằng bé đến đây, ông bà ngoại của nó có biết không?” Con nít không phải là thú cưng, huống chi còn là một đứa bé năm tuổi, là lứa tuổi cần người lớn chăm sóc: “Lỡ thằng bé gặp chuyện gì ở nhà bọn cháu thì bà phải ăn nói thế nào với người ta?”

“Cháu cứ yên tâm, bà đã báo trước với ông bà ngoại của thằng bé rồi, hai người họ đều bảo để thằng bé đến chỗ cháu thì rất yên tâm, còn định cho Thượng Thượng nhận vợ chồng cháu làm ba mẹ nuôi ấy chứ.”

Tạ Trì: “…”

Bên cạnh sofa, Kim Mê vẫn đang mắt tròn mắt dẹt đối diện với cậu bạn nhỏ. Cậu bé mặc một chiếc áo hoodie dành cho trẻ nhỏ có in hoa, một chiếc quần ca-rô nguyên bộ với áo, trên cổ tay còn đeo một chiếc đồng hồ thông minh dành riêng cho trẻ em.

Nhìn cách ăn mặc thì xem ra người nhà cậu bé vẫn chăm sóc cho cậu bé rất đầy đủ, chẳng trách cậu bé trông bảnh bao, gọn gàng đến thế.

“Mẹ.” Cậu bạn nhỏ mở đôi mắt vừa to vừa tròn của mình, lại gọi Kim Mê một tiếng mẹ.

Kim Mê: “…”

Nhưng mà trông có vẻ không được thông minh cho lắm. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Bên kia, cuối cùng Tạ Trì cũng gọi điện xong. Thấy anh cúp điện thoại đi tới, Kim Mê vội hỏi anh: “Hỏi rõ ràng chưa? Ba mẹ thằng bé này là ai?”

Tạ Trì cầm di động nhìn cậu bé trên sofa một cái rồi kéo Kim Mê sang một bên, thuật lại lời nói vừa rồi của bà nội cho cô nghe.

Nghe xong, Kim Mê cực kì tức giận, cô chưa bao giờ thấy cặp cha mẹ nào lại vô trách nhiệm đến thế!

Cho nên cậu bé này không biết ba mẹ mình là ai, không phải vì cậu bé không thông minh, mà là vì cậu bé thật sự chưa bao giờ từng gặp cha mẹ ruột của mình!

Trời ạ, càng nói càng tức sôi máu!

“Ý của bà nội là nhờ chúng ta chăm thằng bé mấy ngày. Cô cũng đừng bận tâm, trong nhà có quản gia và dì Chu, còn có rất nhiều người hầu sẽ hỗ trợ chăm sóc cho thằng bé, không cần cô tự tay làm mọi việc.” Tạ Trì vừa dứt lời, thấy cậu bé vẫn ngồi trên sofa tò mò nhìn về phía họ, bèn tiến lại gần cậu bé.

“Tên cháu là Thượng Thượng à?” Vừa rồi anh nghe bà nội gọi cậu bé như vậy: “Tên cháu là hai chữ nào? Cháu có biết viết không?”

Cậu bạn nhỏ gật đầu, bắt đầu dùng ngón tay viết chữ trong không khí cho anh xem: “Là chữ Thượng trong Cao Thượng (高尚) ạ.”

Tạ Trì hỏi tiếp: “Vậy tên đầy đủ của cháu là gì?”

“Tên con là Hứa Gia Thượng, chữ Gia trong Gia Tân (嘉宾 nghĩa là khách quý) ạ.”

Hứa Gia Thượng giới thiệu tên của mình xong, Tạ Trì không có phản ứng gì, Kim Mê đứng bên cạnh lại kìm lòng không đậu nói một câu: “Trời ạ, thế lúc cháu bị cô giáo phạt viết tên mình thì xong đời rồi.”

Mặc dù tên của cô cũng chẳng hay hơn ai nhưng được cái đơn giản dễ viết! Lúc thi cử, khi cô đã bắt đầu làm câu đầu tiên trong bài thi thì các bạn học khác vẫn đang cặm cụi viết tên mình!

