Bà Hoàng Giới Giải Trí Vẫn Là Tôi

Chương 10




Mặc dù đêm nay bận hóng phốt nên đi ngủ hơi muộn một chút nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới chuyện sáng hôm sau Kim Mê ra ngoài đi chạy bộ buổi sáng. Lúc cô dắt Gia Quả đi tập thể dục về thì vừa khéo gặp Tạ Trì đi xuống dưới nhà.
Hôm qua, kể từ khi Tạ Trì đóng sập cửa xe lại bỏ đi, Kim Mê vẫn chưa gặp lại anh lần nào, lúc này bỗng nhiên chạm trán nhau, cả hai cũng đều không nói gì.
Dì Chu đứng bên thấy vậy không khỏi sốt ruột. Rõ ràng hai hôm trước đã thấy quan hệ của cậu chủ và mợ chủ dịu lại rồi, sao hôm nay lại quay về điểm xuất phát thế này?
Trái lại, Gia Quả lại chủ động chạy tới cọ vào người Tạ Trì, ngoáy đuôi xoay tít mù. Tạ Trì thấy nó vồn vã như vậy thì vẫn đưa tay ra vuốt nó.
Kim Mê “hừ” thầm một tiếng trong lòng, lên trên tầng tắm rửa thay quần áo xong đi xuống thì cũng là lúc Tạ Trì dùng xong bữa sáng.
Kim Mê đi lại đó, ngồi vào bàn ăn, chẳng buồn ngó ngàng tới Tạ Trì, dù sao thì cô vẫn cho rằng chuyện ngày hôm qua là do vấn đề từ phía Tạ Trì, nhất định anh phải là người mở miệng bắt chuyện với cô trước!
Tạ Trì cầm khăn giấy lau khóe miệng xong, ngước mắt lên nhìn người đối diện một cái.
Hôm qua, chuyện của Trịnh Mỹ Việt và Thẩm Thịnh Tinh ầm ĩ trên mạng, ngay cả Trần Giác cũng không nhịn được đi hóng phốt, còn kể lại phốt này cho anh nghe. Bình thường Tạ Trì không để ý tới tin đồn của các ngôi sao nhưng chuyện này có liên quan tới Thẩm Thịnh Tinh nên anh vẫn quan tâm nhiều hơn một chút.
“Hôm nay tâm trạng cô không vui là vì Thẩm Thịnh Tinh yêu Trịnh Mỹ Việt à?” Tạ Trì vờ như vô tình hỏi một câu.
Kim Mê nghe Tạ Trì nói vậy, khóe môi lập tức nhếch lên: “Đừng lúc nào cũng nghĩ nguyên nhân là do người khác, anh nên tự kiểm điểm bản thân nhiều hơn đi.”
Tạ Trì: “...”
Anh thì có vấn đề gì cần phải tự kiểm điểm cơ chứ? Nực cười.
“Anh nói xem, cảm xúc của anh mất ổn định như vậy thì làm sao có thể làm tổng giám đốc lạnh lùng, kiêu ngạo được chứ?” Kim Mê cắt miếng thịt bò trên đĩa, nói đầy ẩn ý sâu xa.
Tạ Trì biết cô đang nhắc tới chuyện hôm qua anh xuống xe bỏ đi giữa chừng, anh không giải thích gì cả mà lại bắt chước giọng điệu vừa rồi của Kim Mê, nói: “Đừng lúc nào cũng nghĩ nguyên nhân là do người khác, cô nên tự kiểm điểm bản thân nhiều hơn đi. Đi chung với cô thì khó mà duy trì cảm xúc ổn định được.”
Kim Mê: “...”
“Ồ, đồ bắt chước.” Kim Mê đâm nĩa vào miếng bò bít tết, hung dữ nhét nó vào miệng, nhai nát nó như thể nó là Tạ Trì: “Chỉ có điều tôi thật không ngờ tổng giám đốc Tạ mà cũng lên mạng hóng phốt cơ à?”
“Trần Giác nói cho tôi biết, dù sao cũng có người nào đó cứ đụng tới chuyện có liên quan tới Thẩm Thịnh Tinh là lại thích sinh sự vô cớ.”
Kim Mê vờ như không hiểu anh đang ám ý chỉ ai, tiếp tục xiên thêm một miếng bò bít tết nữa: “Hóng phốt thì cứ nhận là hóng phốt đi, đâu có ai chế giễu anh đâu mà sợ, hơn nữa cú phốt này cũng lớn mà, thành viên nhóm nhạc nữ đang hot hẹn hò với diễn viên nam nổi tiếng, thật kích thích.”
Tạ Trì nhìn cô một hồi, mở miệng nói: “Chẳng phải chuyện cô đã kết hôn rồi còn kích thích hơn sao?”
Kim Mê: “...”
