Bà Hoàng Giới Giải Trí Vẫn Là Tôi

Chương 3




Khi Kim Mê còn học tiểu học, cô đã lọt vào mắt xanh của giáo viên trong đội thể dục dụng cụ. Đối phương hỏi rằng cô có hứng thú học bộ môn thể dục dụng cụ không. Lúc đó Kim Mê còn quá nhỏ nên hoàn toàn không biết bản thân có thích hay không. Nhưng giáo viên đã chọn cô trong một nhóm bạn bè, lại còn khen cô xinh đẹp, dẻo dai và hiền lành nên Kim Mê đã lập tức đáp là mình thích.
Sau đó, một đoàn làm phim cần một diễn viên trẻ và biết thể thao nên bọn họ đã chọn người trong đội thể dục dụng cụ. Bọn họ đã nhắm trúng Kim Mê ngay từ cái nhìn đầu tiên. Sau đó, bộ phim truyền hình tên là [Thiếu nữ thể thao] này đã trở nên nổi tiếng đến mức nhà nhà đều biết. Kim Mê đóng vai thời thơ ấu của nữ chính, đồng thời cũng đã thu hút nhiều sự chú ý nhờ vào ngoại hình xinh đẹp cùng với kỹ năng diễn xuất nổi bật của mình.
Trong khoảng thời gian đó, mọi người ùn ùn đến nhà tìm Kim Mê để đóng phim, chụp quảng cáo và làm người mẫu. Ba mẹ của Kim Mê lo rằng chuyện học hành của cô sẽ bị ảnh hưởng nên đã từ chối toàn bộ. Tiếp đó, những người này lại đến đội thể dục dụng cụ để chặn đường cô, không chỉ quấy rầy Kim Mê mà còn làm ảnh hưởng đến việc tập luyện của đội thể dục dụng cụ.
Cuối cùng Kim Mê đã rời khỏi đội thể dục dụng cụ rồi quay lại trường học để tập trung vào việc học. Thành tích của cô vẫn luôn cực kỳ xuất sắc nên cô có thể vào được một trường đại học rất tốt. Nhưng mà giữa vô số ngôi trường, Kim Mê đã lựa chọn chuyên ngành diễn xuất tại học viện Điện ảnh.
Vào năm mười bảy tuổi, Kim Mê đã biết mình thích gì và không thích gì rồi.
Cô muốn diễn xuất. Cô muốn đứng trên sân khấu cao nhất của thế giới.
Lần này ba mẹ cũng không phản đối cô nữa. Lúc trước họ nhất quyết yêu cầu Kim Mê tiếp tục học hành cũng chính là để cô có quyền lựa chọn như ngày hôm nay.
Kim Mê đậu chuyên ngành diễn xuất với thành tích hạng nhất. Giáo viên đã đặt cực nhiều kỳ vọng vào cô. Trong thời gian học đại học, Kim Mê đã bắt đầu tham gia đóng phim nhờ vào sự giới thiệu của giáo viên, chính thức bước chân vào giới giải trí. Bộ phim đó đã mang về cho cô giải vinh dự là Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất.
Cô vẫn luôn thuận lợi trên con đường diễn xuất này. Chỉ có điều trong thời điểm đó, Kim Mê chú trọng vào việc phát triển đa dạng nên công ty quản lý đã bắt đầu sáng tác nhạc và phát hành đĩa nhạc cho cô. Kim Mê có một giọng hát hay trời sinh, hơn nữa trước kia cô còn là át chủ bài của đội thể dục dụng cụ nên cô học vũ đạo rất nhanh, có thể cân được nhiều phong cách âm nhạc khác nhau. Khi album đầu tiên của cô được phát hành, nó đã tức khắc lập kỷ lục về doanh thu, vé của buổi hòa nhạc khó kiếm vô cùng nên đã bị những kẻ đầu cơ bán ra với giá trên trời.
Kim Mê luôn là ngôi sao chói sáng nhất, thế mà bây giờ đối phương lại nói gì mà “lời bài hát cũng chả được mấy câu” và “cứ nhảy đại là được rồi” sao?
Nực cười.
