Trong phòng Tạ Trì, Kim Mê nằm trên chiếc giường lớn được thiết kế riêng mà cô hằng nhớ thương, lắng nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Lúc này, cô đột nhiên cảm thấy mình thật nhẹ dạ cả tin.
Sao cô lại tin mấy lời vớ vẩn của Tạ Trì nhỉ? Anh nói không làm gì thì thực sự sẽ không làm sao? Đàn ông là loài động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, chẳng may anh thấy cô xinh đẹp mỹ miều rồi lại nổi thú tính thì sao?
Kim Mê ngồi dậy khỏi giường, định chạy trốn nhân lúc Tạ Trì đang tắm.
Mặc dù tối nay anh đã giúp cô, cô rất biết ơn nhưng cũng không cần phải lấy thân báo đáp, thôi để sau này lại nghĩ cách báo đáp khác đi!
Cô đang định xỏ giày thì thấy Tạ Trì đẩy cửa phòng tắm đi ra.
Kim Mê lập tức bay "vèo" lên giường, đắp chăn giả vờ ngủ.
Tạ Trì mặc áo ngủ chỉnh tề đi ra, cúc áo cài nghiêm chỉnh đến tận nút trên cùng, che kín lên tận cổ.
Anh không chỉ phải bảo vệ bản thân thật tốt ở bên ngoài mà ở nhà cũng thế, bởi vì trong nhà có một cô gái háo sắc.
Tạ Trì đi dép lê đến bên giường, nhìn Kim Mê đang nằm nghiêng sang một bên.
Kim Mê phát huy hết khả năng diễn xuất ở cấp cao nhất, Tạ Trì ngồi xuống mép giường, Kim Mê cảm thấy phần đệm bên cạnh lõm xuống.
Hai lần trước ngủ cùng Tạ Trì trên một cái giường đều trong trạng thái cô đã ngủ, lần này cô vô cùng tỉnh táo cảm nhận được một cơ thể đàn ông trưởng thành nằm bên cạnh, trái tim đập thình thịch mất khống chế.
Tướng ngủ của Tạ Trì rất tốt, sau khi nằm xuống thì không động đậy một lần nào nữa, Kim Mê cũng nằm im không nhúc nhích, muốn chờ anh ngủ trước.
Không khí yên tĩnh tưởng chừng có thể nghe thấy tiếng kim rơi, chỉ có tiếng hô hấp của hai người. Kim Mê nhắm mắt lại, chợt nhớ ra Tạ Trì mắc bệnh mất ngủ, cũng không biết phải mất bao lâu anh mới ngủ.
Kim Mê cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, nếu cả đêm Tạ Trì không ngủ thì cô đừng nghĩ được ngủ yên.
Vừa nghĩ đến đây cô đã cảm thấy hơi thở của Tạ Trì nhẹ hơn khá nhiều, càng ngày càng đều đều.
Cô lặng lẽ hé một mắt ra nhìn.
Anh ngủ thiếp đi nhanh vậy sao?
Kim Mê nằm im trong bóng tối đợi một lúc, cuối cùng đánh bạo xoay người lại, nhìn chằm chằm Tạ Trì nằm bên cạnh.
Anh đã nhắm chặt mắt, lông mi lặng lẽ rủ xuống, mấy sợi tóc trên trán dường như mềm mại hơn ban ngày rất nhiều. Hơi thở của anh hiếm khi thả lỏng như vậy, lồng ngực hơi phập phồng theo từng nhịp hô hấp.
...
Anh thật sự ngủ rồi.
Đây chính là người bị bệnh mất ngủ trong truyền thuyết sao?
Kim Mê vốn định lẻn về phòng khi Tạ Trì đã ngủ, nhưng lúc này nhìn chằm chằm gương mặt anh lại hơi trầm mê trong đó.
Hình ảnh người đẹp đang say ngủ này không nhìn thì tiếc quá!
Mặc dù người nhà họ Mạnh có vẻ không đáng tin cậy lắm nhưng chuyện tìm một người chồng như vậy cho Mạnh Xán Nhiên có lẽ là chuyện đáng tin nhất họ từng làm.
Đến tận lúc này cô cũng không hiểu, tại sao giữa Tạ Trì và Thẩm Thịnh Tinh Mạnh Xán Nhiên lại chọn Thẩm Thịnh Tinh nữa.
Có lẽ đó là tình yêu đích thực.
Suy nghĩ trong đầu xoay mòng mòng, càng bay càng xa, Kim Mê chẳng biết mình buồn ngủ từ lúc nào, rồi cứ thế mà thiếp đi.