Đậu xanh rau má, cô quên khuấy mất chuyện này!
“Tôi, tôi chỉ là một diễn viên nho nhỏ không tên tuổi thôi, anh cũng đâu phải là ngôi sao, tầm ảnh hưởng sao có thể lớn bằng bọn họ được.” Kim Mê mở miệng nói như thể đang tự an ủi chính mình: “Hơn nữa, không phải chúng ta sắp ly hôn rồi sao?”
Tạ Trì chẳng ừ hử gì hết, anh đứng dậy sửa lại bộ âu phục đang mặc trên người rồi ra khỏi nhà, đi làm.
Kim Mê ăn sáng xong, thầm nghĩ hẳn là sau một đêm yên ắng, chắc Vương Đông Ni cũng đã bình tĩnh lại rồi, bèn nhắn tin giục cô ta kết thúc hợp đồng cho mình.
Vương Đông Ni đọc xong bèn gọi điện thoại lại cho Kim Mê: “Mạnh Xán Nhiên, tình hình hiện tại đã vậy rồi, cô đừng làm cho nó hỗn loạn hơn nữa!”
Kim Mê nói: “Tôi đâu có muốn gây thêm rắc rối gì đâu, tôi thực sự muốn chấm dứt hợp đồng, chị bảo phòng pháp chế xử lý đi, đỡ công chị phải nhọc lòng nhọc óc.”
Vương Đông Ni hừ lạnh một tiếng, nói ở bên đầu bên kia: “Có phải cô đã tìm được bến đỗ mới rồi phải không?”
Kim Mê ngẫm nghĩ rồi đáp: “Nếu chị thích hiểu như vậy thì cũng được.”
Giọng Vương Đông Ni lộ rõ sự bực tức: “Được, cô là cô cả nhà họ Mạnh mà, tôi muốn xem xem chấm dứt hợp đồng rồi thì cô sẽ làm thế nào để lên như diều gặp gió.”
Có lẽ Kim Mê đã chọc giận Vương Đông Ni thật nên thỏa thuận chấm dứt hợp đồng nhanh chóng được gửi cho cô. Kim Mê ngồi trước máy tính xem qua một lượt, số phí bồi thường vi phạm hợp đồng mà cô phải trả cho công ty được in đậm.
“Mười triệu? Thế mà chị cũng dám nói ra à, sao chị không đi ăn cướp đi?” Kim Mê gọi điện cho Vương Đông Ni, giọng điệu chẳng hề vui vẻ hơn Vương Đông Ni ban nãy là bao: “Sau khi ký hợp đồng, chẳng những tôi không kiếm được đồng nào mà còn lỗ mất mười triệu trả cho chị à?”
Vương Đông Ni nói: “Chuyện này là do tự cô đề nghị đơn phương chấm dứt hợp đồng, nếu cô không phục thì cứ việc đâm đơn kiện thử xem.”
Kim Mê “ồ” một tiếng: “Chị cố ý đưa ra một thỏa thuận với mức giá vô lý, sau đó dùng cách kiện tụng để trì hoãn thời gian của tôi chứ gì?”
Trong những năm tháng cô lăn lộn ở giới giải trí, làm gì có chiêu trò nào mà cô chưa từng thấy? Việc kiện tụng có nhanh cũng phải sáu tháng, một năm mới có phán quyết, trong thời gian đó, cô hầu như không thể làm được bất kỳ việc gì. Nghệ sĩ không thể lãng phí nhiều thời gian như vậy, trong khi công ty lại chẳng hề tổn thất gì, rõ ràng là công ty cố ý xử đẹp cô.
Vương Đông Ni cười nói: “Không muốn kiện thì bồi thường mười triệu là được, đâu phải nhà họ Mạnh của cô không trả nổi chừng ấy tiền đâu.”
“...” Có trả nổi cũng không thể để cô vớ bở như vậy được! Kim Mê thở hắt ra một hơi, cầm điện thoại, nhếch môi cười: “Chị vẫn còn biết tôi là người nhà họ Mạnh là tốt rồi, đương nhiên nhà họ Mạnh chúng tôi dư sức trả mười triệu nhưng tôi dám đưa cho chị số tiền ấy thì liệu chị có dám nhận không?”
Vương Đông Ni nhíu mày, thôi cười: “Cô có ý gì?”
Kim Mê nghe giọng điệu của Vương Đông Ni là biết ngay cô ta đã chột dạ, cô cười, nói với người bên đầu bên kia: “Sang Địch chẳng qua chỉ là một công ty nhỏ thôi, hiện tại, nghệ sĩ nổi tiếng nhất của các chị chính là Trịnh Mỹ Việt, ồ, hiện tại cô ta còn đang mắc kẹt trên hot search, chẳng biết có thể tai qua nạn khỏi được hay không. Lúc này, chị chọc tới Mạnh Thị có thực là một quyết định sáng suốt không? Tôi vốn nghĩ dù sao mọi người cũng từng có duyên quen biết nhau nên không muốn khiến chuyện trở nên căng thẳng quá mức nhưng chị đã mở miệng ra hét giá tận mười triệu rồi thì...”
