Lúc Kim Mê còn sống, cô có mối quan hệ rộng và nhiều bạn bè, cũng có không ít người thích cô, nếu cô bị người khác bôi đen như hôm nay mà có người ra tay giải quyết hộ cô thì cô còn hiểu được. Nhưng Mạnh Xán Nhiên ra mắt chưa được bao lâu, cũng không có bạn bè nào trong giới này, chỗ dựa duy nhất của cô ấy là nhà họ Mạnh, nhưng bọn họ lại phản đối cô ấy bước vào giới giải trí, cũng sẽ không ra mặt giúp đỡ cô ấy.
“Vậy người đó là ai đây?” Kim Mê nhíu mày, hỏi Triệu Nghệ Nam ở đầu bên kia điện thoại: “Liệu có phải là Ngô Thanh Thanh còn đắc tội người nào khác không?”
Với tính cách của Ngô Thanh Thanh, chắc chắn bình thường cô ta đã đắc tội không ít người, có khi có người muốn hại cô ta.
Triệu Nghệ Nam lại không nghĩ thế: “Nếu có người muốn đối phó cô ta, vì sao không đăng mấy cái này lên vào mấy ngày trước khi cô ta bị mắng ghê nhất? Ra tay lúc này y như đang ra mặt giúp cô hơn đấy.”
Kim Mê suy nghĩ, cảm thấy cô ấy nói cũng có lý, nếu thật sự có thù lớn với Ngô Thanh Thanh thì chắc chắn sẽ đổ thêm dầu vào lửa, chứ làm gì cho cô ta thời gian để thở, để cô ta tẩy trắng quy mô lớn trên mạng.
“Nhưng ai đã ra mặt giúp đỡ em mới được chứ?” Cô thấy nhà họ Mạnh không giống kiểu người sẽ bao che cho con như vậy, hơn nữa còn ra tay mạnh tay thế, người bình thường không thể nào làm được: “Chẳng lẽ em vô tình chinh phục được một ông trùm nào mà đấy em không biết à?”
Cô biết ngay mà, quả nhiên cô vẫn rất có sức hút.
Triệu Nghệ Nam ở đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu, sau đó khéo léo đưa ra một khả năng: “Liệu có phải là người chồng bình thường không trong giới giải trí kia của cô không?”
“... Tạ Trì ư?” Kim Mê ngạc nhiên: “Không thể nào là anh ấy được đâu.”
“Vì sao? Lúc trước cô ra mắt, chẳng phải cũng là cậu ấy đứng sau lưng bảo vệ cô à?”
Kim Mê: “...”
Đấy là bởi vì hai người bọn họ đã âm thầm đạt được giao dịch dơ bẩn!
Sau khi Mạnh Xán Nhiên ra mắt, bị toàn bộ mạng xã hội chỉ trích ghê như thế mà Tạ Trì vẫn bất động như núi, giống như không hề nhìn thấy. Trong thỏa thuận chỉ nói anh sẽ giúp cô ra mắt, anh thật sự chỉ giúp cô debut chứ không muốn làm gì hơn.
Một người như vậy, sao bây giờ tự dưng anh lại ra mặt giúp cô đối phó với Ngô Thanh Thanh chứ? Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Ngoại trừ ông chồng bình thường không trong giới giải trí kia của cô thì tôi không nghĩ ra ai lại có năng lực lớn như thế, mà lại còn có tình cảm với cô cả.”
Kim Mê: “...”
Cô tin Tạ Trì có năng lực lớn như thế, nhưng anh làm gì có mấy tình cảm với cô đâu! Buổi sáng lúc đi ra ngoài anh còn giả vờ không nhìn thấy cô đấy!
“Sao chị lại không tin em vô tình chinh phục được ông trùm nào đấy chứ?” Kim Mê không cam lòng hỏi.
Triệu Nghệ Nam nói: “Ông trùm cô đang nói đến là cái người bình thường không nằm trong giới giải của cô...”
“Được rồi dừng lại đi, chị đừng nói nữa.” Kim Mê sắp sửa bị PTSD* vì cách hình dung này: “Tạm thời cứ bỏ qua đối phương là thần thánh phương nào đi, tóm lại bây giờ phiền phức của chúng ta đã được giải quyết rồi, có còn cần sử dụng kế hoạch chị đã chuẩn bị không”
*Rối loạn căng thẳng sau chấn thương (PTSD) là một tập hợp các phản ứng có thể xuất hiện ở những người đã trải qua hoặc chứng kiến một sự kiện đau buồn đe dọa tính mạng hoặc sự an toàn của họ (hoặc tính mạng và sự an toàn của những người xung quanh họ).
