Bà Hoàng Giới Giải Trí Vẫn Là Tôi

Chương 16




Kim Mê không còn tâm trạng nào để ăn sáng, cô tức tốc chạy đến hiện trường đầu tiên, chỉ còn một chút nữa thôi là đến sớm hơn cả Triệu Nghệ Nam rồi.

Lúc xuống xe, cô tình cờ nhìn thấy Triệu Nghệ Nam đi vào tòa nhà văn phòng. Phong cách ăn mặc của Triệu Nghệ Nam hôm nay rất khác thường ngày. Cô ấy buộc tóc thấp làm toát lên sự chín chắn, lão luyện, khoác trên mình bộ đồ công sở, thậm chí còn dành công sức để trang điểm thật kỹ lưỡng, toàn thân toát lên phong thái mạnh mẽ.

Đây mới là một Triệu Nghệ Nam mà Kim Mê quen thuộc.

"Chị Nam ơi, đợi em với!" Kim Mê chạy từ đằng sau tới để đuổi theo cô ấy, đồng thời gọi Triệu Nghệ Nam.

Nghe có người gọi mình, Triệu Nghệ Nam dừng bước, ngoảnh đầu lại thì thấy Kim Mê vẫn đeo khẩu trang và kính râm: "Sao cô lại ở đây?"

"Sợ không có ai bênh chị nên em chạy tới ngay nè!" Kim Mê dõng dạc: "Chút nữa, cho dù chị muốn xé xác ai thì em cũng giúp chị hết!"

Mí mắt Triệu Nghệ Nam khẽ giật, cô ấy gật đầu đồng ý: "Được rồi, cô đi với tôi đi."

"Được, có cần em gọi thêm vài anh em nữa không?"

"Thôi khỏi, tôi có đi chém người đâu." Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Việc hai người đi cùng nhau đã thu hút sự chú ý của nhiều người. Có điều lâu nay nhân viên công ty không thấy Triệu Nghệ Nam, thậm chí nhân viên mới đến làm việc tại công ty chỉ biết mỗi tổng giám đốc Tưởng và thư ký Tào, thế nên không ai biết ban lãnh đạo của công ty còn một người nữa là vị tổng giám đốc Triệu này.

Lễ tân còn kiểm tra thân phận của Triệu Nghệ Nam, Tào Lệ Na nhanh chóng từ trong đi ra: "Ơ, chị Nam đây mà? Sao hôm nay chị có thời gian đến công ty thế?"

Cuối cùng Kim Mê cũng được "diện kiến" Tào Lệ Na trong truyền thuyết này. Đó là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, cả trang phục lẫn trang sức đều là thương hiệu nổi tiếng, quả thật trông hết sức gọn gàng và thu hút.

Triệu Nghệ Nam bèn ngoái đầu lại, nhìn về phía Tào Lệ Na - người đang tỏ ra vênh váo, đắc chí ở đối diện: "Tôi đến đây để đuổi việc cô."

Tào Lệ Na ngỡ ngàng, sau đó, cô ta tỏ ra khinh thường: "Đuổi việc tôi? Dựa vào đâu chị đòi đuổi việc tôi?"

"Dựa vào việc một nửa công ty này thuộc về tôi." Triệu Nghệ Nam nhìn thẳng vào mắt Tào Lệ Na: "Còn nữa, tôi đã thuê đội ngũ luật sư rồi, họ sẽ nhanh chóng giải quyết vụ ly hôn của tôi với Tưởng Kỷ Minh và thu hồi tài sản chung đã mất trong khoảng thời gian hôn nhân giữa chúng tôi."

Tào Lệ Na thoắt cái biến sắc. Cô ta nhận ra dường như Triệu Nghệ Nam đã quyết tâm rồi, trong lòng bất giác luống cuống hơn hẳn: "Chị có ý gì?"

Triệu Nghệ Nam: "Số tiền lớn mà Tưởng Kỷ Minh đã chuyển cho cô, xe, đồ trang sức và túi xách thương hiệu nổi tiếng anh ta tặng cô, tất cả những thứ này đều là tài sản chung của vợ chồng chúng tôi, tôi sẽ đòi lại không thiếu một đồng nào."

