Bà Hoàng Giới Giải Trí Vẫn Là Tôi

Chương 41




Điện thoại của Kim Mê đang phát một video về một anh chàng đẹp trai, vừa rồi trong lúc Tạ Trì bước ra khỏi phòng tắm, cô đã tiện tay mở video này.

Kho dữ liệu lớn có thể chứng minh cho cô.

“À, tôi xem video một lát rồi sẽ ngủ.” Cô không nhìn Tạ Trì bên cạnh cũng không nhìn anh chàng đẹp trai trên màn hình, nói thật, ngoại hình của người này thua xa Tạ Trì.

Nhưng bây giờ cô phải tìm gì đó để làm, nếu không hai người trưởng thành tỉnh táo nằm chung một giường thật sự rất xấu hổ.

Tạ Trì nghe cô nói vậy bèn cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại của cô.

Trong video, một chàng trai vừa ra khỏi bể bơi và bắt đầu tạo dáng trước ống kính.

Ồ!

“Xem điện thoại muộn quá không tốt cho mắt đâu.” Tạ Trì vén một góc chăn lên rồi ngồi xuống giường.

Kim Mê cảm nhận anh đã lên giường thì càng căng thẳng hơn: “Không biết, có hơn hai nghìn người đang cùng nhìn với tôi mà.”

Tạ Trì: “...”

Anh thấy hơn hai nghìn người thèm thuồng sắc đẹp thì đúng hơn.:)

Anh thoáng nhìn vào màn hình di động của Kim Mê, chàng trai cơ bắp cuồng cuộng mặc đồ tắm đã không còn nữa mà đổi lại thành một anh chàng đơn thuần, ngây thơ phong cách Nhật Bản.

Cô gái đang quay video bỗng xòe bàn tay ra, anh chàng thấy vệ bèn đặt cằm lên tay cô gái.

Ánh mắt Kim Mê hơi gợn sống, ôi còn kiểu chơi thế này cơ à? Có lẽ đây là chàng trai ấm áp, đáng yêu hay nũng nịu trong lời đồn của mọi người?

Tạ Trì thấy đôi mắt rực sáng của cô bèn cười khẩy, dựa vào giường rồi hỏi cô: “Cô thích mẫu người kiểu này à?”

“Cũng tàm tạm.” Kim Mê không phát hiện ra điều gì bất thường, thậm chí cô còn chân thành chia sẻ: “Mặc dù mẫu hình này mỉm cười rất ngọt ngào nhưng tuổi còn nhỏ quá, hẹn hò với cậu ấy như nuôi thêm một thằng con trai, còn phải dỗ dành cậu ấy nữa.”

“Ồ, cô còn nghĩ đến sau này nữa à, có phải cô đã nghĩ ra tên con của mình luôn rồi không?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“...” Cuối cùng Kim Mê cũng nhận ra chỗ bất thường, lúc này người ở bên cạnh cô không phải bạn thân mà là chồng của mình.

Dù đó chỉ là người chồng trên danh nghĩa.

“Ha ha ha.” Kim Mê không đợi video phát xong đã thoát ra: “Nhưng tôi không thích mẫu người kiểu này.”

“Ồ, vậy cô thích đàn ông cơ bắp sao?”

“...” Mặc dù anh chàng bơi lội trong clip trước khá được, toàn thân toát lên vẻ nam tính mạnh mẽ: “Tất nhiên kiểu người tôi thích… Phải giống anh.”

Cô cố tính áp sát anh khi nói ra ba chữ cuối cùng, hơi thở ấm ám phất qua da anh như có như không. Tạ Trì thoáng cứng đờ, chóp mũi của anh khẽ giật như ngửi được hương thơm ngát trên tóc cô.

Kim Mê phát hiện anh thoáng cứng đờ bèn muốn ghẹo anh. Cô tiến lại gần anh thêm chút nữa, chưa kịp nói gì đã bị người ta giữ chặt hai vai rồi đè xuống giường.

Tạ Trì cúi xuống, nhìn chằm chằm vào cô, hơi thở nam tính lập tức xâm nhập toàn bộ các giác quan của cô: “Nếu cô đã thích tôi đến vậy, hay là chúng ta làm gì đó đi?”