Kim Mê nói đến đây, cười gằn một tiếng: “Tôi có thể cho chị nhiều hơn thế nữa nhưng sau này chủ của Sang Địch sẽ đổi thành họ Mạnh.”
Vương Đông Ni im lặng một hồi lâu mới mở miệng nói: “Để tôi bảo phòng pháp chế soạn một bản thỏa thuận mới gửi cho cô.”
Nói xong, Vương Đông Ni cúp luôn điện thoại, Kim Mê ngồi dựa người vào sô pha, thở dài một tiếng. Mặc dù cô chưa từng gặp người nhà họ Mạnh bao giờ nhưng tên tuổi của bọn họ quả là hữu ích.
Cảm ơn mấy người nhé.
Bản thỏa thuận lần này mất nhiều thời gian hơn mới được gửi cho cô nhưng mức tiền bồi thường thì đã hợp lý hơn trước nhiều.
“Một triệu bốn trăm hai mươi ngàn, có chẵn có lẻ, đẹp thật.” Kim Mê chấp nhận con số này, cô lấy điện thoại ra kiểm tra số dư tài khoản ngân hàng của mình.
Thật không ngờ, cô đường đường là cô cả nhà họ Mạnh, vậy mà thẻ ngân hàng chỉ có mỗi hơn hai trăm ngàn! Thậm chí chẳng đủ để cô trả số lẻ!
“Thật thái quá, quá vô lý.” Kim Mê thực sự không ngờ rằng Mạnh Xán Nhiên chỉ có một chút tiền như vậy, có lẽ với người bình thường thì hai trăm ngàn cũng đã là khá nhiều rồi nhưng đối với các cậu ấm cô chiêu nhà giàu thì chừng ấy tiền còn chẳng đủ để mua một cái túi! Cô hết sạch tiền tiêu rồi!
Cô cẩn thận kiểm tra lại một lượt, cộng hết các thẻ linh tinh của Mạnh Xán Nhiên lại cũng chỉ miễn cưỡng gom được ba trăm hai mươi ngàn.
Còn thiếu một triệu một trăm ngàn nữa, chẳng lẽ đây là lời nhắc nhở cô gọi 110 hay sao?:)
*Trong truyện có những biểu cảm là tác giả viết, không phải nhóm dịch tự ý chèn vào.
Kim Mê nằm vật ra sô pha, thở dài một tiếng.
Nếu như cô hỏi xin nhà họ Mạnh, liệu nhà họ Mạnh có cho cô tiền không?
Cô tỉnh lại lâu vậy rồi nhưng chưa từng gặp người nhà họ Mạnh một lần nào, thú thực cô hơi sợ khi phải tiếp xúc với bọn họ, dù sao cô cũng biết mình không phải là Mạnh Xán Nhiên nên không khỏi hơi chột dạ.
Hơn nữa, hình như nhà họ Mạnh vốn phản đối Mạnh Xán Nhiên gia nhập giới giải trí, nếu không thì Mạnh Xán Nhiên đã chẳng phải lòng vòng kết thông gia với Tạ Trì để thực hiện được mục tiêu của mình.
... Giờ bảo Tạ Trì bổ sung vào thỏa thuận ly hôn một khoản phí bồi thường tổn thất tinh thần một triệu một trăm ngàn liệu có còn kịp không?
Kim Mê nhanh chóng gạt bỏ ý định này, một là chẳng biết bao lâu nữa mới hoàn tất thủ tục ly hôn, nếu trì hoãn gửi tiền cho Vương Đông Ni, chắc chắn cô ta sẽ nghi ngờ, hai là cô đã nói mình không cần tiền của Tạ Trì thì nhất định sẽ không cần!
Chẳng phải chỉ là một triệu mốt thôi sao, có phải cô chưa từng thấy bao giờ đâu!
Ồ, chờ một chút, Mạnh Xán Nhiên không có tiền nhưng Kim Mê cô có tiền mà!
Với tư cách là ngôi sao nữ từng cực kỳ nổi tiếng một thời, tất cả các khoản thu từ hợp đồng làm gương mặt đại diện, doanh thu phòng vé đến doanh thu đĩa nhạc của cô đều rất cá kiếm, cô đã tích lũy được cho mình một khoản tiền riêng!
Nghĩ tới đây, Kim Mê lập tức đứng dậy khỏi ghế sô pha. Hiện tại, vấn đề duy nhất là cô phải làm thế nào để lấy được khoản tiền đó một cách hợp pháp.