Nói đến đây, đám nhân viên hóng hớt xung quanh đều đã nhận ra thân phận của Triệu Nghệ Nam. Bất cứ ai làm việc tại công ty này cũng biết Tào Lệ Na là người tình của Tưởng Kỷ Minh, không ngờ hôm nay lại được hóng drama ngay tại trận!

Mọi khi Tào Lệ Na ỷ vào việc có Tưởng Kỷ Minh làm chỗ dựa nên gây xích mích với rất nhiều người, vì vậy đương nhiên lúc này sẽ không có ai bỏ qua cơ hội đó. Ai nấy cũng chỉ chỉ trỏ trỏ về phía cô ta, bỏ đá xuống giếng. Nghe tiếng xì xào bàn tán xung quanh, sắc mặt của Tào Lệ Na càng khó coi hơn nữa: "Nhưng tổng giám đốc Tưởng tự nguyện tặng những thứ đó cho tôi mà!"

Triệu Nghệ Nam bật cười: "Yên tâm, tôi sẽ kiện cả hai người ra tòa."

"Chị!"

"Triệu Nghệ Nam, mới sáng sớm mà cô làm ầm ĩ gì ở đây vậy hả?" Tưởng Kỷ Minh bước ra từ trong thang máy, nhìn thấy cảnh tượng này thì nổi cơn giận dữ: "Có chuyện gì không thể nói ở nhà à?"

Triệu Nghệ Nam quay đầu lại, nhìn về phía anh ta: "Sao, anh sợ mất mặt à? Tới đúng lúc lắm, tôi đã bảo luật sư chuẩn bị đơn ly dị rồi, lúc đó tôi sẽ đưa cho anh ký tên."

"Cô muốn ly hôn với tôi ư?" Tưởng Kỷ Minh lại càng bàng hoàng hơn nữa, nhưng rồi anh ta bật cười một cách khinh thường: "Cô tưởng ly hôn với tôi thì cô sẽ được chia của chắc? Những năm qua, cô luôn được ở nhà, sống thật sung sướng, chẳng làm được tích sự gì, đã tụt hậu rồi, cô ra ngoài thì còn làm gì được chứ? Còn về Thư Hàm và Văn Kiệt, cô nghĩ toà án sẽ trao quyền nuôi chúng nó cho một người thất nghiệp như cô sao?"

Nghe thấy cái này, Kim Mê đứng kế bên lập tức đứng ra làm chỗ dựa cho Triệu Nghệ Nam: "Ai nói chị ấy thất nghiệp? Tôi đã mời chị ấy làm quản lý của tôi rồi!"

Bấy giờ Tưởng Kỷ Minh mới chú ý tới cô, có điều do cô che mặt kín mít nên không thấy rõ mặt mũi: "Cô là ai? Ngôi sao nhỏ nào à? À, trước kia đúng là cô ta từng làm quản lý đấy, nhưng đó đã là chuyện của hai mươi năm trước rồi! Cô nên suy nghĩ lại về việc mời cô ta làm quản lý của mình đi!"

Cho dù bị chế giễu thẳng mặt thì Triệu Nghệ Nam cũng không nổi đoá như Tưởng Kỷ Minh nghĩ, trái lại cô ấy còn bình tĩnh cất lời: "Tưởng Kỷ Minh, anh đừng khinh thường bà nội trợ như vậy, sung sướng ư? Anh nghĩ việc nhà một ngày ít lắm chắc? Tiền ăn, tiền mua quần áo, rồi củi gạo dầu muối, tôi chưa bao giờ nói với anh những chuyện vụn vặt này. Cả chuyện học hành của Tưởng Văn Kiệt nữa, anh thử đến lớp học thêm của nó một lần xem nào?"

Tưởng Kỷ Minh giễu cợt: "Văn Kiệt mới lên tiểu học thôi mà, mấy môn ở tiểu học thì có gì khó mà học thêm chứ?"

