Bà Hoàng Giới Giải Trí Vẫn Là Tôi

Chương 48




Lúc này Kim Mê đang trong phòng tắm, tâm trạng cô hơi rối bời. 

Trong hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, từ việc Tạ Trì bị trúng đạn đến việc nhìn thấy ảnh chụp lúc nhỏ của anh, sau đó biết được bản thân mình là ánh trăng sáng của anh…  

Lữ Dũng từng thích cô nhưng anh ta không tin cô vô tội, Chử Anh Kiệt tin tưởng cô nhưng sau khi nhận ra sự việc nghiêm trọng thì không dám điều tra tiếp, còn Tạ Trì thì…

Anh là người ít tiếp xúc với cô nhất nhưng lại điều tra đến mức độ này. 

Kim Mê vừa lo lắng cho sự an toàn của anh vừa mừng thầm trong lòng. Trên thế giới này vẫn có người tin tưởng cô giống như ba mẹ, người đó còn làm nhiều việc cho cô mà không ngại sự an nguy của bản thân.

Hay là ngăn anh tiếp tục điều tra, lần này anh may mắn nên đạn không trúng vào chỗ hiểm, còn lần sau thì sao?  

Lúc Kim Mê sấy tóc xong và đi ra, Tạ Trì đang ngồi đọc sách trên giường. Sách được lấy ra từ ngăn kéo của tủ đầu giường, anh bị tịch thu máy tính và điện thoại trong hai ngày này nên chỉ có thể đọc sách để giết thời gian. 

“Anh đúng là không chịu ở không nhỉ.” Kim Mê ngồi ở mép giường, liếc nhìn trang bìa một cái: “[Truyện Phật Đà]? Anh cũng tin Phật sao?”

“…” Tạ Trì làm bộ làm tịch lật một trang sách, trả lời cô: “Không, tôi chỉ đang tu tâm dưỡng tính, ổn định cảm xúc thôi.”

Kim Mê ngồi xếp bằng trên giường và đánh giá anh: “Tâm trạng của anh rất không ổn định sao?”

“…” Tạ Trì đóng sách lại, đặt ở đầu giường:  “Tôi mệt rồi, ngủ trước đây.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Ờ…” Rõ ràng trước đó anh có nói mình đã nghỉ ngơi cả ngày rồi, không muốn ngủ nữa, đột nhiên bây giờ lại mệt, đàn ông đúng là thất thường. 

“Ngày mai khi nào cô đi?” Bởi vì bị thương nên động tác nằm xuống của Tạ Trì rất cẩn thận và chậm rãi, sau khi Kim Mê nhìn thấy thì vội đến đỡ anh. 

“Tôi xin đoàn làm phim nghỉ một ngày, trưa mai quay về đó là được.”

“Ừ.” Tạ Trì nằm xuống với sự giúp đỡ của cô, mặc dù trong thuốc bác sĩ kê đơn có thành phần của thuốc ngủ nhưng mấy ngày nay anh không ngủ ngon giấc, đôi khi vết thương đau đến nỗi tỉnh giấc. 

Kim Mê thấy anh nhắm mắt lại nên không quấy rầy anh nữa, cô không dùng điện thoại vì sợ quấy rầy giấc ngủ của anh.  

Đối với Kim Mê thì lúc này vẫn còn sớm, nhưng hình như người bên cạnh đã ngủ rồi, chân mày anh đã thả lỏng, không nhíu lại giống như ban ngày.

Cô nghiêng hẳn qua hướng của Tạ Trì rồi nhìn chằm chằm vào anh. 

Anh gầy hơn lúc trước một chút, đường nét của cằm càng trở nên rõ ràng. Ở góc này có thể nhìn thấy yết hầu của anh, Kim Mê đột nhiên phát hiện yết hầu của đàn ông nhìn rất gợi cảm. 

Lần đầu tiên Kim Mê gặp Tạ Trì thì đã biết sau này anh lớn lên sẽ rất đẹp trai, khoảng thời gian này cô luôn coi anh như một anh chàng đẹp đỉnh của chóp nhưng bây giờ nhìn lại thì thấy có gì đó sai sai. 

