Tạ Trì đã đối phó với đủ loại người ở trung tâm thương mại, có người rất dẻo miệng, có người giỏi tính toán, nhưng sẽ không có ai cố gắng lấy lợi từ anh bằng cách "chơi trò lừa" thế này.
Cách chơi của Kim Mê thật sự rất hoang dã.
Tiếng cười hừ bật ra từ trong cổ họng Tạ Trì, giống như ngạc nhiên mà cũng giống tức giận và cả sự khó hiểu: “Tôi chưa từng thấy ai mặt dày vô liêm sỉ như cô.”
Đối mặt với sự mỉa mai trực diện của Tạ Trì, hàng lông mày Kim Mê không chút nhúc nhích: “Vô liêm sỉ cũng không sao, miễn có tác dụng là được.”
“...” Tạ Trì không nói được gì, anh không muốn thừa nhận là bản thân đã bị nắm thóp.
Chuyện ngày hôm đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn, nhưng nếu mà bị lan ra từ miệng Mạnh Xán Nhiên thì anh đang từ cái chết ở nhà chuyển sang cái chết toàn công sở mất rồi.
Anh mím môi nhìn chằm chằm Kim Mê, một lúc lâu mới thả lỏng người rồi nói: "Được, tôi đi. Thời gian và địa điểm?"
Kim Mê thấy anh đồng ý, cô lập tức thay đổi sang gương mặt tươi cười thân thiện: “Tôi sẽ gửi cho anh luôn, à hay là chiều mai tôi đến công ty đón anh?”
“Không cần, chiều mai tôi có một cuộc họp, họp xong tôi sẽ tự qua.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Được rồi.” Kim Mê ngẫm nghĩ. Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Tạ thị, nếu đã đồng ý với cô thì chắc chắn anh sẽ không lỡ hẹn: “Thế nhân tiện bây giờ anh nói với tôi về tình hình nhà họ Mạnh đi.”
Tạ Trì lại chìm vào sự yên lặng một lần nữa.
Con gái nhà họ Mạnh lại bảo một người khác họ là anh đến giới thiệu lại về gia đình nhà họ Mạnh là sao?
Kim Mê cũng nhận ra yêu cầu này của cô hơi kỳ dị, thế là nụ cười trên mặt lại càng chân thành tha thiết hơn: “Anh cũng biết đó, trước đây tôi mất trí mà. Những chuyện liên quan tới người nhà họ Mạnh, tôi gần như quên sạch rồi.”
“...” Lúc trước Tạ Trì kết luận cô việc mất trí nhớ là giả, nhưng đến lúc này, điều đó đã không còn cần thiết nữa: "Thế sao cô không quên mật khẩu tài khoản ngân hàng của cô luôn đi?”
Kim Mê thành thật trả lời: “Ban đầu tôi quên thật, nhưng lúc thanh toán thì đều quét face ID mà, tiện lắm!”
“...”
“Sau đó tôi đã tự mình mò mẫm và thay đổi tất cả mật khẩu!”
“...” Tạ Trì hít một hơi thật sâu, tìm chỗ ngồi xuống, sợ nói tiếp sẽ không đứng nổi nữa: "Mạnh Hoài Sinh là ông nội của cô, có hai người con trai là bác cô và ba cô. Ở nhà họ Mạnh thì bác cô có tiếng nói trong nhà hơn nhiều.”
Kim Mê tò mò hỏi anh: “Tại sao vậy?”
Tạ Trì nhìn cô một cái, tâm trạng hiếm khi vui vẻ mà cười với cô: “Bởi vì hai đứa con của ba cô, một trai một gái đều vô dụng.”
Kim Mê: “...”
Có phải anh đang mắng cô không!
Không không không, người anh đang mắng là Mạnh Xán Nhiên, liên quan gì tới Kim Mê cô đâu.
Thế nên Kim Mê rất tốt bụng ồ lên: “Rồi sao nữa?”
“..." Nụ cười trên mặt Tạ Trì biến mất, trải nghiệm sau khi mắng người khác rất tệ: "Vốn dĩ cha mẹ cô cho rằng cô kết hôn với tôi sẽ nâng cao địa vị của bọn họ ở nhà họ Mạnh, nhưng không ngờ rằng cô con gái vô dụng là cô lại nhất quyết đi theo con đường riêng của mình, tiến vào giới giải trí. Ngày nào cũng bám đuôi Thẩm Thịnh Tinh, làm trò cười lớn như vậy nên ông nội cô rất tức giận, đuổi bố mẹ cô ra khỏi dự án cốt lõi của công ty rồi đẩy họ sang nước ngoài."