Triệu Nghệ Nam cũng cười khẩy: "Tự anh đi thử đi là biết, dù gì từ nay có thể tôi sẽ rất bận rộn, giao việc chăm nom Văn Kiệt cho anh nhé. Tôi đã đánh tiếng với cô Ngô rồi, sau này có chuyện gì cô ấy cũng sẽ tìm anh, tôi cũng đã thêm anh vào nhóm chat phụ huynh rồi, mong anh ở trong đó thật vui nhé."

"Cô..."

Tưởng Kỷ Minh còn muốn nói gì nhưng Triệu Nghệ Nam đã đi lướt qua anh ta, bước vào công ty: "Triệu tập các quản lý bộ phận lại đi, tôi sẽ mở một cuộc họp."

"Cô mà họp cái gì? Cô có nắm được tình hình của công ty không mà đòi?" Đọc Full Tại Truyenfull.vn

"Đến cả anh còn hiểu thì có gì khó đâu?" Giọng điệu Triệu Nghệ Nam hiện rõ sự khinh bỉ: "Tưởng Kỷ Minh, anh đừng quên tôi cũng là một trong những người sáng lập của công ty, không có tôi thì không có công ty này đâu."

Triệu Nghệ Nam hành động như gió cuốn mây vần, triệu tập quản lý của các bộ phận để kiểm toán, rồi thì hỏi cặn kẽ hoạt động kinh doanh hiện tại của họ, thậm chí còn làm rõ sự phân chia bè phái trong công ty họ. Hôm nay, không một nhân viên nào trong công ty có tâm trạng tập trung làm việc, tất cả đều mang tinh thần hóng hớt hết sức mãnh liệt. Còn Kha Ngu thì ngồi trong phòng nghỉ ngơi uống trà một cách nhàn nhã, sẵn tiện nhắn tin báo cho Tưởng Thư Hàm biết về tình hình nơi này.

"Cô chưa về à?" Triệu Nghệ Nam mở cửa ra, vào phòng: "Giờ mới thấy đúng là cô cực kỳ mờ nhạt thật, ngồi thảnh thơi quá chừng."

Kim Mê: "..."

Chà, nghe câu sặc mùi chị Nam luôn.

Cô khẽ tằng hắng, thử thăm dò: "Chị Nam, bây giờ chị định quay trở lại công ty sao?"

"Tôi làm vậy vì muốn nắm bắt tình hình công ty thôi, sau đó sẽ phân chia tài sản với Tưởng Kỷ Minh."

"À, vậy chị vẫn có thể làm quản lý của em mà!"

Triệu Nghệ Nam nhìn cô một hồi mới cất tiếng: "Mấy ngày nay tôi bận lắm..."

"Không sao, chị cứ giải quyết công việc của chị đi, vừa hay em sẽ tranh thủ thời gian này để thành lập phòng làm việc của chúng ta!"

"..." Triệu Nghệ Nam nói: "Cho tôi hỏi một chút, cô Mạnh chuẩn bị mở phòng làm việc ở đâu vậy? Tìm nhà phù hợp, cho sửa sang và trang trí lại thì cũng không nhanh đến vậy đâu."

Kim Mê lấy kính râm xuống, nháy mắt với cô ấy: "Chị không cần lo lắng về chuyện này đâu, em đã nhắm trước địa điểm thành lập phòng làm việc rồi. Hơn nữa, chỗ đó vốn đã được bố trí sẵn rồi, chỉ cần chỉnh sửa đơn giản vài chỗ nữa là xong."

"Ồ? Ở đâu vậy?"

"Biệt thự Kim Hải."

Ánh mắt của Triệu Nghệ Nam thoáng chốc thay đổi. Vào giây phút chớm qua ấy, cô ấy đã nghĩ về rất nhiều chuyện: "Kim Mê cũng đã từng mua một căn biệt thự ở chỗ Kim Hải đó."

Kim Mê thốt: "Hì hì, chị có thấy trùng hợp không? Căn em tìm là căn đó đấy ạ."