Đã mấy ngày rồi Tạ Trì chưa có một giấc ngủ ngon, từ lần trước xấu hổ trước mặt Kim Mê, chất lượng giấc ngủ của anh càng ngày càng kém. Lần này Kim Mê vừa nói muốn báo đáp anh, anh bèn thuận thế đưa ra đề nghị ngủ cùng cô, không ngờ kết quả lại tốt như vậy.
Anh ngủ một đêm không mộng mị, khi mở mắt ra thì trời đã tang tảng sáng.
Anh bị đồng hồ sinh học đánh thức, giờ này là giờ thức dậy hàng ngày của anh.
Tạ Trì cúi đầu, đập vào mắt là Kim Mê đang vùi đầu vào ngực anh.
Tối qua lúc đi ngủ rõ ràng cô nằm nghiêng xoay lưng về phía anh, thế mà lại lăn vào lòng anh từ bao giờ rồi?
Tạ Trì khẽ nhíu mày, muốn đẩy người ra nhưng vừa chạm vào người Kim Mê lại vô thức thu lực lại, không biết sợ làm đau hay sợ đánh thức cô.
Kim Mê trở mình nằm thẳng ra giường, Tạ Trì bên cạnh khẽ thở phào.
Dù không muốn thừa nhận nhưng tối qua anh ngủ rất nhanh, cô gái trước mặt quả thực còn hữu hiệu hơn bất kỳ loại thuốc gì.
Tạ Trì nhìn chằm chằm Kim Mê đang ngủ say như muốn tìm hiểu nguyên nhân, lúc ánh mắt anh vô tình rơi xuống môi cô, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng kêu vang dội của Gia Quả.
Tạ Trì bừng tỉnh.
Nhận ra vừa rồi mình muốn làm gì, Tạ Trì lại cau mày.
Không! Chắc chắn anh phát điên rồi!
Tạ Trì vội vàng vén chăn lên, đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt.
Tiếng chó sủa ngoài cửa nhanh chóng đánh thức Kim Mê, cũng sắp đến giờ cô đi chạy bộ buổi sáng rồi.
Cô dụi mắt ngồi dậy, hai giây sau mới nhận ra đây là phòng Tạ Trì.
Tạ Trì không có trên giường nhưng trong phòng tắm lại có tiếng động, có lẽ anh tỉnh trước cô một lúc.
Kim Mê gần như lập tức cúi xuống nhìn quần áo trên người mình theo bản năng.
Áo ngủ quần ngủ vẫn đang mặc chỉnh tề trên người, không khác gì lúc cô mặc đi ngủ.
Kim Mê không khỏi cảm thán Tạ Trì quả là chính nhân quân tử, nhưng hình ảnh kích thích trong một buổi sáng nào đó bất chợt hiện lên trong đầu cô.
… Chính nhân quân tử quần què!
Nhân lúc Tạ Trì đang rửa mặt, cô tranh thủ chạy về phòng mình, nghe thấy tiếng đóng cửa, Tạ Trì dùng khăn mặt lau khô nước trên mặt rồi bước ra nhìn thoáng qua căn phòng.
Quả nhiên đã "người đi giường trống".
"Ha." Tạ Trì cười lạnh, sau đó bắt đầu cởi áo đi vào phòng giữ quần áo, lấy áo sơ mi và áo vest cần mặc hôm nay ra.
Lúc anh ăn sáng xong, Kim Mê cũng dắt Gia Quả đã chạy bộ buổi sáng xong trở về. Tạ Trì không chào hỏi cô mà đi thẳng ra chiếc xe đã chờ sẵn ngoài biệt thự.
Kim Mê nhếch miệng, quay đầu nhìn chiếc xe đang lao đi.
Cảm xúc của sếp Tạ thất thường thật đấy, đột nhiên tức giận gì chứ? Hôm nay cô chưa từng trêu chọc anh mà!
Trần Giác đang lái xe đằng trước cứ thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tạ Trì ở ghế sau qua kính chiếu hậu, anh ấy vẫn nhớ như in lời nói của sếp Tạ và cô Mạnh nói trên xe hôm qua, hôm nay trông tinh thần sếp lại phấn chấn, sắc mặt hồng hào… Không được nghĩ nữa, không được nghĩ nữa!
"Anh nhìn gì thế?" Tạ Trì hơi ngước mắt nhìn Trần Giác ở hàng ghế trước.