Kim Mê: “...”
Thì ra ba mẹ cô ra nước ngoài không phải đi công tác hay du lịch mà là… Bị phạt.
Nhưng đừng tưởng cô không nghe ra Tạ Trì gọi cô là đồ vô dụng.
“Khụ.” Kim Mê giả vờ vén tóc ra sau tai, cuối cùng cũng tới lượt cô xấu hổ: “Con người thì khó tránh khỏi có lúc còn trẻ dại, vô tri mà. Ngày mai quay về, bọn họ sẽ sẽ thấy một tôi hoàn toàn mới, một Nữu Hỗ Lộc - Xán Nhiên.”
“...” Gần đây cô thay đổi thực sự quá nhiều, nhưng Tạ Trì có lúc không thể phân biệt được là tốt hơn hay xấu đi.
“Vậy tôi không làm phiền tổng giám đốc Tạ nghỉ ngơi nữa.” Kim Mê mỉm cười vẫy tay với anh rồi nhanh nhẹn bước ra ngoài.
Quản gia nhìn thấy cô rời khỏi phòng Tạ Trì liền bước tới gõ cửa phòng anh: “Cậu chủ, tôi xin phép làm phiền chút ạ.”
Gần hai mươi phút trước, ông ấy lên tầng tìm Tạ Trì để báo cáo một số việc thì lại thấy Kim Mê đi vào phòng của Tạ Trì.
Cậu chủ với mợ chủ là vợ chồng hợp pháp, bọn họ ở chung một phòng là điều vô cùng bình thường mà còn rất hợp lý. Nhưng điều mà quản gia không ngờ tới là chỉ hai mươi phút sau mợ chủ đã ra khỏi phòng.
Mặc dù ông ấy hơi bất ngờ nhưng thân là một quản gia chuyên nghiệp, ông ấy chưa bao giờ hỏi những chuyện không nên hỏi.
Tạ Trì nghe thấy giọng nói của ông ấy bèn ra mở cửa: “Có việc gì không?”
Quản gia nói: “Hôm nay mợ chủ nói muốn đổi chiếc giường trong phòng giống với chiếc giường của cậu chủ, không biết mợ chủ đã nói với cậu chủ chưa?”
Tạ Trì thoáng ngẩn ra, vừa rồi bọn họ nói khá nhiều nhưng không hề nhắc đến chuyện cái giường: “Không có, nếu cô ấy muốn đổi thì cứ đổi đi, cứ gửi giấy tờ với hóa đơn vào email của tôi là được.”
“Dạ vâng cậu chủ.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Quản gia gật đầu, đang định rời đi thì Tạ Trì đứng sau lại gọi ông ấy lại: “Chờ một chút.”
Quản gia quay người lại, lịch sự hỏi lại: “Cậu chủ còn cần căn dặn gì sao?”
Tạ Trì nói: “Chiếc giường đó của tôi là thiết kế từ hai năm trước rồi, nếu Nelson có thiết kế mới thì đổi sang loại mới nhất cho cô ấy.”
“Vâng cậu chủ.”
Nghĩ tới hôm nay Mạnh Xán Nhiên bị loại, lại còn là chương trình cố tình loại nên Tạ Trì nói thêm: “Nhanh chóng vào nhé.”
Vì là đặt riêng nên thời gian thi công sẽ tương đối dài, hơn nữa nhà máy cũng có lịch sắp xếp cụ thể. Nhưng nếu muốn nhận sớm thì không phải không có cách, chỉ cần vận dụng năng lực khẩn cấp của tiền giấy là được thôi.
Quản gia đáp lại rồi mới rời khỏi phòng Tạ Trì.
Ông ấy vừa đi, Tạ Trì cũng nhận được tin nhắn của Kim Mê. Ngoài thời gian địa điểm bữa tối ngày mai ra còn có thêm một cái biểu tượng cảm xúc yêu thương.
“...” Tạ Trì thầm ồ trong lòng, thủ đoạn nhỏ vô dụng.
Ngày hôm sau.
Hôm nay Kim Mê phải tới phòng làm việc trao đổi về các công việc sắp tới với Triệu Nghệ Nam. Cuộc thi ngày hôm qua vẫn đang nổi như cồn trên mạng, sáng nay lúc cô dậy, mấy tiêu đề vẫn còn ở trên hot search.