Kim Mê thoáng sững sờ, gương mặt điển trai của Tạ Trì đang phóng to trước mặt, mũi anh gần như chạm vào chóp mũi cô. Hai bả vai bị anh giữ chặt như bị thiêu đốt, không biết là do lòng bàn tay anh quá nóng hay là do nhiệt độ cơ thể cô lại tăng lên.

“Tổng, tổng, tổng giám đốc Tạ, anh đã nói chúng ta chỉ ngủ theo nghĩa đen thôi mà.” Kim Mê lên tiếng mới phát hiện mình căng thẳng đến nỗi bắt đầu lắp bắp.

Tạ Trì lẳng lặng nhìn cô một lát mới thả tay ra. nằm vào gối của mình: “Không dám chơi thì đừng lộn xộn. ”

Kim Mê: “...”

Được, cô xin kính cẩn lắng nghe.

Tạ Trì tắt bóng đèn trên đầu giường, căn phòng lập tức tối đen như mực, áp lực trên người anh lập tức được phóng đại vô tận trong bóng tối.

Kim Mê cầm điện thoại, cô lén nhìn người nào đó đang nhắm mắt nằm bên cạnh, thầm nghĩ lúc này mình chẳng thể ngủ được, hay là… Xem hết đoạn video của anh chàng đẹp trai kia nhỉ?

Thế là cô bèn co người chui vào trong chăn, dùng chăn che kín ánh sáng lạnh lẽo, chói mắt phát ra từ màn hình. Cô vẫn chưa đeo tai nghe, vì vậy chỉ đành tắt âm, dù sao âm thanh của kiểu video này không quan trọng cho lắm.

Trong video có tận mười anh chàng đẹp trai, sau khi xem xong, Kim Mê mới kết luận quả nhiên Tạ Trì vẫn là người đẹp nhất.

Cuối video, chủ bài đăng còn chèn địa chỉ email của mình lên màn hình và hoan nghênh các chị em chia sẻ, gửi ảnh của các anh chàng đẹp trai đến cô ấy.

Kim Mê rón rén chui ra khỏi chăn, nhìn Tạ Trì vẫn nằm im như trước bên cạnh mình.

Nếu cô lén quay một video về Tạ Trì và gửi đi, chắc chắn có thể giết mấy anh chàng kia trong phút mốt.

Kim Mê suy nghĩ giây lát rồi từ bỏ suy nghĩ này.

Được rồi, với tính cách của sếp Tạ, nếu thật sự đăng video này lên, không chừng anh sẽ khiến trang web của người ta sập mất.

Cô không muốn hại người ta thế đâu, haiz…

Kim Mê vừa nghĩ thầm vừa giơ điện thoại lên, lén chụp Tạ Trì chừng mấy bức.

Bởi vì khoa học kỹ thuật tiến bộ vượt bậc, vì vậy chức năng chụp ảnh ban đêm của điện thoại cũng đủ sức phác họa ra gương mặt điển trai hoàn mỹ của Tạ Trì.

Có điều những bức ảnh cực phẩm kiểu này chỉ có thể nằm im trong bộ nhớ điện thoại của cô, không thể chia sẻ với mấy chị em khác.

Kim Mê vừa che miệng vừa thưởng thức mấy bức ảnh chụp lén vừa rồi, sau đó mới đặt điện thoại xuống và yên tâm đi ngủ.

Trong bóng tối, Tạ Trì từ từ mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn Kim Mê bên cạnh. Không biết trôi qua bao lâu, anh mới nhắm mắt lại.

Hôm sau, Tạ Trì vẫn thức dậy đúng giờ theo đồng hồ sinh học. Tối qua trước khi đi ngủ, rõ ràng anh đang băn khoăn một chuyện nhưng vô tình ngủ mất, hơn nửa không còn bị giật mình lúc nửa đêm.

Anh vừa nhúc nhích cánh tay thì phát hiện Kim Mê đã lăn vào ngực mình, dựa vào lòng anh ngủ say sưa ngon lành.

“...” Tạ Trì duỗi tay muốn đẩy đầu cô ra, có điều khi ngón tay chạm vào mái tóc cô lại biến thành vuốt ve nhè nhẹ.

Tóc của Kim Mê rất mềm mại, trơn bóng, vuốt ra êm tai, trong thời gian ngắn anh không nỡ rút tay về.