Mà cũng không thể trách Vương Đông Ni khi đặt ra yêu cầu thấp với Mạnh Xán Nhiên như vậy. Trước đây, khi Mạnh Xán Nhiên tham gia cuộc thi tìm kiếm tài năng, phần ca hát và vũ đạo của cô gái này đều kém hơn các thí sinh khác. Việc Mạnh Xán Nhiên cuối cùng cũng có thể ra mắt suôn sẻ là hoàn toàn nhờ vào một nhà đầu tư bí ẩn đã lăng xê ở phía sau.
Vương Đông Ni không biết nhà đầu tư này là ai. Nhưng cô ta đoán chắc là nhà họ Mạnh.
Nhà họ Mạnh là một gia đình quyền quý và có máu mặt ở thành phố A. Ngày nay, việc các nhà đầu tư nâng đỡ cho con trai và con gái xấu xí của họ cũng chẳng phải chuyện mới lạ gì cả, huống chi Mạnh Xán Nhiên cũng không xấu chút nào. Vương Đông Ni ký hợp đồng với Mạnh Xán Nhiên là vì đối phương có tư bản làm chỗ dựa vững chắc, chắc chắn sẽ không thiếu cơ hội thăng tiến, biết đâu nhờ vào sự lăng xê mạnh mẽ nên Mạnh Xán Nhiên sẽ nổi tiếng thì sao?
Nhưng sau khi Mạnh Xán Nhiên ra mắt trong một nhóm, vị tư bản thần bí này đã đột nhiên biến mất, cũng chẳng còn quan tâm tới Mạnh Xán Nhiên nữa. Lúc này, Vương Đông Ni cũng khá mông lung.
Kim Mê không biết những khúc mắc đằng sau việc này. Cô vừa tắm rửa vừa bấm vào sân khấu của bài hát và vũ đạo mới của Mạnh Xán Nhiên để xem thử.
Đây là một ca khúc nhạc dance điện tử, kết hợp giữa yếu tố punk và pop. Bản thân Kim Mê cũng từng hát những ca khúc có phong cách tương tự nên cô cũng chẳng gặp khó khăn gì cả, huống hồ lời bài hát của Mạnh Xán Nhiên thực sự chỉ có vài câu thôi.
Kim Mê không ngờ bây giờ nhóm nhạc nữ lại có nhiều người như vậy. Một bài hát được phân chia cho mỗi người chỉ hai ba câu thôi, phần biên đạo cũng không có động tác yêu cầu kỹ thuật khó nhưng lại thay đổi đội hình vô số lần. Hầu hết thời gian, Mạnh Xán Nhiên đều ở vị trí ngoài rìa.
Có lẽ ỷ vào lý do khán giả không nhìn thấy mình nên Mạnh Xán Nhiên nhảy múa thực sự rất tùy tiện. Hàng loạt bão bình luận lướt qua đều đang mắng chửi Mạnh Xán Nhiên.
… Cô ấy thực sự không có lấy một người hâm mộ nào nhỉ?
Kim Mê vừa thở dài vừa khóa điện thoại di động.
Hãy đợi đấy. Ngày mai cô sẽ lên sân khấu rồi hù chết mọi người luôn.
Buổi chiều Tạ Trì lại đến công ty một chuyến, ăn tối xong mới quay về. Nhưng anh không trông thấy bóng dáng của Gia Quả - chú chó bình thường luôn vẫy đuôi để chào đón anh - ở đâu cả. Tạ Trì quan sát xung quanh phòng khách rộng lớn rồi hỏi dì Chu ở bên cạnh: “Gia Quả đâu rồi?”
Dì Chu nói: “Nó đang xem mợ chủ tập nhảy trong phòng tập thể dục đấy.”
Bàn tay đang tháo lỏng cà vạt của Tạ Trì thoáng khựng lại, trong lòng không khỏi ngạc nhiên: “Gia Quả và Mạnh Xán Nhiên ở cùng nhau sao? Mạnh Xán Nhiên đang tập nhảy ư?”
Nhất thời anh không thể nói rõ được chuyện trước hay chuyện sau lạ lùng hơn.
Vì đã có kinh nghiệm vào buổi chiều nên lúc này dì Chu cực kỳ bình tĩnh: “Đúng vậy. Sau khi nghỉ trưa xong, mợ chủ đã đến phòng tập thể dục để tập nhảy rồi. Gia Quả vẫn luôn ở cạnh mợ chủ suốt thời gian đó.”
“...” Tạ Trì không nói thêm gì nữa. Anh vừa thản nhiên chỉnh lại cổ tay áo vừa đi về phía phòng tập thể dục.