“Tạm thời không cần thiết, đối phương cũng không có ý định để Ngô Thanh Thanh vùng dậy, chút chiêu trò đấy của tôi chẳng bõ vào đâu.” Lúc trước Triệu Nghệ Nam đã được nghe một số tin đồn liên quan đến Tạ Trì, bây giờ nhìn thủ đoạn này trông thật sự rất giống tác phong của anh: “Chúng ta cứ yên lặng quan sát tình hình trước đi, sau đấy phải làm gì nữa thì tôi sẽ liên lạc với cô sau.”
“Được.” Sau khi Kim Mê cúp máy, cô vô thức kéo đến số liên lạc của Tạ Trì, cô đang nghĩ xem có nên hỏi anh không thì tự dưng lại chú ý đến một chuyện khác.
Cô với Tạ Trì không có bất cứ lịch sử cuộc gọi nào.
Đâu có ai ngờ được hai người đã kết hôn được hơn nửa năm mà lịch sử cuộc gọi lại là không!
Gần đây cô với Tạ Trì mới bắt đầu nhắn tin qua WeChat với nhau, cặp vợ chồng giả này, đúng là giả hết đường cứu chữa luôn.
Cuối cùng Kim Mê vẫn không gọi điện cho Tạ Trì, dù sao buổi tối anh sẽ về nhà, cô có thể hỏi thẳng anh.
Hơn nữa, tuy mối quan hệ vợ chồng của Mạnh Xán Nhiên với Tạ Trì chẳng ra gì, nhưng mỗi tối Tạ Trì đều về nhà ngủ.
... Sếp Tạ thật sự rất tuân thủ nam đức.
Bên cô trần ai lạc định, vui vẻ vuốt ve chó của mình, Tạ Sơ Thời lại không thể nào ngờ được chiến hỏa sắp sửa đốt đến chỗ cậu ta.
Chắc chắn chuyện của Ngô Thanh Thanh là do chú út của cậu ta làm, vì để giúp cô vợ của mình mà anh hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của đứa cháu trai này.:)
Nhưng chuyện này lại rất phù hợp với hình tượng đại ma vương của Tạ Trì trong ấn tượng của cậu ta.
Tuy lúc đó cậu ta chỉ giả vờ giúp đỡ Ngô Thanh Thanh, nhưng tất cả mọi người đều nhìn thấy chuyện đổi người, cậu ta nhất định phải đứng ra đưa ra một lời giải thích hợp lý.
Cậu ta phải giải thích, nhưng lại không thể nói rõ là Ngô Thanh Thanh bảo cậu ta đối phó với Mạnh Xán Nhiên, Ngô Thanh Thanh có thể bị đập chết, nhưng không thể bị đập chết ở chỗ cậu ta.
May mà Hồng Như sếp của cậu ta không phải ngọn đèn cạn dầu, sau khi Hồng Như dặn dò cậu ta không được đứng ra nói linh tinh thì cô ta tự đứng ra chịu trách nhiệm hoàn toàn với chuyện này.
Nửa tiếng sau khi Tạ Sơ Thời bị đưa lên hot search, cuối cùng Weibo của cậu ta cũng đăng một bài giải thích rõ ràng, bên trên giải thích lúc đấy tổ chương trình đột nhiên liên lạc với cậu ta, nói diễn viên phụ trong nhóm của Mạnh Xán Nhiên không lên sân khấu được, hy vọng cậu ta có thể đến chữa cháy. Còn mấy chuyện khác thì cậu ta không hề biết, lúc diễn xuất cũng không cố ý mạnh tay với Mạnh Xán Nhiên, còn đặc biệt nhấn mạnh chai rượu được dùng là đạo cụ.
Cậu ta nói như vậy, đương nhiên Ngô Thanh Thanh sẽ không ngu đến nỗi tự ló mặt ra cãi lại, tổ chương trình thì lại càng mong một điều nhịn chín điều lành nên cũng âm thầm đồng ý với lời cậu ta nói.
Vốn dĩ bọn họ định liên lạc với diễn viên phụ đã định trước để thống nhất cách giải quyết, nhưng tự dưng lại không liên lạc được với người đấy.
