Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi

Quyển 2 - Chương 7: Giải thích tình yêu chân thật




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ánh sáng của trăng mênh mông trong trời đêm, đối diện với gió nhẹ nhàn nhạt thổi.

Sao lốm đốm đầy trời, trăng sáng vằng vặc, trong nháy mắt lại là một đêm trăng tròn say lòng người. Trong vắt như sương bạc chiếu nghiêng xuống, che đậy cả toà Liên Ca lâu.

Trong vườn bách hoa, Tống Vãn Ca và Liên Mặc ngồi đối diện nhau, ngắm hoa, ngắm trăng, chia sẻ tâm tình, đánh đàn tập viết, hứng thú cao nồng. Mùi thơm ngào ngạt của các loại hoa theo gió đêm tung bay, nhè nhẹ từng đợt, một trận lại một trận, vui vẻ lòng người, hun người muốn say.

Qua một hồi lâu, Liên Mặc say sưa lòng mang nhu tình gảy đàn xong một khúc, giương mắt nhìn về phía Tống Vãn Ca ngồi đối diện, dịu dàng hỏi: "Ca Nhi, muội viết cái gì?”

"Bí quyết dưỡng sinh.” Tống Vãn Ca khẽ cười một tiếng, buông bút lông sói[1] trong tay, đem quyển tập chữ đẹp mở ra đưa tới trước mặt Liên Mặc, chỉ thấy ở trên viết rằng:

Mặt trời mọc Đông hải xuống Tây sơn, sầu cũng một ngày, vui cũng một ngày.

Gặp chuyện không để tâm vào chuyện vụn vặt, người cũng thoải mái, tâm cũng thoải mái.

Để dành một ít tiền về hưu, nhiều cũng không ngại, ít cũng không ngại.

Ba bữa thường ngày ít ăn mặn, thô cũng hương vị ngọt ngào, mịn cũng hương vị ngọt ngào.

Quần áo cũ mới đừng chọn mặc, tốt cũng chống lạnh, rách cũng chống lạnh.

Thường cùng tri kỷ tâm sự, xưa cũng nói chuyện, nay cũng nói chuyện.

Cả nhà già trẻ thăm hỏi cổ vũ lẫn nhau, nghèo cũng yên tĩnh, giàu cũng yên tĩnh.

Cháu nội cháu ngoại đối xử công bằng, nam cũng thích, nữ cũng thích.

Sớm muộn gì cũng chuyên cần rèn luyện, bận cũng vui vẻ, nhàn cũng vui vẻ ngay lúc đó.

Tim thư giãn nghỉ ngơi nuôi tuổi thọ, không đi thần tiên, vượt qua thần tiên.

"Ha ha, Ca Nhi, bí quyết dưỡng sinh này rất thú vị. Chỉ là, đời người thật sự có thể như thế sao?" Liên Mặc nghiêm túc cẩn thận xem một lần, nói thẳng. Thế gian rất phức tạp không do lòng người, bí quyết dưỡng sinh này nhìn thì dễ dàng, nhưng thật sự có thể làm lại có mấy người đây?

"Chỉ cần tim mở rộng đủ, không có gì là không thể, người đời nơi nơi đều tránh không khỏi oán niệm si tham, tất nhiên không cách nào làm được tiêu sái thế này. Kỳ thật mọi việc chỉ cần có thể xem nhẹ một chút, mọi sự đừng chấp nhất nhiều, cuộc sống cũng có thể nhàn tản tiêu dao như thế, không phải thần tiên, cũng như thần tiên.” Tống Vãn Ca cười cười, lại hỏi Liên Mặc, “Mặc, huynh cảm thấy thế nào?"

"Nói cũng phải, thấy đủ người thường vui.” Liên Mặc thẩn thờ cảm thán một tiếng, lập tức ánh mắt nhu hoà như nước thật sâu ngưng tụ ở Tống Vãn Ca, thâm tình nói "Ca Nhi, cuộc đời này có muội đó là thoả mãn lớn nhất và vui sướng lớn nhất của ta.” Về phần khác, hắn cũng trông nom không được nhiều như vậy. Bây giờ hắn đã không phải thần tiên nữa rồi, chuyện tục ở phàm trần vụn vặt hỗn độn cùng với khó khăn dân gian, hắn cho dù muốn trông nom cũng không có năng lực đó.