Trong phòng tập thể dục có một chiếc gương lớn, không gian cũng rộng rãi, đúng là rất thích hợp để tập nhảy. Nhưng bình thường chỉ có Tạ Trì tập luyện ở bên trong thôi. Trừ việc tò mò về các dụng cụ bên trong vào mấy ngày đầu mới tới đây, sau đó Mạnh Xán Nhiên cũng không bao giờ bước vào trong nữa.
Khi Tạ Trì bước tới cửa, Kim Mê đang nhảy trước gương. Mái tóc dài của cô được buộc cao thành đuôi ngựa, trên người thì mặc một chiếc áo phông cùng với quần dài đơn giản, trông cũng khá ra dáng.
Trên máy tính đang chiếu sân khấu phải biểu diễn vào ngày mai. Thực ra Kim Mê đã học xong các động tác vũ đạo từ sớm rồi, chỉ có điều đội hình thay đổi quá thường xuyên, chỉ cần nhầm một chỗ thì sẽ bị người ta chú ý trên sân khấu.
Loại vũ đạo này đòi hỏi rất nhiều sự phối hợp giữa các thành viên trong nhóm nhưng ở đây cũng không có ai luyện tập cùng cô cả. Kim Mê chỉ có thể nhảy để hình thành trí nhớ cơ bắp* nhằm hạn chế tối đa khả năng mắc lỗi vào ngày mai.
*Trí nhớ cơ bắp: Hay còn gọi là Muscle memory. Đây là tình trạng khi bạn tập luyện bất kỳ bài tập hoặc kỹ năng nào đó trong khoảng thời gian dài, não bộ sẽ ghi nhớ tất cả các chi tiết đó, bạn có thể thực hiện thuần thục những động tác đó.
Gia Quả ngồi một bên nhìn cô, lại còn lắc lư cái đuôi theo nhịp điệu của âm nhạc, như thể đang giao lưu với Kim Mê vậy.
Tạ Trì chỉ dựa vào cửa chứ không tiến vào nhưng Gia Quả vẫn phát hiện ra. Nó hướng về phía anh rồi sủa hai tiếng. Kim Mê xoay người lại, đồng thời cũng dừng động tác rồi nhìn sang Tạ Trì: “Anh tìm tôi à?”
“Tôi tìm Gia Quả.” Tạ Trì nói xong rồi ngồi xổm xuống, vuốt ve Gia Quả đã chạy tới đây: “Đã muộn như vậy rồi mà còn tới đây làm gì?”
“Tập nhảy.” Kim Mê trả lời: “Ngày mai tôi có một buổi biểu diễn.”
Tạ Trì ngước lên nhìn cô, khóe môi cong nhẹ đến mức không thể nhìn ra: “Tôi hỏi Gia Quả.”
“... À.” Kim Mê mỉm cười, không thèm chấp nhặt với một đứa trẻ như anh.
“Chẳng phải cô tiến vào giới giải trí chỉ vì muốn tiếp cận Thẩm Thịnh Tinh sao? Từ khi nào mà cô đã trở nên chăm chỉ như vậy?” Tạ Trì làm như vô tình hỏi dò một câu.
Kim Mê liếc nhìn anh một thoáng rồi cất tiếng hỏi: “Anh hỏi tôi à?
“...” Tạ Trì im lặng trong thoáng chốc, sau đó dẫn Gia Quả đi. Kim Mê nhìn theo bóng lưng của anh, không kìm được nên đã nhướng mày lên. Có người trông bề ngoài thì có vẻ là một vị CEO vừa cao ngạo vừa lạnh lùng nhưng thực ra lại cực kỳ ấu trĩ.
Kim Mê tập luyện trước gương một lúc rồi về phòng tắm rửa, sau đó đi ngủ. Sáng sớm hôm sau, Kim Mê từ trên lầu bước xuống rồi gọi Gia Quả đang chơi đùa ngoài sân: “Đi thôi Samoyed, chúng ta đi chạy bộ buổi sáng nào.”
“Ẳng!” Gia Quả thật sự đi theo cô. Dì Chu lại rơi vào trầm tư khi nhìn thấy Kim Mê đeo dây xích chó cho Gia Quả, sau đó biến mất trước cửa.