Anh nhớ lại mùi thơm thoang thoảng tối qua, ma xui quỷ khiến thế nào bèn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng ngửi đỉnh đầu của cô.

Quả nhiên mùi thơm này tỏa ra từ tóc của cô.

Tiếng Gia Quả tru tréo xuyên qua cánh cửa vào phòng, Kim Mê đang ngủ say bỗng cựa quậy trong lòng Tạ Trì, giống như sắp thức dậy.

Tạ Trì bất giác nhắm mắt lại, làm bộ vẫn chưa tỉnh ngủ.

Kim Mê mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trong lòng Tạ Trì, còn thứ mà cô cọ cọ trong lúc mơ màng lại là ngực của anh.

… Không, tại sao cô lại vùi vào lòng anh mà ngủ chứ?

Gia Quả kêu réo trước cửa như đang thúc giục hai chủ nhân mau rời giường. Tạ Trì giả vờ không nghe thấy, không có dấu hiệu thức giấc, Kim Mê cũng nằm im không nhúc nhích, như thể không nỡ rời xa… Lồng ngực của anh.

Cô quyết định nhân lúc anh chưa thức dậy bèn cọ cọ cho thỏa thích.

Cô bạo gan tựa đầu mình đến gần, cảm nhận hơi ấm trong lồng ngực rộng lớn ấy, bên dưới là trái tim đang đập những nhịp mạnh mẽ, khiến người ta vô thức cảm thấy yên tâm.

Kim Mê bất giác ôm lấy eo của anh, thầm cảm thán gối ôm hình người này hết sức dễ chịu.

“Cô đang làm gì vậy?” Bỗng nhiên, giọng nói của Tạ Trì vang lên trên đỉnh đầu như một gáo nước lạnh dội cho Kim Mê tỉnh táo trở lại. Cô nhanh chóng thả tay ra, định chui ra khỏi ngực anh nhưng lại phát hiện tóc mình bị mắc vào trong cúc áo của anh.

“Tóc của tôi bị cuốn mất rồi…”

Kim Mê uốn éo muốn tìm cách gỡ tóc mình ra, có điều Tạ Trì đã giữ chặt gáy cô, giọng nói trầm khàn hơn khi nãy rất nhiều: “Tốt nhất cô đừng lộn xộn, để tô gỡ cho.”

Dường như Kim Mê nhận ra điều gì nên nằm im không dám cựa quậy, cũng may lần này tóc của cô không bị mắc kẹt quá rối, thế nên anh đã nhanh chóng gỡ rối cho cô.

Sau khi thoát khỏi trói buộc, Kim Mê chưa kịp ngẩng đầu thì Tạ Trì đã vén chăn lên, phóng thẳng vào toilet và đóng sầm cửa lại.

Kim Mê: “...”

Thật ra sau sự việc lần đó, Kim Mê đã lên mạng tìm hiểu thì biết đàn ông dễ xúc động nhất là vào buổi sáng.

Nhưng lần trước ít nhiều cô cũng sờ được cơ bụng của anh, thế mà lần này cô còn chưa kịp làm gì cả.

Haiz, đúng là đàn ông!

“Tôi về phòng rửa mặt!” Kim Mê không suy nghĩ nữa, nói với Tạ Trì ở bên trong toilet, sau đó mở cửa quay về phòng mình.

Không biết có phải sự cố bất ngờ ban sáng hay không mà đêm đó Tạ Trì không ngủ cùng với Kim Mê nữa. Lúc cô ngủ một mình trên giường, bỗng nhớ nhưng gối ôm hình người 37 độ nào đó.

… Con người thường hay sa đọa vậy đấy!

May mắn thay hai ngày sau cô phải đến trường quay, đoàn làm phim đã đặt khách sạn gần trường quay cho mọi người, đến lúc đó cô không cần về nhà đi ngủ nên có cơ hội loại bỏ thói quen kỳ quái này.

Sáng hôm sau, trong lúc dùng bữa, cô đã thông báo chuyện này với Tạ Trì. Mặc dù hai người chỉ là vợ chồng giả nhưng ít nhất vẫn phải thông báo với đối phương.