Lần này, Triệu Nghệ Nam im lặng chẳng nói chẳng rằng thật lâu. Ngay lúc Kim Mê những tưởng cô ấy sắp đục hai lỗ thủng trên người mình, cuối cùng Triệu Nghệ Nam cũng lên tiếng: "Rốt cuộc cô là ai?"

Kim Mê mỉm cười với cô ấy, hỏi: "Nếu em nói em là Kim Mê thì chị có tin không?"

Triệu Nghệ Nam lộ vẻ ngạc nhiên thấy rõ, song, cô ấy không hề hỏi lấy câu nào. Kim Mê lại đeo kính râm lên, đính chính lại: "Đùa thôi, dì Phan đã cho em thuê biệt thự với giá phải chăng."

Sau một hồi lặng thinh, Triệu Nghệ Nam gạt bỏ những suy nghĩ trong lòng mình đi: "Trước đây, hình như tôi có nghe dì Phan nói hiện giờ nhà bác cả của Kim Mê đang ở căn biệt thự đó."

"Vâng, cái này em cũng biết rồi." Kim Mê đứng lên, vỗ vai Triệu Nghệ Nam: "Chị cứ yên tâm, cứ để em giải quyết chuyện này. Khi nào hoàn thành, em sẽ mời chị đến phòng làm việc để ký hợp đồng chính thức với em."

"Được." Triệu Nghệ Nam cũng đứng lên, chìa tay về phía cô: "Mong rằng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ."

"Hợp tác vui vẻ." Kim Mê nhoẻn môi cười, bắt tay với cô ấy. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Bởi vì đã giải quyết xong chuyện quan trọng thế này nên tâm trạng của Kim Mê rất tốt. Về đến nhà, cô đòi dì Chu buổi tối nấu BBQ ngay.

"Không thành vấn đề, không thành vấn đề, tôi sẽ bảo nhà bếp chuẩn bị ngay!" Vì một câu nói của Kim Mê mà cả dì Chu lẫn quản gia đều tất bật vào việc, bảo đảm cô sẽ có một bữa tiệc BBQ thật hoàn hảo để thưởng thức vào buổi tối.

Tạ Trì vừa về đến nhà thì đã bị thu hút sự chú ý bởi cái vỉ nướng được bắc trong vườn hoa. Kim Mê ra khỏi nhà, đúng lúc bắt gặp anh thì mỉm cười chào hỏi với anh: "Chà, hôm nay anh về sớm thế? Có khi nào do biết hôm nay tôi muốn làm tiệc BBQ tại nhà không đấy?"

Theo đà Tạ Trì quay sang nhìn cô. Mấy ngày trước anh còn thấy mặt mũi cô đầy ưu sầu, có đôi lúc còn thở dài thườn thượt, thế mà hôm nay lại vui mừng, hớn hở ra mặt, còn có tâm trạng ăn BBQ nữa: "Tâm trạng của cô hôm nay có vẻ vui nhỉ?"

"Đương nhiên rồi! Cuối cùng chuyện quản lý của tôi cũng được giải quyết xong, phòng làm việc của riêng tôi sắp được mở rồi!"

Ban đầu Tạ Trì định hỏi cô đã giao ai làm quản lý của mình, nhưng đúng lúc này, Gia Quả lại chạy ra từ trong nhà. Thấy cái nơ bướm màu hồng to tổ chảng trên đầu Gia Quả, hai hàng lông mày của Tạ Trì ngay lập tức xoăn tít lại: "Ai cho Gia Quả đeo nơ bướm vậy?"

"Tôi nè." Kim Mê vẫy tay với Gia Quả, sau đó ôm nó vào lòng và vuốt ve: "Đáng yêu cực luôn đúng không? Tôi đã lên mạng đặt cái nơ bướm để dành tặng nó đấy!"

Hai ngày trước là lần đầu tiên Kim Mê thử mua đồ trên mạng, ngoài mua quần áo và nước hoa cho mình, cô cũng không quên mua đồ chơi và và đồ ăn cho Gia Quả.