Tổ chương trình với Ngô Thanh Thanh đều sợ sẽ lại xảy ra chuyện nên đã đi tìm khắp nơi, nhưng lại không tìm thấy người đâu, chuyện bọn họ lo lắng vẫn xảy ra.
Diễn viên phụ liên lạc kiểu gì cũng không được, tự dưng lại đăng một bài Weibo, anh ta nói đến hôm có suất diễn của anh ta thì anh ta mới biết anh ta đã bị thay thế, hôm đấy cơ thể của anh ta cũng rất khoẻ mạnh, không thể có chuyện anh ta không lên được sân khấu, nhưng tổ chương trình muốn đổi người, anh ta cũng không có năng lực để cò kè mặc cả.
Anh ta không nhắc đến tranh chấp giữa Ngô Thanh Thanh và Mạnh Xán Nhiên trên Weibo, nhưng đang yên đang lành lại bị thay thế đã chứng minh trong đấy có chuyện mờ ám.
“Vậy nên rốt cuộc trong hai người Tạ Sơ Thời và diễn viên phụ, ai mới là người nói dối đây?”
“Liệu có khả năng cả hai người đều không nói dối, là Ngô Thanh Thanh đổi người nhưng không tìm được người ra tay, cuối cùng tổ chương trình tạm thời tìm em trai Sơ Thời đến chữa cháy không?”
“Đây là bắt nạt trong giới nghệ sĩ đấy à! Bất cứ lúc nào cũng có thể bắt nạt diễn viên khác, diễn viên phụ cũng có thể nói đổi là đổi luôn!”
“Tôi nhìn thấy có người đăng ảnh chụp màn hình lên bảng tin, hôm bị đổi người diễn viên phụ kia còn lên bảng tin phàn nàn, có lẽ lời anh ta nói là thật đấy! Bây giờ bài đăng kia đã bị xoá rồi!”
“Em trai Sơ Thời được chúng ta theo dõi từ trước đến giờ, cậu ấy không phải loại người như vậy đâu! Tại sao lại xét tội cậu ấy, người đáng bị nêu tội nhất là tổ chương trình và Ngô Thanh Thanh kìa!”
“Không biết Tạ Sơ Thời có nói dối hay không, nhưng trên mạng có người đã cẩn thận nghiên cứu video, thật ra dây buộc của cậu ấy hôm đấy khá lỏng, lúc đập vào đầu chị Nhiên cũng đã thu hết sức lại rồi.”
Tạ Sơ Thời đọc bình luận trên mạng, bỗng nhiên cẩn thận nghĩ lại một chuyện.
Chẳng lẽ là vì cậu ta dùng chai rượu giả vào đập Mạnh Xán Nhiên một cái, cho nên chú út của cậu ta mới cố tình trả thù cậu ta như vậy!
Độ lượng kiểu này thì làm sao làm người cầm lái nhà họ Tạ được!
Tạ Sơ Thời nhất thời không nhịn được cơn tức, gửi một tin nhắn cho Tạ Trì: “Chú út, cháu là cháu trai ruột của chú đấy!!”
Sau khi Tạ Trì nhìn thấy tin nhắn, nhẹ nhàng trả lời cậu ta một câu: “Nếu cháu không phải cháu trai của chú thì trên mạng đã đăng cuộc trò chuyện của cháu với Ngô Thanh Thanh rồi đấy.”
Tạ Sơ Thời: “...”
Thế nên như này là đã cho cậu ta đường sống rồi đúng không?
Vậy cảm ơn chú út vì không giết.:)
Cả ngày hôm nay thế giới bên ngoài đầy rẫy gió tanh mưa máu ồn ào nhốn nháo, Kim Mê vẫn yên lặng ngồi trong nhà vuốt ve chú chó của mình, giống như thể người đang đứng giữa cơn bão không phải cô.
Phòng bếp đã chuẩn bị xong bữa tối, Kim Mê không ăn trước mà nói là muốn đợi Tạ Trì về rồi ăn với anh.
Dì Chu nghe thấy thế thì rất vui mừng, quả nhiên tình cảm của cậu chủ với mợ chủ càng ngày càng tốt đẹp hơn.
Hôm nay Tạ Trì không tăng ca nên anh về nhà cũng khá sớm, anh vừa đi vào phòng khách đã nhìn thấy Kim Mê với Gia Quả đang ngồi trên ghế sô pha xem TV.