Từ trước đến nay, mợ chủ vốn là một người có thể tranh thủ ngủ thêm một phút thì tuyệt đối không bỏ qua, tại sao hôm nay cô lại dậy sớm như vậy để chạy bộ?
Đương nhiên Kim Mê cũng mong được ngủ nướng lâu hơn song trong buổi tập nhảy hôm qua, cô đã phát hiện ra: Cơ thể này của Mạnh Xán Nhiên thực sự không đủ thể lực. Trước đây, Kim Mê đã từng vừa hát vừa nhảy trong buổi hòa nhạc suốt hai tiếng đồng hồ, chuyện này không thành vấn đề. Thế mà hôm qua, cô mới nhảy được một lúc đã thở hồng hộc rồi, nếu không tập luyện thì không ổn.
Nghĩ đến đây, Kim Mê lập tức cảm thấy bao nhiêu năm của mình thành công dã tràng hết cả.
Tạ Trì xuống lầu ăn sáng. Lúc không thấy Gia Quả đâu cả, anh đã hỏi dì Chu một câu. Dì Chu ngập ngừng nhìn anh, như thể bản thân cũng không tin vào lời nói của mình: “Gia Quả và mợ chủ đã ra ngoài chạy bộ buổi sáng rồi.”
Tạ Trì: “...”
Gia Quả tràn đầy năng lượng, mỗi ngày đều phải ra ngoài đi dạo hai lần. Nhưng mà Mạnh Xán Nhiên... Rốt cuộc người này đang làm cái quái gì vậy?
“Cậu chủ à, mợ chủ... Vẫn sẽ dẫn Gia Quả quay về chứ?” Dì Chu lo lắng hỏi thăm một câu. Mợ chủ sẽ không cố tình đưa Gia Quả ra ngoài, sau đó vứt luôn ở bên ngoài đâu nhỉ?
“…” Tạ Trì im lặng một chốc, sau đó cầm lấy cái nĩa trong tầm tay mình: “Chắc là không đâu. Cho dù có muốn vứt bỏ Gia Quả thì cô ta cũng sẽ không dám làm điều đó một cách trắng trợn như vậy đâu.”
Dì Chu ngẫm lại thì thấy cũng đúng, vậy nên bà ấy cảm thấy nhẹ nhõm ngay.
Lúc Tạ Trì ra ngoài, Kim Mê cũng vừa vặn trở về sau buổi chạy bộ buổi sáng.
Theo sau còn có Gia Quả nữa.
“Anh đi làm hả?” Kim Mê nhìn thấy Tạ Trì mặc âu phục thẳng thớm thì vừa mỉm cười vừa bắt chuyện. Tạ Trì ậm ừ rồi hỏi Kim Mê: “Không phải hôm nay cô cần đi tham dự sự kiện à? Lát nữa tôi sẽ bảo tài xế đưa cô đến đó.”
Mạnh Xán Nhiên và Tạ Trì kết hôn bí mật nên công ty quản lý cũng không hề hay biết chuyện này. Để mối quan hệ của họ không bị vạch trần, tài xế do Tạ Trì sắp xếp vẫn luôn là người đưa đón Mạnh Xán Nhiên.
Tất nhiên Kim Mê không có ý kiến gì cả. Cô đi theo thời gian và địa điểm mà Vương Đông Ni đã gửi cho mình. Sau khi xuống xe, có người lập tức dẫn cô vào thẳng phòng trang điểm để tập hợp với các thành viên khác.
Buổi biểu diễn sẽ bắt đầu vào buổi tối, buổi chiều sẽ có diễn tập. Lúc này, trong phòng trang điểm có rất nhiều người đang ngồi. Kim Mê vừa bước vào thì tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.
Ngày hôm qua, Kim Mê đã nhận biết sơ lược về các thành viên trong nhóm rồi. Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy người thật, cô vẫn cảm thấy có phần không giống cho lắm. Nhưng điều này không quan trọng, bởi Kim Mê cũng không có ý định tiến lên để chào hỏi từng người một. Vì thấy trước mặt mỗi thợ trang điểm đều có người ngồi cả rồi nên cô bèn bước đến chiếc ghế sofa còn trống và ngồi xuống.