Cái nơ bướm to đùng ấy chính là cái mà cô mua hồi đó. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy chiếc nơ, cô biết ngay Gia Quả mà mang sẽ cực kỳ đáng yêu!

Nhưng hiển nhiên Tạ Trì không hề thấy vậy.

"Gia Quả là chó đực mà, cô cho nó ăn mặc như công chúa làm gì?" Tạ Trì nhìn quản gia đang đứng kế bên, ra lệnh: "Quản gia Hứa, ông lấy cái nơ bướm ra khỏi đầu Gia Quả đi.

Nghe anh nói vậy, Kim Mê ngay lập tức ôm Gia Quả kế bên: "Là chó đực thì sao? Gia Quả nhà chúng ta là công chúa bé bỏng mà! Đúng không Gia Quả!"

"Gâu!" Gia Quả ngoắc đuôi, đáp lại bằng một tiếng sủa thật vui vẻ.

Kim Mê nhìn Tạ Trì ngay: "Nhìn kìa, chính Gia Quả cũng thích đó thôi! Anh không thể bắt con theo sở thích, sở ghét của mình được!"

Tạ Trì: "..."

Trước khi cô đến, Gia Quả chưa bao giờ có sở thích này cả!

"Gia Quả, nào, chúng ta chụp ảnh thôi!" Kim Mê lấy điện thoại ra, vừa ôm Gia Quả vừa chụp selfie: "Mặc kệ tên bảo thủ đó đi."

Tạ Trì: "..."

Ai bảo thủ chứ!

Tạ Trì căm phẫn bỏ đi. Ông Hứa đứng tại chỗ, không lấy chiếc nơ bướm ra khỏi đầu Gia Quả.

Ông ấy thấy như vậy cũng tốt, ít nhất dạo này cậu chủ đã có nhiều cảm xúc hơn, mặc dù đấy là do anh tức quá mà ra.

Sau khi tiệc BBQ được chuẩn bị hoàn tất, đầu bếp nướng thịt ở ngoài cho Kim Mê. Bởi vì chỉ có mỗi hai người gồm cô và Tạ Trì ăn nên bữa tiệc này không đến nỗi quá thịnh soạn, đầu bếp nướng rất nhanh.

Kim Mê kéo một chiếc ghế dựa ra để ngồi, vừa nằm trong vườn hoa ngắm cảnh vật thơ mộng ở đây vừa chờ đồ nướng chín.

"Cô biết cách tận hưởng thật." Tạ Trì đã thay một bộ quần áo khác, anh vừa đi ra thì thấy dáng vẻ chẳng khác gì đi nghỉ phép của cô. Kim Mê cầm một cốc nước trái cây trên tay, ngoảnh đầu nhìn anh một lát rồi hỏi: "Hay tôi cũng lấy một cái ghế nằm cho anh nhé?"

"... Cảm ơn, thôi khỏi." Tạ Trì lại gần cái bàn, đầu bếp nhanh nhẹn đưa xiên thịt đã nướng xong cho anh.

"Ông chủ, những thứ này ăn được rồi."

"Ừm."

Nghe cuộc đối thoại của hai người, Kim Mê cũng đi qua ngồi luôn. Trên bàn có cả món chay lẫn món mặn, Kim Mê nhìn lướt qua một lượt, hỏi đầu bếp: "Đầu bếp, có rau thơm không?"

Đầu bếp này nấu ăn cho nhà họ Tạ suốt bao nhiêu năm qua, ghi chú rất kỹ càng về khẩu vị của Tạ Trì và Mạnh Xán Nhiên. Từ trước đến nay, Mạnh Xán Nhiên chưa bao giờ thích ăn rau thơm, thế nên ông ấy không cho bất kỳ một cọng rau thơm nào vào lúc nướng thịt.

Nghe Kim Mê nói vậy, Tạ Trì cũng nghĩ đến điều này: "Tôi nhớ cô không thích ăn rau thơm mà?"

"... Giờ tôi thích."

Tạ Trì cười khẩy: "Đừng nói là bắt chước Kim Mê đấy nhé?"