“Tổ chương trình có ý là muốn cô suy nghĩ thêm một chút.” Hôm nay Triệu Nghệ Nam nói với tổ chương trình là họ sẽ từ bỏ quyền thi đấu, nhưng đang lúc đứng mũi chịu sào như này nếu các cô mà bỏ thi thì sẽ khiến tổ chương trình càng rơi vào tình cảnh bất lợi: “Nếu cô không rút khỏi cuộc thi thì họ có thể cam đoan cô sẽ vào vòng trong.”
Kim Mê: “...”
Này là nhất quyết phải đi đường tắt đấy à.
“Thôi, cứ rút khỏi cuộc thi đi.” Rõ ràng là tổ chương trình đuối lý, nếu cô mà tham gia rồi vào được vòng trong thì ngay cả bản thân cũng không thể giải thích được gì: “Nếu họ sợ là em thông báo từ bây giờ không hay thì em có thể hợp tác với họ, tạm thời chưa thông báo ra ngoài.”
Chỉ là chương trình này được phát sóng trực tiếp hàng tuần nên cũng không giấu được mấy ngày.
Triệu Nghệ Nam cũng đã thảo luận với tổ chương trình ngày hôm qua về phần cô vừa nói: "Nếu cô nhất quyết rút khỏi cuộc thi, họ hy vọng rằng họ sẽ là người thông báo và họ cũng sẽ công bố quy tắc thi đấu mới vào thời điểm đó."
“Được.” Kim Mê gật đầu, chuyện này coi như đã giải quyết xong. Cô tới trước máy tính rồi ngồi xuống, hơi phấn khích nói với Triệu Nghệ Nam: “Hôm qua em có thấy một cái kịch bản khá hay, em gửi cho chị xem thử.”
Cô cảm thấy Tạ Trì có lẽ không lừa dối mình thật, phong thủy trong phòng của anh thật sự rất tốt, sau khi ngủ ở đó một đêm, cô nhanh chóng tìm được một kịch bản phù hợp với mình: “Chính là tiểu thuyết ly kỳ của Phổ Giang. Mặc dù chuyển thể là một web drama kinh phí nhỏ nhưng kịch bản viết rất chắc."
Triệu Nghệ Nam nhìn thoáng qua kịch bản mà cô gửi, tổng cộng chỉ có mười hai tập và kịch bản đã được viết xong, tất cả đều trong hòm thư: “Tôi cũng thấy rồi, đúng là viết kịch bản rất đặc sắc nhưng đạo diễn và nam chính đã chốt đều là người mới, số lượng tập cũng ít nên có thể sẽ là hình thức chia phim*.”
*Là một hình thức phân chia lợi nhuận giữa bên nền tảng phát sóng với bên nắm bản quyền phim.
Chia phim cũng là mô hình ra đời phù hợp với hệ sinh thái phim truyền hình trực tuyến hiện nay, nền tảng không cần tốn tiền mua phim mà chỉ cần chia tài khoản với hãng phim dựa trên kết quả phát sóng cuối cùng. Không giống như những bộ phim được đầu tư lớn sẽ có kế hoạch marketing ở giai đoạn đầu, hầu hết các bộ phim chia tài khoản đều không có hoạt động marketing ở giai đoạn đầu, chỉ khi phim phát huy tốt mới bắt đầu bổ sung thêm phần marketing.
Những bộ phim truyền hình theo mô hình này cũng đã tạo ra một số bộ phim ăn khách, nhưng theo cách nói của Triệu Nghệ Nam, việc thành công hay không còn phụ thuộc vào may mắn nữa.
“Mặc dù S+ của Lữ Dũng lần trước chỉ cho cô vai nữ ba, nhưng những điều cơ bản của S+ đều có, sẵn sàng bỏ tiền marketing cho phim mới và nền tảng chiếu phim. Thể loại phim truyền hình chia đôi này có thể sẽ rất nổi nếu bùng nổ, nhưng nếu thất bại thì ngay cả bọt sóng cũng không thấy đâu.”
Điều mà Triệu Nghệ Nam phân tích Kim Mê tất nhiên cũng biết, nhưng lợi nhuận cao thì luôn đi kèm với rủi ro cao, hơn nữa cô vẫn luôn đặt nội dung lên hàng đầu. Nếu đoàn phim làm đúng kịch bản thì không thể nào thất bại được: “Em vẫn thấy bộ phim này khá khả quan, hơn nữa em cũng muốn đầu tư một chút, nếu mà nổi thì có phải em kiếm được bộn tiền không!”
Triệu Nghệ Nam: “...”
Phong cách làm việc này không thể không khiến cô ấy nghĩ đến Kim Mê.