Sau khi Kim Mê ngồi xuống, mọi người lại bắt đầu làm việc riêng của mình, cũng chẳng có ai đến nói chuyện với cô cả. Nhưng lại có hai nhân viên cứ nhìn về phía cô rồi khẽ bàn tán: “Đó là Mạnh Xán Nhiên đúng không? Chẳng phải trên mạng đều đang đồn rằng cô ta đã tự vẫn rồi hả?”
“Đúng vậy. Tôi còn tưởng hôm nay cô ta sẽ không đến đây nữa cơ. Cô ta thực sự đã tự sát à?”
“Tôi không biết nữa. Tối nay Thẩm Thịnh Tinh sẽ tới đây đấy. Cô ta tỏ tình với Thẩm Thịnh Tinh rồi gây ra ồn ào lớn như vậy, nếu là tôi thì còn lâu tôi mới xuất hiện vì ngại.”
“Tôi cũng vậy…”
Kim Mê nghe thế thì khóe môi không khỏi nhếch lên. Tối nay Thẩm Thịnh Tinh cũng đến đây sao? Giới giải trí này cũng nhỏ bé quá.
Cô không quan tâm tới hai người đang nói luyên thuyên kia. Kim Mê ngồi trên ghế sofa được một lúc thì mới có người mang bộ quần áo mà cô phải mặc vào tối nay.
“Có phải cái quần này quá ngắn không nhỉ?” Kim Mê nhìn vào chiếc quần đùi nho nhỏ màu đen trong tay nhân viên rồi khẽ cau mày.
Nhân viên bèn đáp: “Trang phục đã được thống nhất rồi. Nếu cô không muốn mặc quần thì tôi đổi thành váy nhé?”
Kim Mê nhìn những chiếc váy ngắn mà các thành viên khác đang mặc trên người, cảm thấy mình vẫn nên nhận chiếc quần thì hơn.
Tuy quần hơi ngắn nhưng dù sao cô cũng còn áo khoác nên tạm thời có thể xử lý được.
Khi Kim Mê thay quần áo xong rồi ra ngoài. Một chuyên gia trang điểm đã gọi cô tới trang điểm và chải tóc. Khuôn mặt của Mạnh Xán Nhiên có vài phần tương tự Kim Mê, cả hai đều có khuôn mặt với những đường nét khá trong sáng nhưng lạnh lùng. Thực ra khuôn mặt này không hợp hóa trang đậm. Nhưng Kim Mê đã xem rất nhiều video và ảnh của Mạnh Xán Nhiên rồi. Trong đó, người này luôn trang điểm đậm và lộng lẫy, hoàn toàn không hợp với ngoại hình và khí chất của đối phương.
Hôm nay cũng vậy. Đúng như dự đoán, chuyên gia trang điểm lại trang điểm đậm cho Kim Mê, lại còn búi hết mái tóc trên đầu cô nữa.
Nhìn chính mình trong gương, cuối cùng Kim Mê cũng hiểu tại sao Mạnh Xán Nhiên lại không có lấy một người hâm mộ mặc dù sở hữu khuôn mặt này rồi.
Thế này xấu quá đi mất.
“Tạo hình này không hợp với tôi cho lắm. Cô hãy sửa lại giúp tôi đi.”
Nghe Kim Mê nói vậy, chuyên gia trang điểm hơi khó xử: “Cô Mạnh à, cô vẫn luôn đi theo phong cách này mà. Hơn nữa cô nhìn xem, vẫn còn những người khác chưa được trang điểm đấy. Hay là cô hãy đợi tôi làm xong rồi hẵng sửa lại cho cô nhé?”
Kim Mê liếc nhìn cô ta một thoáng, sau đó nhường lại vị trí của mình. Phía sau có người đang thì thầm bàn luận rằng: Cô không hề nổi tiếng nhưng cứ tưởng mình là ngôi sao lớn, làm khó chuyên gia trang điểm. Trong lòng Kim Mê thở dài một phen, mở cửa rồi bước ra ngoài.
Có thể Mạnh Xán Nhiên vẫn luôn đi theo phong cách này khi ở trong nhóm. Nhưng phong cách này không hợp với đối phương chút nào cả. Dù sao thì Kim Mê cũng sẽ không lên sân khấu trong dáng vẻ này đâu. Kim Mê bước vào nhà vệ sinh, xõa mái tóc dài ra, sau đó lại dùng bông tẩy trang để tẩy hết lớp trang điểm ở mắt và lông mày, cuối cùng đứng trước gương để trang điểm lại lần nữa.