Kim Mê nghe thấy tiếng bước chân của anh thì quay đầu lại nhìn về phía anh, Gia Quả cũng quay đầu lại theo, sủa hai tiếng với anh.
Mọi khi anh vừa mới bước vào là Gia Quả sẽ chạy như bay từ xa đến để chào đón anh, bây giờ anh đứng ngay bên cạnh ghế sô pha mà nó thậm chí còn không muốn đi xuống ghế sô pha, giờ thì anh đã biết tại sao mọi người khi chửi đàn ông lại thích dùng từ thằng chó rồi.
“Cậu chủ, cậu về rồi.” Vẫn là dì Chu đi đến quan tâm hỏi han anh như mọi khi: “Mợ chủ chờ cậu về ăn tối, cậu có muốn ăn tối luôn bây giờ không?”
Câu nói này của bà ấy khiến Tạ Trì thấy hơi ngạc nhiên, nếu không phải ăn mấy món như thịt nướng với lẩu thì bình thường Mạnh Xán Nhiên sẽ không chờ anh về ăn cùng: “Cô tìm tôi có việc gì à?”
Kim Mê mỉm cười đứng dậy khỏi ghế sofa, dịu dàng nhìn anh như mọi người vợ tốt hiền thục trên thế giới này: “Tôi chỉ muốn ăn cơm chung với anh thôi.”
Tạ Trì: “...”
“Tôi lên tầng thay quần áo đã.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Dì Chu thấy anh lên tầng thay quần áo thì quay trở lại phòng bếp bắt đầu bê thức ăn lên, lúc Tạ Trì đi xuống, bữa tối đã được dọn sẵn trên bàn ăn, Kim Mê đang ngồi bên cạnh bàn xem điện thoại.
“Cô nói đi, rốt cuộc cô có chuyện gì thế.” Tạ Trì ngồi xuống ghế, cầm lấy bát đũa trước mặt.
Kim Mê nhìn chằm chằm vào anh một lúc, ngập ngừng hỏi anh: “Chẳng lẽ trong lòng anh không biết tôi tìm anh vì chuyện gì sao?”
“...” Tạ Trì yên lặng ăn một miếng thức ăn, sau đó ngước mắt lên nhìn cô: “Cô muốn hỏi chuyện của Ngô Thanh Thanh à?”
“Thật sự là anh làm hả?!” Buổi chiều Kim Mê đã kiểm tra tất cả mọi người xung quanh cô một lượt, phát hiện thật sự chỉ có Tạ Trì là đáng nghi nhất, nhưng bây giờ nghe thấy chính miệng anh nói vậy, cô vẫn không khỏi thấy ngạc nhiên: “Ngày nào anh cũng bận rộn việc của công ty, lo liệu không biết bao nhiêu là việc mà anh còn có thời gian để để mấy chuyện này hả?”
Tạ Trì nói: “Giao lại cho cấp dưới làm là được chứ gì.”
Kim Mê: “...”
Nói có lý quá, là cô đã mạo phạm rồi.
“Khụ, nhưng tôi vẫn thấy hơi bất ngờ vì anh lại đứng ra bảo vệ tôi.”
Tạ Trì lại ngẩng đầu lên nhìn cô, nhìn thấy dáng vẻ cô giả vờ xấu hổ, anh vô thức nhếch môi: “Thật ra thì không phải là vì cô đâu, tôi có từng nói người đứng sau lưng Ngô Thanh Thanh là Vương Cảnh Sang đúng không nhỉ? Tôi với nhà họ Vương là đối thủ một mất một còn.”
“...” Ha hả, Kim Mê thu lại nụ cười trên mặt, cũng cầm lấy đôi đũa bắt đầu gắp đồ ăn: “Tôi đã bảo mà, sao sếp Tạ có thể mấy chuyện vô bổ như vậy được.”
“Cô biết là tốt rồi.” Tạ Trì múc một ít canh vào bát không, thản nhiên nói: “Tôi giải quyết vấn đề giúp cô rồi, nhớ ghi lại là cô lại nợ tôi đấy.”
“...” Lời này của anh lập tức khiến đồ ăn trong miệng Kim Mê trở nên nhạt nhẽo: “Chẳng phải anh làm thế là vì ngầm đấu đá với nhà họ Vương à? Sao chuyện này lại tính lên đầu tôi rồi?”