Hứa Gia Thượng cũng quay sang nhìn cô, nói với cô: “Mẹ, con không bị cô giáo phạt viết tên đâu ạ, con ngoan lắm.”

Kim Mê rất muốn sửa lại cách xưng hô cho bạn nhỏ này, cô không phải là mẹ của cậu bé nhưng thấy một cậu bé vừa ngoan ngoãn vừa dễ thương gọi mình là mẹ, ai mà chịu nổi chứ!

Tạ Trì vẫn đứng yên tại chỗ.

“Cô ấy không phải là mẹ cháu, chú cũng không phải là ba cháu.” Nét mặt Tạ Trì không có một chút biểu cảm, đập tan giấc mơ đẹp của cậu bạn nhỏ.

Hứa Gia Thượng vẫn ngoan ngoãn ngồi tại chỗ ngẩng đầu nhìn họ, song nước mắt đã bắt đầu dâng lên trong đôi mắt đỏ hoe: “Ba mẹ không phải là ba mẹ của Thượng Thượng ạ?”

“…” Giờ thì ngay cả Tạ Trì máu lạnh vô tình cũng không chịu nổi: “Không phải.”

Nước mắt trong đôi mắt của Hứa Gia Thượng càng ngày càng nhiều. Cậu bé thút thít mấy tiếng, thấy nước mắt sắp chảy ra, Kim Mê vội vàng đứng ra nói: “Chúng ta là ba mẹ của con đây! Con đừng khóc!”

Giọt nước mắt đã gần chảy đến khóe mắt của Hứa Gia Thượng chợt khựng lại.

Tạ Trì im lặng quay sang nhìn cô.

“…” Kim Mê khẽ hắng giọng một tiếng, mặc dù trong lòng rất bồn chồn nhưng vẫn mạnh miệng: “Bọn con nít mà khóc thì cứ phải gọi là trời sập đất nứt, nếu đêm nay anh không muốn ngủ yên giấc thì cứ chọc cho nó khóc đi.”

Tạ Trì: “…”

Tuy rằng anh cũng sợ con nít khóc nhưng vẫn không tán thành với hành vi của cô: “Bây giờ cô nói dối thằng bé thì sau này phải làm sao đây?”

“Chuyện sau này để sau này hẵng suy xét, hơn nữa bọn con nít dễ quên lắm, nói không chừng mấy ngày nữa sẽ quên mất chúng ta là ai ấy chứ.”

Chính Kim Mê cũng hơi chột dạ nhưng việc cấp bách lúc này là trấn an cậu bạn nhỏ, không thể để cậu bé òa khóc: “Nào, lau nước mắt đi nhé.”

Cô lấy khăn giấy lau nước mắt cho Hứa Gia Thượng. Cậu bạn nhỏ nhìn cô, vui vẻ nở nụ cười: “Con cảm ơn mẹ ạ.”

“… Không có gì.”

Tạ Trì mím môi, khẽ thở hắt ra một hơi rồi hỏi quản gia bên cạnh: “Chú đã thu xếp phòng cho thằng bé chưa?”

“Đã thu xếp xong rồi, bà chủ cũng đã đưa mấy món đồ thường dùng của cậu bé đến đây.”

“Thế thì tốt. Tối nay thằng bé ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa, tôi đã chuẩn bị bữa ăn trước cho cậu bé nhưng cậu bé nói phải chờ vợ chồng cậu chủ về để cùng nhau ăn cơm.”

Tạ Trì nhìn thoáng qua cậu bé nhỏ nhắn ngồi trên sofa, sau đó nói với quản gia và dì Chu: “Vậy thì chúng ta ăn cơm thôi.”

Kim Mê cũng chưa ăn tối, cô lên lầu thay một bộ quần áo rồi xuống lầu ăn cơm. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nếu không có đứa bé này thì hôm nay cô cũng sẽ như hôm qua, kêu dì Chu bưng đồ ăn lên lầu cho mình là được. Chẳng qua lúc nãy khi cô lên lầu, Thượng Thượng còn nói với cô rằng cậu bé sẽ chờ cô cùng ăn cơm, cho nên Kim Mê không dám ăn riêng như mọi khi.