Khi Kim Mê mua biệt thự Kim Hải, thật ra không ít người tỏ ra không mấy lạc quan về căn biệt thự này. Nhưng biệt thự Kim Hải ngày nay là tài sản khan hiếm, có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
“Thôi được, dù sao cũng là tiền của cô.”
“... Phì phì phì, nhất định em sẽ phát tài!” Kim Mê lập tức phản bác cô ấy, giống như chỉ sợ muộn một chút là sẽ không kiếm được tiền nữa.
Triệu Nghệ Nam bật cười, đi về phía máy tính của cô ấy rồi ngồi xuống và thao tác trên bàn phím: “Nếu đã quyết định nhận thì tôi sẽ chịu trách nhiệm kết nối, sau này có lịch trình cần sắp xếp thì tôi sẽ thông báo cho cô.”
“Được.”
“Phải rồi, về mặt cát xê thì cô muốn nhiều hay ít?”
Vấn đề này Kim Mê hơi khó nghĩ, mức cát xê của cô trước kia thuộc hàng cao nhất, lại có rất nhiều bộ phim tìm đến cô nên cô cũng phải đắn đo rất nhiều. Còn Mạnh Xán Nhiên bây giờ… Dựa theo diễn xuất trước đây của cô ấy thì phải trả tiền cho đoàn làm phim thì người ta mới cho cô ấy diễn.
“Bây giờ em không am hiểu giá cả thị trường lắm…” Kim Mê nói rất dè dặt: “Chị nghĩ em có thể nhận được bao nhiêu cát xê dựa trên thành tích trong hai tập gần đây?”
"Các màn trình diễn trên chương trình giải trí chỉ là một đoạn ngắn, đã được diễn tập từ trước. Thật ra, chúng không có tính thuyết phục cho lắm."
Kim Mê: “...”
Lúc chị bảo em tham gia chương trình giải trí cũng đâu nói vậy!
“Thôi được rồi.” Cô mím môi, tự động viên cho bản thân nghĩ thoáng ra: “Dù sao thì em cũng muốn đầu tư cho bộ phim, không quan trọng chút tiền cát xê đâu, chị xem sao rồi nhắn với người ta nhé.”
“Được.” Triệu Nghệ Nam nói vậy với Kim Mê là vì không muốn cô chìm đắm trong những lời khen ngợi vừa rồi, còn đối với bên đoàn làm phim thì tự khắc cô ấy sẽ có cách nói khác. Cô ấy là người đại diện của Kim Mê, một trong những công việc chính của cô ấy là giúp Kim Mê deal được mức cát xê cao nhất có thể.
Kim Mê hoàn toàn tin tưởng và phó mặc công việc này cho Triệu Nghệ Nam vì hiểu rất rõ năng lực làm việc của cô ấy. Sau khi giao cho Triệu Nghệ Nam, cô không để tâm tới chuyện đó nữa mà chuyên tâm nghĩ tới bữa ăn tối nay ở nhà ông Mạnh.
Gia đình cô vốn dĩ không giàu có như gia đình nhà họ Mạnh, cả nhà tập trung quây quần ăn cơm với nhau còn phải gọi là bữa tiệc gia đình nữa. Nhưng nếu là “bữa tiệc gia đình” nhà họ Mạnh thì có lẽ phải ăn mặc trang trọng một chút, rồi cũng phải chuẩn bị quà cáp nữa chăng?
Cô ngẫm nghĩ, gửi tin nhắn cho mẹ Mạnh rồi hỏi bà tối nay có cần chuẩn bị quà cáp cho ông nội không. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Mẹ Mạnh: [Ông nội con thích uống trà phổ nhĩ con mang một ít tới cho ông là được. Quan trọng nhất vẫn là đưa Tạ Trì đến, thằng bé còn ưa miệng hơn cả quà cáp nữa.]
Kim Mê: [...]
Tổng giám đốc Tạ đúng là bánh trái thơm ngon nhỉ.
[Được rồi, anh ấy đã đồng ý với con là tối nay sẽ đến.] Kim Mê gửi tin nhắn xong bèn vội vã hỏi Triệu Nghệ Nam đang bận việc bên cạnh: “Chị Nam, chị có biết mua trà phổ nhĩ ở đâu không? Tối nay em phải về nhà họ Mạnh ăn cơm, mẹ bảo em mang một ít về cho ông nội.”
“Có.” Triệu Nghệ Nam đáp, bàn tay gõ trên bàn phím không nghỉ ngơi chút nào: “Tưởng Kỷ Minh dù sao cũng là tổng giám đốc, bình thường hay phải đưa quà đi lại nên thường đưa trà phổ nhĩ. Tôi nhớ ở nhà tôi vẫn còn, để tôi đưa cho cô.”