Vẻ mặt Tạ Trì bất biến uống một ngụm canh trong bát, tâm trạng anh nhìn có vẻ tốt hơn lúc sáng đi ra ngoài nhiều: “Dù là vì nguyên nhân gì thì tôi cũng đã giúp cô, cô không thể phủ nhận chuyện này được đúng không?”
Kim Mê cũng coi như được mở mang tầm mắt, cô cảm thấy những lời Tạ Sơ Thời nói với cô, quả nhiên có dựa trên cơ sở thực tế: “Vậy sếp Tạ có điều kiện gì đây?”
Tạ Trì ra vẻ trầm ngâm, hàng lông mày kia hơi nhíu lại trông có vẻ có chút gì đấy buồn rầu: “Trên người cô cũng chẳng có gì có giá trị cả, thôi thì cứ kéo dài điều kiện lần trước thêm một tuần nữa đi.”
Kim Mê: “...”
Sếp Tạ quanh co lòng vòng như vậy là để ngủ với cô thêm mấy ngày nữa à?
Chẳng lẽ cô thật sự vô tình khiến ông lớn này mê mẩn cô à?
“Đêm nay đến phòng tôi ngủ đi.”
Trước đấy Tạ Trì với cô đã hẹn sẽ ngủ chung với nhau ba ngày, nhưng không phải là ngủ liền ba ngày, mà cụ thể là ba ngày nào ngủ chung sẽ do Tạ Trì quyết định. Hiện tại Kim Mê chỉ mới ngủ chung với anh một lần, anh vẫn còn lại hai đêm nữa, mới đầu nhìn thì tưởng chừng sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, sao bây giờ… Số ngày cô nợ càng ngày càng nhiều thế?
“Không phải anh đợi đã, sao tôi cứ cảm thấy món nợ này có cái gì đấy không đúng lắm?” Kim Mê cảnh giác nhìn chằm chằm vào người đàn ông ở phía đối diện, tự hỏi xem có phải bản thân có dẫm trúng bẫy rập nào không.
Tạ Trì bỏ cái bát trong tay xuống, trong ánh mắt lộ ra vẻ không tin nổi: “Chẳng lẽ cô muốn quỵt nợ hả?”
Kim Mê: “...”
Sếp Tạ không vào giới giải trí là sự tổn thất lớn đối với toàn bộ giới giải trí.
Xét thấy trước đấy cô ngủ chung với Tạ Trì, biểu hiện của anh cực kỳ tốt nên Kim Mê đồng ý với đề nghị của anh. Dù sao ngủ ở đâu cũng là ngủ, chiếc giường mới được thiết kế riêng của cô vẫn chưa được hoàn thiện, ngủ ké cái của Tạ Trì cũng không tệ.
Tại nhà họ Vương, lúc này hai anh em Vương Cảnh Sanh và Vương Cảnh Bình đang thương lượng chuyện của tổ chương trình.
“Không giữ được Ngô Thanh Thanh nữa thì thôi đi, không phải trong giới giải trí không tìm được nữ minh tinh có thể thay thế được cô ta, chẳng qua sẽ bị lỗ một ít tiền thôi.” Vương Cảnh Bình biết công ty điện ảnh và truyền hình của Vương Cảnh Sanh, đã đầu tư không rất nhiều tiền vào Ngô Thanh Thanh, nhưng bây giờ cứ chày cối bảo vệ Ngô Thanh Thanh thì sẽ được một mất mười, rất có thể sẽ kéo theo cả bản thân xuống nước: “Cứ coi như bị chó cắn một phát đi.”
Anh ta nói đến đây, Vương Cảnh Sanh vứt tàn thuốc trong tay xuống đất, dùng mũi chân hung dữ dập tắt tàn thuốc: “Tạ Trì kia đã bám riết theo chúng ta bao nhiêu năm rồi, dai như đỉa ấy có ném cũng không ném đi được.”
Vương Cảnh Bình không nói câu nào, lúc trước bọn họ không loại bỏ Tạ Trì, bây giờ anh đã tiếp quản nhà họ Tạ, nền móng của anh càng ngày càng sâu, bọn họ muốn loại bỏ anh lại càng khó hơn: “Cậu ta vẫn đang điều tra chuyện năm ấy của Kim Mê.”