Nhưng sai ở chỗ nào thì cô không biết, cứ nhìn vào anh như vậy thì trái tim cô trở nên dịu lại, giống như đang nằm trên bông.

“Cô còn muốn nhìn chằm chằm tôi bao lâu nữa?” Giọng nói của Tạ trì bỗng nhiên truyền đến khiến Kim Mê giật mình, mớ bông kia cũng bay mất.  

“Anh, anh ngủ rồi mà?!” Kim Mê luống cuống lui về phía sau, cố gắng giữ khoảng cách với anh. 

Yết hầu của Tạ Trì giật giật nhưng không mở mắt ra mà chỉ giữ tư thế cũ: “Lẽ ra tôi đã ngủ rồi, nhưng ánh mắt của ai đó mãnh liệt quá nên không phớt lờ được.”

Kim Mê: “…”

Cô lập tức nhắm mắt lại: “À, anh suy diễn hơi nhiều rồi đó, nãy giờ tôi nhắm mắt mà.”

“…” Khóe mô của Tạ Trì cong nhẹ, không để giọng nói của mình bộc lộ cảm xúc: “Ồ, vậy chắc là cún nhỏ đang nhìn tôi.”

“…” Kim Mê cười ha ha: “Tôi thấy anh nhớ Gia Quả đến nỗi bị ảo giác rồi đấy, hay ngày mai tôi bảo dì Chu đưa Gia Quả đến cho anh nha?”

Tạ Trì không nói nữa nhưng Kim Mê nghe thấy tiếng anh cười khẽ: “Anh cười đúng không?”

“Không hề.”

“Tôi nghe thấy rồi.”

“Cô nghe nhầm rồi.”

“…”

Kim Mê không muốn nói chuyện vô tri như vậy nữa nên cô im lặng. 

Lần này Tạ Trì ngủ thật, Kim Mê cũng cảm thấy buồn ngủ, cô ngủ lúc nào không hay. 

Đêm nay tư thế ngủ của Kim Mê cũng khá ổn, không có lăn lên người Tạ Trì, giống như lúc ngủ cô cũng nhớ rõ là người kế bên bị thương nên không dám lộn xộn. 

Tối nay Tạ Trì ngủ cũng khá ngon, vốn dĩ Kim Mê đã chuẩn bị để tối thức dậy chăm sóc anh nhưng không ngờ cô lại ngủ đến rạng sáng. 

“Cô ngủ rất ngoan, quả nhiên không làm tôi thất vọng.” Tạ Trì đã thức dậy và dựa vào đầu giường nhìn cô. Sắc mặt của anh tốt hơn hôm qua rất nhiều, có lẽ một giấc ngủ ngon có thể giúp cơ thể anh hồi phục tốt. 

“Anh dậy sớm vậy?” Kim Mê cũng ngồi dậy, cô cầm điện thoại lên để xem giờ, vậy mà đã gần tám giờ rồi: “Tiêu rồi, tôi nói hôm nay dậy để chạy bộ vào buổi sáng.”

“Nhắc nhở thân thiện nè, tối qua cô cũng không có tập thể dục.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Kim Mê: “…”

Cái này thì buổi sáng cô cũng có thể chạy bộ mà!

Kim Mê đứng dậy đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt và thay quần áo, hình như điều dưỡng đang ở bên ngoài để đưa đồ ăn sáng cho Tạ Trì, cô định mở cửa đi ra thì nghe thấy điều dưỡng nói: “Cảnh sát Thẩm, tới sớm vậy à?”

“Ừ, tôi đến để thăm Tạ Trì, lát nữa còn phải đến cục cảnh sát.” Giọng nói của người đàn ông lạ truyền đến từ bên ngoài, bàn tay đang đặt ở tay nắm của của Kim Mê lập tức dừng lại. 

“Vậy hai người nói chuyện đi, tôi không quấy rầy nữa.” Điều dưỡng đưa đồ ăn sáng xong thì rời đi, Thẩm Xác đi đến trước mặt Tạ Trì, thấy sắc mặt của anh không tệ, xem ra đã hồi phục khá ổn. 