Khi cô vào phòng ăn, quả nhiên Hứa Gia Thượng và Tạ Trì đã ngồi ngay ngắn trước bàn chờ mình, đồ ăn trước mặt vẫn chưa đụng vào miếng nào.

Thấy Kim Mê đến đây, Gia Quả lập tức chạy lại gần dụi đầu vào chân cô, Hứa Gia Thượng cũng vui vẻ reo lên: “Mẹ!”

“…” Kim Mê không ngờ mình chỉ mới hai mươi ba tuổi mà đã làm mẹ, không cần chịu đau đớn khi sinh nở, hơn nữa thằng con đã “bùm” một phát lớn đến năm tuổi, có thể tự đi mua xì dầu được rồi.

“Nếu mẹ đã đến rồi thì chúng ta ăn cơm thôi.” Tạ Trì cầm đũa gắp đồ ăn cho Hứa Gia Thượng trước.

Kim Mê hơi kinh ngạc ngồi vào ghế. Người lúc nãy còn lạnh lùng nói họ không phải là ba mẹ của Thượng Thượng, bây giờ lại tự xưng ba mẹ rất thuận miệng.

Tạ Trì giả vờ như không thấy ánh mắt kinh ngạc của cô. Lúc nãy anh kêu Thượng Thượng ăn cơm trước nhưng cậu bé cứ khăng khăng đòi chờ mẹ xuống lầu mới chịu ăn. Giờ này trời đã tối lắm rồi, họ là người lớn nên ăn cơm trễ chút không sao nhưng đối với trẻ con mà nói, chắc chắn cậu bé đã rất đói bụng.

Quả thật Hứa Gia Thượng rất đói bụng, sau khi cả nhà đã ngồi vào bàn ăn đông đủ, cậu bé cũng bắt đầu tập trung ăn cơm.

Kim Mê từng thấy bọn trẻ con có thể quậy phá cỡ nào. Trước kia cô chỉ về nhà vào dịp tết Âm lịch, gặp phải mấy đứa con nít quỷ nhà họ hàng mà cũng bị chúng quậy phá đến mức chịu không nổi, nếu mỗi ngày đều phải đối mặt với một đứa bé như vậy thì rất khó để không bị suy nhược thần kinh.

Nhưng biểu hiện của Hứa Gia Thượng lại chín chắn hơn các bạn cùng trang lứa rất nhiều, hơn nữa chắc là vì những gì đã trải qua nên cậu bé rất sợ mình sẽ bị “ba mẹ” vứt bỏ, cho nên cậu bé biểu hiện rất ngoan ngoãn, như thể chỉ muốn lấy lòng “ba mẹ”.

Rõ ràng Kim Mê đã từng ước gì đám con nít khắp thế gian này đều có thể trở nên thông minh, hiểu chuyện, ngoan ngoãn biết điều, song khi nhìn Hứa Gia Thượng trước mắt mình, bỗng dưng cô lại cảm thấy đau lòng vì sự ngoan ngoãn của cậu bé.

Ngày xưa cô cũng từng gặp một đứa trẻ giống vậy, đó là Tạ Trì hồi còn nhỏ, dù bị ngã trầy da cũng vẫn cắn răng không rên một tiếng.

“Con đừng cắm đầu ăn mỗi cơm thế, ăn thêm nhiều đồ ăn một chút.” Kim Mê cầm đũa gắp mấy con tôm bóc vỏ bỏ vào bát cơm của cậu bé: “Đây là món tôm mà ngày thường mẹ thích ăn nhất, Thượng Thượng cũng ăn thử xem.”

“Con cảm ơn mẹ ạ!”

“Không có gì đâu, rau xanh cũng phải ăn một ít nhé, không được kén ăn đâu đấy.”

“Dạ vâng mẹ.”

Có thể thấy được Hứa Gia Thượng không thích ăn rau xanh cho lắm nhưng vì Kim Mê tự tay gắp cho mình, cậu bé vẫn bỏ vào miệng nhai mấy cái.