Bây giờ hắn chỉ muốn cùng Ca Nhi gắn bó làm bạn, không chê không rời, nguyện một khúc vĩnh viễn sánh thiên địa, cùng cả đời nước xa núi cao. Cứ như vậy, chỉ có hai người bọn họ, lẳng lặng nhìn nhau, nhìn nhau cười, hợp tấu một khúc thiên trường địa cửu động lòng người, sông cạn đá mòn, vĩnh viễn vĩnh viễn không xa, đời đời sinh sôi.

"Ca Nhi, muội cũng biết, ta cô đơn ngàn năm chỉ vì chờ đợi một mình muội, ngàn đêm luyến ca chỉ vì một mình muội niệm chú. Nếu có thể sử dụng cả đời đổi lại muội dừng lại trong tầm mắt của ta, ta không chút nào giữ lại. Sau khi quen biết muội, ta mới phát hiện mình có thể cam tâm tình nguyện nỗ lực cùng hy sinh như vậy. Sau khi quen biết muội, ta mới phát hiện thì ra chờ đợi cũng có thể xinh đẹp như thế, bởi vì yêu muội, bởi vì lòng có nương tựa.” Dưới đáy lòng Liên Mặc không tiếng động nói.

“Mặc, cám ơn huynh!" Tống Vãn Ca dường như cảm giác được yêu say đắm không hối hận nồng nàn như thật, đổi cũng đổi không được của Liên Mặc, ngây ngốc nhìn Liên Mặc hồi lâu, chợt vẻ mặt cảm kích nói. Cẩn thận nghe tới, trong giọng nói dường như mang theo vẻ nghẹn ngào.

"Ca Nhi, sao lại nói vậy? Cám ơn ta cái gì?" Liên Mặc trừng mắt nhìn, có chút khó hiểu.

“Mặc, chỗ muội cám ơn huynh rất nhiều, cám ơn huynh thương muội yêu muội, cám ơn huynh tiếc muội che muội, cám ơn huynh trong lúc muội yếu ớt bất lực nhất cứu muội ra khỏi hoàng cung, cám ơn huynh đối xử với muội tốt như vậy xem muội là báu vật nâng trong lòng bàn tay, cám ơn huynh một mực yên lặng lặng trả giá vì muội mà vô oán vô hối, càng cám ơn huynh đời đời kiếp kiếp si tình muội chờ đợi cùng chấp nhất. Mặc, huynh đối với muội tốt, muội đều ghi tạc trong lòng, hơn nữa cùng huynh ở chung càng lâu thì tình cảm càng sâu, muội sợ mình trả lại không được phần thâm tình huynh đối với muội” Tống Vãn Ca nói xong lời, khóe mắt chậm rãi chảy xuống hai giọt nước mắt trong suốt, được Liên Mặc thương yêu tiếp ở lòng bàn tay, đưa tới bên môi liếm nuốt vào trong bụng.

“Ca Nhi ngốc, khóc cái gì chứ. Người nên cám ơn hẳn là ta mới đúng, có thể có được tình yêu của muội, có thể cùng huynh sớm chiều làm bạn, cuộc đời này của ta không còn gì cầu.” Liên Mặc nhẹ nhàng lau đi vết nước mắt trên mặt Tống Vãn Ca, đôi mắt màu lam lập loè sáng ngời, rạng rỡ rực rỡ, con ngươi màu lam như biển rộng, màu xanh cực mỏng rất nhạt, ẩn ẩn tản ra một tầng ánh sáng sâu kín, cực kỳ độc, đẹp đến diêm dúa, ánh trăng lờ mờ chiếu vào trên mặt của hắn, hoặc sâu hoặc cạn buộc vòng quanh hình dáng gương mặt hoàn mỹ của hắn, khiến người nhìn xem si say.