Kim Mê nhìn anh, chớp mắt, bỗng dưng nhích lại gần anh hơn một chút: "Biết ngay anh chàng này thích Kim Mê lắm, nắm rõ khẩu vị của cô ấy như vậy luôn mà."

Không hiểu sao Tạ Trì ngẩn ngơ khi cô đột nhiên kéo gần khoảng cách với mình. Hơi thở ấm áp phả vào mặt khiến Tạ Trì thình lình lùi về sau như bị phỏng: "Ít nhất tôi không gì cũng bắt chước, cô có chắc là cô ăn được rau thơm không đấy?"

"Chắc mà." Cô nhờ đầu bếp thêm một ít rau thơm vào món nấm kim châm xào tỏi, sau đó gắp một đũa, cho vào miệng ăn: "Đấy, tôi nói cấm có sai, rau thơm mới là linh hồn của món ăn!"

"..." Lúc trước, Tạ Trì từng ăn cơm với Mạnh Xán Nhiên ở nhà bà nội. Khi đó cô còn chẳng ngửi nổi mùi của rau thơm, ấy vậy mà bây giờ lại ăn nguyên một miếng to như vậy. Nếu nói cô cố tình thể hiện một số điểm giống nhau giữa mình và Kim Mê thì hy sinh quá rồi.

"Anh không thích rau thơm à?" Thấy Tạ Trì chưa cầm đũa, Kim Mê hỏi anh.

Tạ Trì nói: "Không thích cũng không ghét, không có cảm giác gì."

"Vậy anh nếm thử thịt nướng sau khi thêm rau thơm đi, chắc chắn sẽ ngon hơn đấy!" Kim Mê đẩy hộp giấy bạc đã thêm rau thơm qua, cầm cốc nước ngọt trên bàn lên, uống một ngụm: "Không ngờ bây giờ còn mua được loại nước ngọt này, nhà máy này hoạt động lâu thật!"

Tạ Trì liếc nhìn lon nước ngọt lạnh trên bàn, cho hay: "Bởi vì tôi đã trở thành cổ đông của nhà máy này rồi."

Kim Mê: "..."

Thế nên trong nhà mới có nhiều loại nước ngọt này thế sao?

"Tổng giám đốc Tạ kinh doanh nhiều lĩnh vực thật!"

"Ừm." Tạ Trì gật đầu: "Bao gồm cả việc hỗ trợ công tác chuẩn bị ra mắt công chúng cho sao nữ nữa."

Kim Mê: "..."

Chắc Tạ Trì không có bạn bè nhỉ?

Hai người ăn đồ nướng được giữa chừng thì Tạ Trì bị một cú điện thoại gọi về phòng, mở cuộc họp video. Kim Mê cảm thấy anh giữ chức tổng giám đốc quá vất vả. Nhưng như vậy cũng tốt, bởi vì toàn bộ số thịt nướng còn lại sẽ thuộc về cô.

Trong thư phòng, sau khi giải quyết xong việc chính, Tạ Trì lại hỏi Trần Giác về chuyện của Kim Mê: "Có điều tra được chỗ nào khả nghi không?"

"Vẫn không. Nhà họ Tạ đã điều tra cô ấy một lần trước khi anh và cô ấy kết hôn rồi, còn sau khi hai người kết hôn thì... Chủ yếu cô ấy chỉ quan tâm đến Thẩm Thịnh Tinh, không hề tiếp xúc với người nào khác. Nếu phải nói đến sự thay đổi thì đó là sau lần tỉnh lại gần nhất." Nói đến đây, Trần Giác bất an hỏi: "Mấy ngày nay cô ấy không phá phách gì nữa đâu chứ?"

"Cái đó thì không, cô ấy tất bật mở phòng làm việc suốt." Tạ Trì đáp: "Hình như hôm nay đã thuê được quản lý rồi, lúc này đang còn ăn thịt nướng để ăn mừng ở dưới đấy."

"..." Sau một hồi im lặng, Trần Giác chân thành hỏi: "Không phải các sao nữ như cô ấy đều ăn ít để giữ dáng sao?"

Tạ Trì: "..."