Tạ Trì ngồi bên cạnh nhìn cô, trong lòng hơi cạn lời. Không hổ là diễn viên, mới đó mà nhập vai làm mẹ cực kỳ nhanh chóng.

Hứa Gia Thượng còn nhỏ nên ăn không nhiều, bình thường chỉ cần ăn một bát cơm là đủ no rồi nhưng hôm nay, không biết cậu bé thật sự rất đói hay là vì đồ ăn ở nhà quá ngon nên cậu bé ăn hết hai bát mới buông đũa.

Sau bữa cơm, Hứa Gia Thượng chơi với Gia Quả một lát. Ông bà ngoại của cậu bé không nuôi thú cưng nên khi nhìn thấy chú chó lớn có bộ lông trắng muốt này, cậu bé cực kỳ tò mò và thích thú. Lông của Gia Quả vừa bồng bềnh vừa mềm mại, trắng phau như bông bưởi, xúc cảm lúc vuốt ve cực kỳ tuyệt vời, chẳng mấy chốc cậu bé đã say mê vuốt lông chó không kiềm chế được.

Ban đầu thấy có một cậu nhóc xuất hiện trong nhà mình, Gia Quả còn hơi đề phòng nhưng tính cách bẩm sinh của cậu bé vốn gần gũi với con người, sau khi chơi với cậu bạn nhỏ một lát, chẳng mấy chốc hai đứa đã làm thân với nhau.

Thấy đã đến giờ đi ngủ, Tạ Trì bèn bế Hứa Gia Thượng từ trên sàn nhà lên: “Được rồi, ngày mai hẵng chơi tiếp, hôm nay con phải đi ngủ trước đã.”

“Dạ vâng, ba.” Lần đầu tiên được ba bế trên tay, đôi mắt Hứa Gia Thượng lấp la lấp lánh nhìn Tạ Trì: “Ba khỏe ghê!”

Tạ Trì: “…”

Bế một đứa trẻ năm tuổi mà được coi là khỏe ư? Cho dù anh bế Mạnh Xán Nhiên hai mươi ba tuổi thì vẫn dễ như ăn cháo ấy chứ.

“Con có biết tự tắm rửa không?”

“Dạ biết!” Hứa Gia Thượng gật đầu thật mạnh: “Ông bà ngoại đã dạy con rồi, con biết tự tắm rửa ạ.”

“Vậy hôm nay con tự tắm rửa một mình, không thành vấn đề chứ?”

“Dạ, con tự làm được ạ.”

“…” Cuối cùng Tạ Trì đã hiểu tại sao lại có người đắm chìm trong từng tiếng gọi “mẹ” của cậu bé này.

Căn phòng mà quản gia thu xếp cho Hứa Gia Thượng nằm ngay bên cạnh phòng ngủ chính của Kim Mê. Ban đầu lúc thiết kế căn nhà này, đây vốn là phòng dành riêng cho trẻ em đã được chuẩn bị sẵn cho cậu chủ nhỏ/cô chủ nhỏ tương lai.

Mặc dù Tạ Trì kêu Hứa Gia Thượng tự tắm rửa một mình nhưng cuối cùng, anh vẫn không yên tâm bỏ mặc một đứa bé năm tuổi ở một mình trong phòng tắm nên vẫn luôn canh chừng ngoài cửa phòng tắm. Hứa Gia Thượng tự tắm rửa rất sạch sẽ, thay đồ ngủ bước ra từ phòng tắm: “Ba ơi, con tắm xong rồi ạ.”

“Ừ.” Tạ Trì vươn tay cài lại một chiếc cúc áo bị bỏ sót cho cậu bé, sau đó dắt cậu bé đến bên giường: “Con ngủ một mình có sợ không?”

Hứa Gia Thượng nhìn Tạ Trì một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu.

Cậu bé nằm ngay ngắn trên giường, Tạ Trì lo rằng cậu bé đến một nơi lạ lẫm thì sẽ sợ hãi, bèn mang con thỏ bông to bự trong phòng mình sang phòng cậu bé, đặt bên cạnh cậu bé: “Đây là con thỏ bông của mẹ, buổi tối để nó ngủ cùng con thì con sẽ không thấy sợ nữa.”