“Được, em sẽ trả cho chị theo giá thị trường nhé.”
Triệu Nghệ Nam nhờ dì ở nhà mang lá trà tới. Khi Kim Mê nhận được thì Triệu Nghệ Nam vẫn đang tìm hiểu hai nam diễn viên của đoàn phim: “Để tôi xem chút, hai diễn viên này tuy là người mới nhưng đều xuất thân chính quy, kỹ năng diễn xuất và ngoại hình đều không tệ, có thể thấy rằng ê-kíp đang thực hiện một bộ phim rất nghiêm túc.”
“Ồ.” Sự chú ý của Kim Mê đều đổ dồn vào lá trà, tối nay phải tặng nó cho ông nội Mạnh nên cô không muốn có gì sai sót.
Triệu Nghệ Nam nhìn dáng vẻ không màng tới của cô thì nhếch môi: “Trong số những vai diễn quan trọng trong đoàn phim chỉ có cô là nhảy vào giữa chừng, người ta ai cũng từ chính quy đi ra cả.”
Kim Mê: “...”
Cô cũng xuất thân chính quy đó có được không!!
Hơn nữa còn đứng đầu và được thầy cô yêu quý nữa!
Ghét thật chứ, không biết các loại giấy thành tích và giấy chứng nhận tốt nghiệp của cô có thể cho Mạnh Xán Nhiên dùng được không.
“Em cảm thấy diễn xuất không chỉ dựa trên trình độ, em sẽ khiến họ cảm thấy xấu hổ và tự ti khi thấy em ở đó!”
Triệu Nghệ Nam: “...”
Cô ấy thực sự muốn có sự tự tin này.
“Bây giờ đoàn làm phim thấy cô nổi tiếng nhưng không có tác phẩm, cát xê lại thấp nên mới mạo hiểm lợi dụng cô.”
“... Em cũng đầu tư vào đoàn làm phim đó thôi.” Cuối cùng Kim Mê cũng đặt lá trà xuống, nhìn về phía Triệu Nghệ Nam: “Chị nhớ để ý thái độ của mình khi nói chuyện với nhà đầu tư đi nhé.”
Triệu Nghệ Nam: “...”
Hai người thỏa thuận hợp đồng ở phòng làm việc, đầu tiên Kim Mê đến studio đã hẹn từ trước để trang điểm và làm tóc, sau đó mặc chiếc váy đã được gửi trước. Để tránh quá lố, cô đã chọn cho mình một chiếc váy đơn giản hơn, rất hợp với phong cách trang điểm của mình.
Trước khi đến nhà họ Mạnh, cô đã gửi cho Tạ Trì một tin nhắn để nhắc anh đừng quên bữa tối gia đình tối hôm đó. Tạ Trì đang họp, nhìn thấy tin nhắn của cô, anh chỉ trả lời: "Biết rồi.”
Trong biệt thự của Mạnh Hoài Sinh, gia đình nhà bác của Mạnh Xán Nhiên đã đến, cả nhà đang ngồi ở phòng khách nói chuyện vui vẻ. Ba mẹ của Mạnh Xán Nhiên cũng từ bên ngoài đi vào, theo sau là anh trai của Mạnh Xán Nhiên.
Mấy người còn chưa bước vào phòng khách, một con chó con mặc quần áo đã lao ra và sủa họ.
Mẹ Mạnh sợ nhất là chó, nhất là chó khi nhìn thấy người lại sủa ầm ĩ, bà sợ đến mức suýt ngã, may thay, ba Mạnh đã đỡ cho bà rồi nói: "Đây có phải là con chó mà ba nuôi không?"
Dì giúp việc vội vàng bước ra, chặn con chó con trước mặt lại, chỉ có thể nói với bọn họ: “Đây là con chó của em họ cậu Thanh Châu, hôm nay bọn họ cũng đến đây.”
Lúc dì đang nói chuyện, Mạnh Thanh Châu từ phòng đi ra, nhìn thấy chó sủa cũng không ngăn cản mà chỉ liếc nhìn ba người trước mặt: “Chú hai, sao ba người sao lại ở đây? Mạnh Xán Nhiên không tới à?"
Ba Mạnh còn chưa lên tiếng, anh ta đã tự nói trước: “Đúng rồi, nó muốn tham gia cái gì mà ngành giải trí, bên ngoài lại gây ra bao nhiêu phiền toái, sao dám quay lại gặp ông nội chứ.”