“Trẻ tuổi đúng là tốt thật, hồi phục rất nhanh, nhưng bà nội của anh đã lớn tuổi rồi nên không chịu được mấy lần chấn động như vậy đâu.” Kế bên Thẩm Xác có để một cái ghế nhưng anh ấy chỉ đứng đó mà không ngồi. 

Tạ Trì và Thẩm Xác đã làm bạn nhiều năm, nhưng bây giờ nhìn thấy vẻ mặt anh  không được tốt, thậm chí còn muốn đuổi anh ấy đi: “Nếu ông Thẩm đến để nói về việc này thì đi được rồi đó.”

“Tính nết của anh cũng không vừa nhỉ.” Thẩm Xác cười một tiếng, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ rời đi: “Tôi nói với anh rồi đúng không, chúng tôi sẽ đi bắt Đặng Chấn Văn, bảo anh không được hành động thiếu suy nghĩ mà?”

Tin Đặng Chấn Văn ở nước ngoài là do người của Tạ Trì điều tra được, anh lấy danh nghĩa làm ăn để ra nước ngoài là để tìm Đặng Chấn Văn. 

Tạ Trì nghe thấy cái tên Đặng Chấn Văn thì nhăn mày: “Người đó do tôi tìm ra, tôi cũng đã báo tin với các anh, vậy tôi không được đi làm ăn sao?”

“Anh có tin câu nói này của mình không?” Thẩm Xác “xì” một cái, đôi lúc anh ấy cũng không biết nên đối phó với vị sếp Tạ này như thế nào: “Nếu đã báo tin cho chúng tôi thì sao anh phải tự đi?”

Tạ Trì im lặng, thủ tục để cảnh sát ra nước ngoài bắt người là rất phức tạp, chờ họ hoàn tất thủ tục không chừng Đặng Chấn Văn đã đi chỗ khác rồi cũng nên.   

Tạ Trì không nói thì Thẩm Xác cũng biết ý định trong lòng anh, có đôi lúc anh cũng rất bất lực, khi phá án cảnh sát như bọn họ phải có đầy đủ thủ tục, đặc biệt là vụ án xuyên quốc gia như vậy: “Hai anh em Vương Cảnh Bình và Vương Cảnh Sanh ăn chay sao? Chúng tôi đang điều tra việc của họ, một người dân bình thường thì không cần nhúng tay vào.”

Nhà họ Vương xây dựng chỗ đứng ở thành phố A đã nhiều năm, giai đoạn làm giàu cũng không trong sạch, hai mươi năm trước là thời điểm mà thế lực của bọn họ đang ở thời kì đỉnh cao. Nhưng những năm gần đây thì chiến dịch trấn áp tội phạm và chống tham nhũng đã dọn đi không ít bè cánh của họ làm thế lực của họ không bằng lúc trước nữa.  

Hai anh em của nhà họ Vương đã cụp đuôi, số lượng tay sai cũng ít đi trong mấy năm gần đây.

Lần này bọn họ dám mua chuộc tội giết người ở nước ngoài là vì Đặng Chấn Văn xuất hiện.

Đặng Chấn Văn chính là con dao có thể chặt đứt lìa cổ của bọn họ. 

Từ lúc nhà họ Vương làm giàu thì Đặng Chấn Văn đã làm việc cho hai anh em của nhà họ Vương, bàn tay anh ta đã đoạt không ít mạng người. Bởi vì trong tay có quá nhiều điểm yếu của bọn họ nên Đặng Chấn Văn cũng dần nhận ra, cuối cùng bản thân cũng sẽ bị bọn họ diệt khẩu nên đã lén ra nước ngoài để mai danh ẩn tích.  

Lần này anh ta đã trốn trong mười năm.

Trong mười năm này có rất nhiều người tìm kiếm Đặng Chấn Văn, anh ta suýt bị bắt mấy lần nhưng vẫn trốn thoát được. 

“Người đó còn luồn lách hơn cả cá chạch, anh tưởng dễ bắt sao?” Nếu dễ bắt Đặng Chấn Văn thì hai anh em nhà họ Vương cũng không cần tìm anh ta trong mười năm rồi. 