“Anh không thể nào hiểu nổi, lúc Kim Mê chết cậu ta mới được bao nhiêu tuổi? Rốt cuộc chuyện này có liên quan gì đến cậu ta!” Bao nhiêu năm qua Vương Cảnh Sanh đã hỏi đi hỏi lại câu hỏi này rất nhiều lần, cũng chính vì hai mươi năm trước Tạ Trì vẫn còn quá nhỏ nên bọn họ mới chưa bao giờ chú ý đến người này, chờ đến khi bọn họ chú ý đến anh thì anh đã trưởng thành trở thành một đối thủ khó nhằn.
Mấy năm nay anh tạm thời không gây ra được sóng gió gì trong chuyện của Kim Mê, nhưng anh lại gây ra đủ loại phiền phức nhỏ nhặt cho bọn họ, tuy khổng tổn thất gì nhiều, nhưng lại rất khó chịu.
“Tóm lại, anh đừng động đến chuyện của Ngô Thanh Thanh nữa, bây giờ đã có người bắt đầu tố cáo hoạt động phạm pháp rồi, anh phải làm cho sạch sẽ vào.”
“Yên tâm đi, anh biết mà, nhưng anh nghe nói Tạ Trì vẫn đang điều tra tung tích của Đặng Chấn Văn.”
Tay Vương Cảnh Bình dần nắm lại thành nắm đấm, anh ta không biết rốt cuộc Tạ Trì biết được Đặng Chấn Văn từ chỗ nào, nhưng nếu anh đã điều tra được đến mức này rồi thì bọn họ không thể giữ lại anh nữa: “Đặng Chấn Văn trốn kỹ như thế, bao nhiêu năm trời chúng ta vẫn không tìm được anh ta, Tạ Trì cũng không dễ gì tìm được anh ta đâu.”
Bây giờ quan trọng nhất là tìm một cơ hội để diệt trừ Tạ Trì trước.
Trong phòng của Tạ Trì, Kim Mê đã tắm rửa xong leo lên nằm trên chiếc giường lớn thoải mái kia. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô vừa mới nhận được tin nhắn của đạo diễn, nói Vưu Tuyết đã đồng ý với diễn xuất của vai diễn Chu Văn, đồng thời yêu cầu cô sẵn sàng bắt đầu quay phim bất cứ lúc nào. Hiện tại trên tay Kim Mê không có công việc nào khác, bất cứ lúc nào cô cũng sẵn sàng, chỉ còn chờ đạo diễn ra lệnh nữa thôi là cô sẽ đến trường quay.
Không thể không nói, tâm thái của đạo diễn thật sự rất ổn định, hôm nay trên mạng xã hội ồn ào như thế mà ông ta vẫn có thể không chút phân tâm đi liên hệ với Vưu Tuyết, hơn nữa còn thương lượng thành công chuyện của cô.
Mọi người đều đang ăn dưa hóng hớt, mà trong lòng đạo diễn lại chỉ có mỗi công việc.
Hôm nay Tạ Sơ Thời và Bùi Thận Tư cũng đều gửi tin nhắn cho cô, Tạ Sơ Thời chủ yếu đến để phàn nàn về Tạ Trì, cũng không hề sợ cô đưa tin nhắn cho Tạ Trì đọc. Bùi Thận Tư thì đến để an ủi cô, bảo cô đừng để ý mấy lời đồn đại vớ vẩn trên mạng, tập trung trau dồi kỹ năng diễn xuất, nếu sau này có cơ hội sẽ giới thiệu cho cô vào đoàn làm phi.
Bùi Thận Tư bây giờ đang làm trong lĩnh vực phim điện ảnh, tài nguyên của anh ấy đều là tài nguyên phim điện ảnh, Kim Mê không ngờ anh ấy lại chủ động đưa cho cô cành ô liu.
Năm đó ở đoàn làm phim, không uổng công cô yêu quý em trai này!
Cô gửi tin nhắn cảm ơn cho Bùi Thận Tư xong thì thấy Tạ Trì đi ra khỏi phòng tắm. Trong tay cô đang cầm điện thoại, thậm chí màn hình điện thoại còn đang sáng, muốn giả vờ ngủ cũng không kịp, cô quyết đoán giữ nguyên tư thế này, tiếp tục chơi điện thoại.
Trên người Tạ Trì vẫn còn chút hơi nước, anh đi đến ngồi xuống mép giường, cúi đầu nhìn cô: “Muộn vậy rồi mà cô vẫn chưa ngủ à?”