Tóc đen thật dài tuỳ ý tản ra trên vai hắn, tản mát ra một loại trong trẻo nhưng lạnh lùng yếu ớt, cùng với sạch sẽ không nhiễm hạt bụi nhỏ. Đôi mắt sáng trong của hắn, khiến người ta nhớ lại bầu trời đêm đầy sao lóng lánh, đôi môi trắng nhạt của hắn, khiến người ta nghĩ đến đóa hoa anh đào nở rộ đầu tiên trong mùa xuân, ý cười tràn đầy trên vầng trán hắn, giống như ánh mặt trời chiếu vào sâu trong đáy lòng, cái loại cảm giác ấm áp này vẫn tràn ra, tràn ra, chảy vào máu, thấm vào xương cốt.

“Mặc, dáng vẻ huynh thật đẹp!” Tống Vãn Ca ngây ngốc nhìn Liên Mặc, chợt đột nhiên cười ngớ ngẩn lên. Nàng không biết trên đời vẫn còn có người đàn ông thanh nhã thoát tục như thế, linh động tuấn dật, giống như đám mây tuỳ ý bay trên trời xanh, lại coi như mang theo một luồng gió mát hoà với hương thơm lá cây nhàn nhạt, hạt bụi nhỏ không nhiễm, nhẹ nhàng phong thanh. Đôi tròng mắt màu xanh lam tinh khiết trong suốt kia, giống như màu lam thủy tinh, ở dưới ánh trăng chiếu xạ ra ánh sáng nhàn nhạt, trong suốt thông thấu, óng ánh như ngọc, không một chút lây dính đến vẻ tục khí trần thế. Hắn nhẹ như sen trắng, thật giống như tinh hoa hấp thu tất cả ánh sáng, tổng thể như một đêm có ánh trăng trong suốt có một không hai.

"Ca Nhi, muội cười ngây ngô cái gì?” Liên Mặc buồn cười hỏi, thật đúng là không rõ tâm tình của nàng biến hóa sao có thể nhanh như vậy. Mới vừa rồi còn nước mắt thương cảm sóng gợn sóng gợn, hiện giờ lại cười nhẹ nhàng vẻ mặt si ngốc.

“Muốn biết sao?” Tống Vãn Ca phục hồi tinh thần lại, giống như kiều giống như giận liếc Liên Mặc một cái, vừa cười nói, "Không nói cho huynh biết, ha ha!" Nàng không cần nói cho Liên Mặc, nguyên nhân vừa rồi nàng sững sờ cười ngớ ngẩn là bởi vì người đàn ông hoàn mỹ như thế bị một mình nàng có được, hơn nữa hắn còn toàn tâm toàn ý yêu mình, che chở mình, si mình.

“Ca Nhi, muội lại nghịch ngợm.” Liên Mặc giống như bất đắc dĩ điểm chóp mũi Tống Vãn Ca, buồn cười khẽ lắc đầu. Lập tức đem Lưu Ly phượng vĩ cầm của mình đưa tới trước mặt Tống Vãn Ca, nói, “Ca Nhi, đã lâu không nghe muội ca hát rồi, có thể lại hát một khúc cho ta nghe hay không?”

“Đương nhiên là có thể.” Tống Vãn Ca gật đầu cười nói, Mặc yêu cầu nàng làm sao cự tuyệt? “Mặc, huynh muốn nghe cái gì.?”

“Tùy tiện cái gì cũng được, Ca Nhi hát cái gì cũng hay," Liên Mặc mặt mày cong cong, khóe miệng chứa đựng tràn đầy sủng nịch.

"Được, muội đây sẽ đàn hát một khúc 《Kiếm tiên hỏi tình》 cho Mặc đi.”