Tạ Trì nghe xong bèn đặt cái bát đã nâng lên xuống bàn: “Cô sắp vào đoàn làm phim?”

“Đúng vậy.” Kim Mê vui vẻ gật đầu: “Tôi đã nói rồi, chắc chắn tôi sẽ làm việc trong vòng nửa tháng tới mà.”

Tạ Trì hiếm khi nhíu mày, anh hỏi: “Đoàn làm phim nào? Có đáng tin hay không? Cô phải quay trong bao lâu?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Chỉ quay một bộ phim dài mười hai tập, mất khoảng năm, sáu mươi ngày, nhanh thôi.” Kim Mê cắn một miếng trứng rán rồi nói với Tạ Trì ở đối diện: “Quy mô của đoàn làm phim khá nhỏ nhưng rất đáng tin, tôi còn đích thân đầu tư vào đó mà.”

Trước giờ Tạ Trì chưa từng hỏi han công việc của cô, nhờ cuộc trò chuyện hôm nay mà anh mới biết cô sắp phải đến đoàn làm phim, hơn nữa còn đầu tư bằng tiền mình: “Lát nữa cô hãy gửi thông tin liên quan đến đoàn làm phim đó cho tôi.”

Kim Mê xẻ miếng trứng, sau đó trả lời anh: “Ờ được thôi, anh cũng định quăng tiền đầu tư cùng tôi à?”

Tạ Trì: “...”

Anh chỉ sợ có người mất cả chì lẫn chài.

“Sau khi đến đoàn làm phim, tôi sẽ không quay về nhà ngủ, anh…” Kim Mê ngẩng đầu nhìn anh, trông như không nói nên lời.

Dì Chu ở bên cạnh vừa nghe tới đây đã hiểu cô định nói gì. Hai người là vợ chồng son mới cưới, trong lúc tình cảm đang mặn nồng mà không thể ngủ cùng nhau, có lẽ cậu chủ sẽ khó chịu lắm.

May thay cậu chủ không biết bà ấy đang nghĩ gì.

Thật ra Tạ Trì hơi rầu rĩ nhưng hoàn toàn khác với nỗi lo của dì Chu. Khi Trần Giác đưa anh đến công ty thì phát hiện tâm trạng của anh khá tệ, anh ấy suy nghĩ giây lát rồi mới cẩn thận nói: “Tổng giám đốc, anh và cô Mạnh cãi nhau sao?”

Tạ trì ngước lên nhìn Trần Giác, anh ấy vội vàng ngồi vào ghế lái, tập trung vào việc lái xe.

Trước đây mỗi lần tổng giám đốc và cô Mạnh cãi nhau, anh ấy vẫn dám nhắc đến cô trước mặt sếp mình, bởi vì khi ấy mối quan hệ giữa hai người rất đơn giản. Bây giờ quan hệ của hai người dịu đi rất nhiều nhưng khiến người ta càng ngày càng khó hiểu, đến nỗi mỗi lần anh ấy nhắc đến “cô Mạnh” đều phải cẩn thận từng li từng tí, không biết khi nào lại chọc giận sếp của mình.

Haiz, gần vua như gần cọp, quả nhiên người xưa không có gạt anh ấy.

“Chúng tôi không cãi nhau, có điều cô ấy sắp vào đoàn làm phim.” Vào lúc Trần Giác cho rằng Tạ Trì không trả lời mình, bỗng nhiên anh nói một câu như thế.

Trần Giác sững sờ, nhất thời không đoán ra rốt cuộc tổng giám đốc hy vọng cô đi hay không đi: “Ồ, trước đó tôi đã từng thấy cô Mạnh biểu diễn rất tốt trong một chương trình nghệ thuật nào đó, có phải cô ấy rất vui khi sắp đến đoàn làm phim đúng không?”

Anh ấy không biết ban đầu Mạnh Xán Nhiên tham gia giới giải trí vì mục đích gì nhưng khi thấy cô biểu diễn trên sân khấu, cho thấy rõ cô rất thích biểu diễn.

“Ừ, cô ấy rất vui.”

“... Vậy anh không vui là vì không được gặp mặt cô ấy trong khoảng thời gian khá dài đúng chứ?”

Tạ Trì ngừng lại, nhìn vào lưng anh và hỏi: “Nhìn tôi giống không vui lắm ư?”