Hiện tại, nhờ vào sự phát triển của internet, cô không cần ra khỏi nhà cũng vẫn có thể nhận được sự tư vấn của luật sư trên mạng.
Kim Mê tìm ngẫu nhiên một luật sư trên mạng, hỏi xin người này tư vấn cho mình về vấn đề này: “Xin chào luật sư, tôi muốn hỏi một chút, nếu như tôi đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì tiền tiết kiệm trong ngân hàng và bất động sản, cổ phiếu của tôi sẽ ra sao?”
Luật sư: Xin chào, xin hỏi cô đã lập di chúc chưa?
Người xin tư vấn: Tôi chưa lập.
Luật sư: Trong trường hợp tài sản của cô có giá trị trên năm mươi ngàn tệ mà lại không có di chúc hay có thỏa thuận cho tặng người khác thì người thừa kế hợp pháp thứ nhất của cô sẽ được thừa kế gia sản.
Người xin tư vấn: Nghĩa là tất cả sẽ do ba mẹ tôi thừa kế phải không?
Luật sư: Nếu như cô chỉ có ba mẹ còn khỏe mạnh thì là vậy. Nếu cô đã kết hôn thì chồng của cô sẽ được chia một nửa tài sản thuộc phần tải sản chung của hai vợ chồng trước, một nửa còn lại mới được đem chia cho chồng và ba mẹ của cô.
Người xin tư vấn: Ồ, may mà tôi không có chồng!
Luật sư:...
Tuyệt.
Sau khi biết tin tiền của mình được ba mẹ thừa kế toàn bộ, trong lòng Kim Mê thấy dễ chịu hơn nhiều nhưng chuyện này vẫn không giải quyết được vấn đề của cô.
Người xin tư vấn: Vậy tôi vẫn còn muốn hỏi thêm một chút nữa, nếu như sau khi tôi chết, đã biến thành một người khác rồi nhưng lại muốn lấy lại số tiền trước đó của mình thì như vậy có phạm pháp hay không?
Luật sư: … Câu hỏi này của cô thật thú vị, cách đây không lâu, tôi mới có một thân chủ cũng giải thích về hành vi của mình như vậy.
Người xin tư vấn: Ồ, vậy à! Vậy hiện tại người đó sao rồi?
Luật sư: Tháng sau người này sẽ ra tù.
Kim Mê: “...”
Tuyệt.
Kim Mê lại co người lại, rúc vào trong sô pha.
Khoảng cách xa nhất trên thế giới này có lẽ là cô biết số tiền đó là của cô nhưng nếu lấy nó thì cô sẽ bị coi là tội phạm.
Sau khi cô biến thành Mạnh Xán Nhiên và tỉnh lại, ngày nào cô cũng rất bận rộn, cố ý không để ý tới một chuyện.
Đấy là ba mẹ của cô có còn không?
Cô chết đột tử lại còn bị chụp mũ là hút ma tuy, chắc chắn ba mẹ cô đau lòng lắm nhỉ? Đã hai mươi năm trôi qua rồi, không biết hiện tại ba mẹ cô có khỏe không? Họ có còn sống ở địa chỉ cũ nữa không?
Nghĩ tới đây, Kim Mê lại ngồi dậy khỏi sô pha.
Không đúng, cô vẫn còn một quỹ tiền riêng nho nhỏ nữa. Hồi đó, cô kiếm được tiền tiêu không hết, rất nhiều người rủ rê cô đầu tư đủ kiểu, Kim Mê không rành về những chuyện ấy, cũng không có thời gian và hơi sức để quản lý, ngoại trừ một vài cổ phiếu và bất động sản ra, khoản đầu tư lớn nhất của cô chính là vàng!
Cô đã mua không ít vàng thỏi và trang sức bằng vàng thông qua con đường hợp pháp, bởi cô cảm thấy vàng vừa không lo mất giá lại không phải suy nghĩ nhiều, cô có một chiếc két sắt để ở ngôi nhà ngày xưa của cô.
Chỉ mình cô biết mật mã két sắt là gì, bình thường có thời gian rảnh là cô lại thích lôi vàng và trang sức bằng vàng trong đó ra đếm, ngắm nhìn những món đồ bằng vàng sáng óng ánh ấy thôi là cũng đủ để làm người ta vui vẻ rồi.
Cô chính là một người nông cạn như vậy đấy.
Hiện tại, toàn bộ tiền bạc, nhà cửa, cổ phiếu đều đã đứng tên ba mẹ cô rồi, chắc chắn cô không thể động tới được nhưng mẹ cô biết cô thích chiếc két sắt này nên chắc là sẽ giữ lại cho cô.
Vậy thì vấn đề bây giờ là, nếu cô về mở két sắt lấy vàng thỏi trong đó ra thì cô sẽ bị phán mấy năm tù?