Tống Vãn Ca thản nhiên cười, lập tức điều động dây đàn, đầu ngón tay nhẹ nhàng gảy, khúc nhạc nhẹ nhàng uyển chuyển dạo qua, tiếng ca dễ nghe êm tai tùy theo mà ra:

Mưa phùn theo gió mát dao động hỗn loạn cuồng dại giống như tình trường

Tuyết rơi lớn Hoàng Hà bẩn tuỳ ý chàng tuyệt tình đau lòng,

Để xuống kiếm trong tay ta tình nguyện,

Gọi trở về tình số mệnh tận đáy lòng,

Vì sao phải cô độc quấn ngươi ở thế giới bên kia,

Đối với ta thâm tình có thể nào dùng từ ngữ viết hết viết hết,

Không tham chỉ cầu một tâm nguyện,

Lại nghĩ tới mặt của chàng hướng đến hoàng hôn sớm tối từ từ đi trên đường đời

Thời thời khắc khắc gặp lại nhu tình như nước trong mắt chàng

Kiếp này duyên kiếp sau lại nối tiếp tình sống chết cùng hẹn,

Như có chàng làm bạn không ao ước uyên ương không ao ước tiên

Tình thiên động trận gió trên núi xanh ngay lập tức bay rất xa,

Tìm gi¬ai nhân tình thật khó cưỡi kiếm đạp phá loạn hồng trần,

Bay lượn trời cao trung tâm vô cùng,

Tung hoành ở trong ngàn năm luân hồi,

Vì sao khiến cho ta cô đơn dài ở thế giới bên này,

Nhớ mong đối với chàng có thể nào dùng thiên ngôn vạn ngữ nói rõ,

Chỉ hy vọng xa vời một lần say

Lại nghĩ tới mặt của chàng tìm tìm kiếm kiếm gặp lại ở trong mộng,

Thời thời khắc khắc gặp lại lưu luyến ngàn vạn trong tròng mắt chàng,

Kiếp này duyên kiếp sau lại nối tiếp tình sống chết cùng hẹn,

Như có chàng làm bạn không ao ước uyên ương không ao ước tiên

Một khúc hát xong, Tống Vãn Ca ngẩng đầu lên nhìn Liên Mặc, chỉ thấy hai tròng mắt hắn nháy cũng không nháy mắt nhìn mình, trong mắt tràn đầy kinh hỉ và tán thưởng, cùng với nhu tình yêu say đắm nồng không thay đổi.

Tầm mắt hai người quấn lấy lẫn nhau, thật lâu nhìn nhau không nói, nhè nhẹ từng đợt, nhu tình vạn phần, giống như thời gi¬an dừng lại như vậy, vạn vật quay về yên tĩnh, tất cả quanh mình cũng không còn tồn tại.

Thật lâu, Liên Mặc mới hồi phục tinh thần lại, dịu dàng nói: “Ca Nhi, cuộc đời này nếu có muội làm bạn, cũng không ao ước uyên ương không ao ước tiên.”

“Mặc, muội cũng vậy.” Lời của Tống Vãn Ca còn chưa dứt, Liên Mặc bỗng nhiên đứng dậy đi đến bên cạnh nàng, vươn hai tay kéo nàng lên, rồi sau đó nhẹ nhàng ôm nàng, cực nóng hôn vào trên trán Tống Vãn Ca, trên gương mặt, cuối cùng ngăn lại môi anh đào của nàng, dịu dàng che chở giống như bảo vật quý giá nhất nhân gian.

Thật lâu, Liên Mặc mới lưu luyến buông Tống Vãn Ca ra. Thấy nàng hơi hơi thở phì phò, ánh mắt của hắn càng dịu dàng, như muốn đem nàng hòa tan.

"Ca Nhi, ta thật sự cảm thấy rất hạnh phúc.” Liên Mặc đem Tống Vãn Ca ôm chặt vào trong ngực, cúi đầu ở bên tai nàng dịu dàng nói nhỏ.

“Cái gì là hạnh phúc?” Tống Vãn Ca bình phục hô hấp lại, ngẩng đầu nhẹ giọng hỏi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Bút lông sói: đăng cái hình cho có màu chứ tớ nhìn thấy nó cũng giống bút lông thường =]]

images