Trần Giác: “...”

Hay là anh tìm cái gương nào đó soi thử xem?

Trần Giác không trả lời Tạ Trì, anh cũng không hỏi nữa, anh nhận được tin nhắn Kim Mê đã đến đoàn làm phim, ngồi ở ghế sau đọc tin nhắn. 

Bộ phim này được đầu tư khá ít, đạo diễn và diễn viên đều là người mới, nếu nhìn vào thành viên nòng cốt của đoàn làm phim cho thấy họ không có thế mạnh gì, có điều Kim Mê khen kịch bản khá hay, Tạ Trì bèn đến Phổ Giang và tìm ra nguyên tác của bộ phim.

Trần Giác cực kỳ hoảng hốt khi bắt gặp tổng giám đốc của mình tìm kiếm tiểu thuyết tình yêu trên trang web ngôn tình nhưng là một trợ lý chuyên nghiệp, cho dù Thái Sơn có sụp đổ thì anh ấy cũng phải bình tĩnh: “Tổng giám đốc, anh muốn thu mua trang web này sao?”

“Tôi chỉ lên đọc thử xem sao.” Tạ Trì đóng trang web lại, nhận lấy tài liệu do Trần Giác đưa đến: “Bên phía nhà họ Vương có hành động gì không?”

Trần Giác nói: “Có lẽ họ chuẩn bị từ bỏ Ngô Thanh Thanh, bởi vì danh tiếng của Ngô Thanh Thanh đã bị mất sạch.”

Tạ Trì khẽ cười, đúng là tác phong làm việc của bọn họ: “Không sao, ban đầu tôi không định kéo họ xuống nước chỉ với Ngô Thanh Thanh, có tung tích gì của Đặng Chấn Văn chưa?”

“Anh ta rất cẩn thận nhưng vẫn bị người của chúng ta tóm được khi xuất hiện, có lẽ rất nhanh sẽ có tin tức mới.” Trần Giác nói đến đây mới nhìn anh với vẻ lo lắng: “Nhưng trước khi tìm ra Đặng Chấn Văn, chúng ta không thể thực hiện kế hoạch bí mật của mình. Không chừng bên phía nhà họ Vương đã nghe tiếng gió nào đó, tôi lo rằng họ…”

“Yên tâm đi, bây giờ không phải hai mươi năm trước, họ không dám làm bậy làm bạ khi ở trong nước đâu.”

“Nhưng mà…”

“Nếu anh thật sự rảnh rỗi thì kiểm tra đoàn làm phim của Mạnh Xán Nhiên giúp tôi, đạo diễn là một người mới vào nghề, tôi không yên tâm lắm.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“... Được, tổng giám đốc.” Trước kia khi mới ứng tuyển công việc này, anh ấy chưa từng nghĩ có ngày mình còn phải kiêm luôn công việc trong ngành giải trí.

Ban đêm, Kim Mê vừa về nhà đã bắt đầu chỉnh sửa quần áo. Phòng làm việc của cô hiện giờ chỉ có hai người là cô và Triệu Nghệ Nam, lần này cô ấy đã chọn một trợ lý cho cô khi đến đoàn làm phim, bởi vì lo không ai chăm sóc cô khi ở phim trường.

Hôm nay Kim Mê đến phòng làm việc thì gặp trợ lý mới của mình. Cô gái vừa tốt nghiệp đại học được một năm, làm việc rất cẩn thận, biết lái xe, biết nấu ăn, đủ tiêu chuẩn trở thành một trợ lý sinh hoạt.

Phòng cô không khóa cửa, Gia Quả ngồi xổm cạnh cửa nhìn cô dọn hành lý, dường như nó biết cô sắp xa mình bèn cụp cả tai xuống.

Tạ Trì đi đến, bắt gặp cái vali to đùng của Kim Mê trên sàn nhà bèn dừng lại: “Cô đang chuẩn bị để đi một năm lận đấy à?”

Kim Mê nghe anh nói bèn quay đầu lại nhìn anh, tay còn cầm xấp đồ lót định bỏ vào trong vali.

Hai người đồng loạt im lặng,  sau đó Kim Mê nhanh chóng cất đồ lót vào trong vali mới kéo khóa lên.