“Anh nói xong chưa?” Tạ Trì vô thức nhìn về hướng nhà vệ sinh, bây giờ Thẩm Xác mới để ý đến một chuyện nên cũng nhìn về hướng cửa nhà vệ sinh.  

“Sao thế, anh giấu người ở trong đó hả?” Thẩm Xác nhấc chân đi hai bước về phía nhà vệ sinh. 

“Là vợ tôi.” Tạ Trì nhăn mày, gọi anh ấy lại: “Cô ấy đang ở trong đó.”

Thẩm Xác biết được anh không muốn mình đi tới đó nhưng anh ấy không biết giữa Tạ Trì và người vợ trên danh nghĩa kia có mối quan hệ tốt như vậy từ khi nào?

Anh ấy dừng chân và nhìn một cái về phía nhà vệ sinh, xoay người bước về phía cửa: “Hôm nay không tiện thì hôm khác tôi lại đến thăm anh.”

Anh ấy vẫy tay với Tạ Trì rồi nghênh ngang đi ra. 

Thẩm Xác đi rồi Kim Mê mới mở cửa rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh. Cô nghe được những gì mà Tạ Trì nói chuyện với cảnh sát Thẩm đó, có lẽ họ đang nói về chuyện Tạ Trì bị thương, cô không biết cái người tên Đặng Chấn Văn là ai, nhưng tên tuổi của hai anh em Vương Cảnh Bình và Vương Cảnh Sanh thì cô biết rõ.   

Hai mươi năm trước là thời kì đỉnh cao của nhà họ Vương, trong thành phố A không có người trội hơn bọn họ. Kim Mê đã nghe được rất nhiều lời đồn về bọn họ, một số là tin đồn xấu, một số thì rất lố lăng.  

Những tin đồn đó thật giả lẫn lộn, không phải cái nào cũng tin được nhưng cảm nhận không tốt của Kim Mê đối với bọn họ là sự thật. 

Trên con tàu du thuyền về nước sang trọng đó cũng có mặt hai anh em của nhà họ Vương.  

Bọn họ biết cô cũng ở trên thuyền thì nể mặt mà mời cô một bữa, lúc đó Kim Mê bảo Triệu Nghệ Nam đi từ chối giúp mình, nhưng không từ chối được nên cuối cùng cô vẫn phải đến bữa ăn đó. 

Đó là lần duy nhất mà cô giao thiệp với bọn họ. 

Bữa ăn đó Kim Mê cũng không tham gia đến cuối, cô tìm một lý do để rời khỏi giữa chừng, lúc đó hai anh em nhà họ Vương có việc gì đó nên cũng không rảnh quan tâm đến cô. 

Sau đó, trên đường trở về phòng thì cô gặp Tạ Trì đang bị thương.  

“Cô nghe thấy hết rồi?” Tạ Trì nhìn cô, vẻ mặt không tốt lắm. Vốn dĩ anh không muốn cô biết những chuyện này, bây giờ quyền lực của nhà họ Vương không bằng lúc trước nhưng khi điên lên thì vẫn đòi mạng người.   

Kim Mê bình tĩnh lại và đi về phía anh: “Lần này anh bị thương là có liên quan đến nhà họ Vương sao?”

“Chuyện này không liên quan đến cô, tốt nhất là cô đừng quan tâm.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Cái gì mà không liên quan đến tôi?” Không chỉ là liên quan đến cô, thậm chí còn là do cô gây ra nữa: “Tôi còn cảm thấy ngược lại là không liên quan đến anh đó, hay là anh đừng điều tra chuyện của Kim Mê nữa.”

Tạ Trì nhíu mày, nghĩ xem ai đã nói những chuyện này cho cô: “Bà nội nói chuyện này với cô à?”

“Bà nội lo lắng cho anh là sai hả?” Kim Mê nói: “Lúc Kim Mê chết, anh mới bao nhiêu tuổi? Vốn dĩ chuyện này không liên quan đến anh, cô ấy chết rồi, anh đừng lôi bản thân vào chuyện này nữa.”