Nghe anh nói đây là thỏ bông của mẹ, Hứa Gia Thượng lập tức ôm lấy con thỏ: “Con cảm ơn mẹ, con cảm ơn ba ạ.”

“Ừ, vậy thì con nhắm mắt ngủ đi.”

Hứa Gia Thượng nghe lời nhắm mắt lại, Tạ Trì lấy di động ra chụp một bức ảnh của cậu bé rồi gửi cho bà nội của mình: “Thằng bé đã ngủ rồi, bà kêu ông bà ngoại của thằng bé đừng lo.”

Dù gì cậu bé này cũng là con nhà người khác, để người giám hộ của cậu bé yên lòng, Tạ Trì định bụng mỗi ngày sẽ chụp mấy bức ảnh hoặc quay một đoạn video ngắn gửi cho họ, coi như báo tin bình an cho đối phương.

Gửi ảnh chụp xong, Tạ Trì lại nhìn cậu bạn nhỏ ôm con thỏ bông ngủ say sưa một lát rồi đứng dậy, rời khỏi phòng.

Buổi tối, Kim Mê bận chuyện công việc nên không có thời gian chăm sóc Hứa Gia Thượng. Hôm sau cô xuống lầu thì thấy Tạ Trì và Thượng Thượng đang ngồi trong phòng khách, cùng chơi với Gia Quả. Ánh nắng ban mai êm dịu buổi sáng chiếu vào phòng khách, hòa lẫn tiếng chó sủa và tiếng cười của trẻ con thỉnh thoảng vang lên, khung cảnh bỗng trở nên ấm áp đến lạ thường.

Thì ra khi Tạ Trì làm ba thì sẽ trông như thế này.

Dường như nghe thấy có tiếng động, Tạ Trì quay sang nhìn Kim Mê: “Hôm nay cô không đến trường quay à?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ánh mắt Tạ Trì hơi kinh ngạc. Thường thì giờ này, cô đã đến trường quay từ lâu rồi, sao hôm nay đến tận bây giờ mới ngủ dậy?

“Hôm nay tôi quay cảnh ban đêm, đạo diễn kêu tôi năm giờ chiều hẵng đến trường quay.” Đoàn làm phim sẽ quay cảnh đêm suốt hai ngày liền, đạo diễn kêu các diễn viên ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức, buổi tối hẵng đến trường quay làm việc.

Nhưng đồng hồ sinh học của Kim Mê vẫn đánh thức cô dậy từ lúc sáng sớm. Sau đó cô ngủ nướng thêm một lát, mãi đến khi thật sự không thể nằm thêm được nữa thì mới dứt khoát rời giường.

“Vậy thì có phải hôm nay, mẹ sẽ có thời gian ở nhà chơi với Thượng Thượng không ạ?” Hứa Gia Thượng không hiểu cái gì là trường quay, cái gì là diễn cảnh ban đêm nhưng cậu bé hiểu được cụm từ “năm giờ chiều mới ra ngoài”, có nghĩa là hôm nay ba mẹ đều sẽ ở nhà chơi với mình.

Kim Mê đi tới rồi ngồi xuống, sờ đầu Gia Quả vừa sáp lại gần chờ được chủ nhân vuốt ve: “Buổi tối mẹ mới đi làm nhưng hôm nay, con không cần đi học hả?”

Năm tuổi, hẳn là đã đến tuổi học mẫu giáo rồi mà nhỉ?

Hứa Gia Thượng nói: “Mẹ à, hôm nay là thứ bảy, trường mẫu giáo không mở cửa đâu ạ.”

Kim Mê hiểu rõ “ờ” một tiếng, công việc của cô không có ngày nghỉ cố định nên cô đã sớm quên mất hôm nay là thứ mấy trong tuần: “Vậy thì Thượng Thượng muốn chơi trò gì?”

Hứa Gia Thượng đứng dậy, giơ tay lên: “Cô giáo kêu bọn con làm một bữa cơm với ba mẹ, hôm nay cả nhà mình có thể cùng nhau nấu cơm không ạ?”