Trần Giác vô thức run lên, vội vàng nghiêm túc lái xe: "Không ạ, chỉ là trông sếp hôm nay rất sảng khoái, chắc là tối qua lại ngủ rất ngon giấc phải không ạ?"
Tạ Trì im lặng một lát mới "Ừ" một tiếng.
Ngọn lửa hóng hớt trong lòng Trần Giác đang cháy rừng rực, nhưng hóng chuyện của Tạ Trì có vẻ hơi phí mạng nên anh ấy đành cố gắng kiềm chế, nói: "Vận động một chút trước khi ngủ quả thức có thể giúp ngủ ngon hơn."
"..." Lần này Tạ Trì im lặng lâu hơn lúc này, cuối cùng vẫn chỉ "Ừ" một tiếng.
Trần Giác đã hiểu.
Hoàn toàn hiểu!
Buổi sáng, Kim Mê ở nhà chăm chỉ học tập và vận động, buổi chiều bị Triệu Nghệ Nam gọi đi gặp mặt đạo diễn và nhà sản xuất phim truyền hình.
Hợp đồng giữa hai bên đã được đàm phán gần xong, bên kia rất vui vì Kim Mê quyết định đầu tư, nếu hôm nay hai bên gặp mặt mà không có vấn đề gì nữa thì có thể ký hợp đồng ngay.
Tuy bộ phim này chỉ có kinh phí đầu tư nhỏ nhưng Kim Mê rất quan tâm, bởi vì người viết kịch bản rất chắc tay, cũng vì đây là bộ phim xoay quay nữ chính. Cô không chỉ phải vào vai hai chị em song sinh mà còn cần đóng em gái và chị gái giả trang thành nhau, lại còn đóng người chị gái mất trí nhớ, quả thực là một thử thách diễn xuất cực lớn.
Cũng vì nữ chính có thể nói là nhân vật mấu chốt quyết định sự thành bại của bộ phim nên đạo diễn mới muốn gặp mặt Kim Mê.
Lần trước xem màn trình diễn của cô và Bùi Thận Tư đã cảm thấy vô cùng kinh diễm, hôm nay xem Kim Mê diễn thử một đoạn ngay tại chỗ lại cảm thấy chấn động hơn nhìn qua một màn hình nhiều.
"Tốt lắm! Tốt lắm! Tôi tin tưởng bộ phim của chúng ta chắc chắn sẽ bùng nổ!" Đạo diễn cảm thấy mình đã nhặt được một kho báu, Mạnh Xán Nhiên vốn bị chế nhạo trên mạng đột nhiên viral, kỹ năng diễn xuất đột nhiên tiến bộ vượt bậc. Dù là ngoại hình hay diễn xuất của cô đều rất phù hợp với yêu cầu của đạo diễn về nữ chính, may mà cô còn chưa quá hot, nếu không với mức cát xê này sẽ không mời được cô!
"Thời gian quay phim khoảng năm mươi đến sáu mươi ngày, kinh phí đã đầy đủ, chỉ còn một nhân vật vẫn chưa tìm được diễn viên phù hợp. Chờ bao giờ chọn xong diễn viên sẽ lập tức khởi quay."
Nghe đạo diễn nói như vậy, Kim Mê tò mò hỏi: "Còn nhân vật nào chưa tìm được diễn viên thế ạ?"
Đạo diễn nghĩ cô dù sao cũng là người trong giới, có lẽ có thể đề cử người quen nên nói: "Quan trọng là quản gia của biệt thự nhà họ Diệp, Chu Văn, nữ diễn viên trẻ nổi tiếng coi thường bộ phim của chúng ta, những diễn viên chịu đến diễn hoặc là không kham nổi nhân vật hoặc khí chất không thích hợp."
Kim Mê đã đọc hết mười hai tập kịch bản nên tất nhiên biết nhân vật này, dì Chu là quản gia của nhà họ Diệp, cũng là mảnh ghép cuối cùng của toàn bộ vụ án. Xuyên suốt bộ phim, người này xuất hiện bên cạnh mọi người với thân phận quản gia hoàn mỹ, sắp xếp mọi chuyện rõ ràng ngăn nắp.
Và tất cả mọi chuyện xảy ra trong nhà họ Diệp đều nằm trong sự giám sát của người này.
"Có lẽ tôi có một ứng cử viên, tuổi tác phù hợp, kỹ năng diễn xuất cũng tốt." Kim Mê đảo mắt, chợt nhớ đến một người: "Hình như dạo này cô ấy không có việc, có lẽ sẽ nhận lời."
Đạo diễn hưng phấn nhìn cô: "Ai vậy?"