Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi

Quyển 2 - Chương 4




"Con à, hy vọng sau này con đừng theo mẹ ầm ĩ đòi ba. Ha ha, hãy để Mặc làm ba của con đi có được hay không, tin rằng huynh ấy nhất định sẽ cực kỳ cực kỳ thương yêu con. Còn có Trần nhi, Trần nhi là cậu nhỏ của con, nó cũng sẽ thương yêu con.” Tống Vãn Ca từ trong thời gian dài trầm tư thu hồi tâm thần, tay phải êm ái vuốt ve bụng mình, nghĩ tới bên trong giờ phút này đang sinh ra một sinh mạng nho nhỏ, trong lòng lại tràn ngập vui sướng cùng cảm động, nàng và Mặc thật sự rất chờ mong đứa nhỏ sinh ra. Bất quá nghĩ đến mình vừa mới tròn mười lăm tuổi không bao lâu đã sắp làm mẹ rồi, lại cảm thấy rất khó tin, cũng may tuổi thật trong lòng của nàng đã hơn hai mươi tuổi rồi.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt trời lặn ở phía chân trời nhiễm lên một rặng mây đỏ đẹp đẽ, đẹp đến ấm áp, an tường, tĩnh mật, an hòa. Tống Vãn Ca đứng dậy đi ra Bách Hoa đình, từ từ đi bộ đến trong vườn bách hoa. Cả tòa Liên Ca lâu, chỗ nàng thích nhất đó là vườn bách hoa trong lâu này, nơi này nghiễm nhiên đã thành chỗ mỗi ngày nàng nhất định đến.

Nói đến cũng kỳ quái, trong vườn bách hoa này lại chẳng phân biệt được mùa, tất cả hoa các mùa đều có thể tìm được ở trong này. Khóm mẫu đơn nguỵ tử[1] cao quý mà u buồn, một gốc thược dược đỏ thắm nhiệt liệt mà ưu nhã, hoa hồng vàng nhạt mảnh mai mà tươi đẹp, một gốc cây bách hợp trắng noãn tinh khiết mà phiêu dật, một ít cây anh đào hồng tươi đẹp rực rỡ mà thê lương... Mùa xuân nghênh xuân đón hoa, hoa đào, hoa lê, hoa hải đường, mùa hè nở hoa thuỷ tiên, hoa sen, hoa bách hợp, hoa thược dược, hoa quỳnh, mùa thu có hoa quế, hoa hồng, hoa cúc, hoa phù dung[2], hoa cỏ, mùa đông thì hoa mai, hoa mai vàng, hoa Tuyết Liên[3], hoa phong lan. Thật sự là vạn hoa đua nở, tranh giành độc tấu xinh đẹp, muôn hồng nghìn tía, mê ly mắt người.

Đứng ở dưới tàng cây mai, nhìn cánh hoa bay tán loạn, hoa mai cũng như cánh hoa xinh đẹp nhiều vẻ. Lưa thưa nằm ngang, hoa mai di động, mỗi một đóa hoa mai cũng như bướm trắng bay dưới ánh trăng, Nhiều nhuỵ hồng, trong trắng có vàng, trong vàng có lục, cánh hoa bóng trong suốt, như hổ phách hoặc là đá vương khắc thành. Tống Vãn Ca vươn tay, đón được một ít cánh hoa theo gió bay xuống, đưa đến mũi, ngửi nhẹ, nhợt nhạt, thản nhiên, mùi hoa mặc dù không ngào ngạt, nhưng tự có một luồng phong nhã trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Nhìn cảnh đẹp đầy vườn, hưng trí của Tống Vãn Ca đều tới, không khỏi mở ra hai tay, xoay người ở trong vườn bách hoa, mùi hoa bốn phía nhanh nhẹn nhảy múa. Trận trận gió mát gợi lên quần áo nhẹ nhàng của nàng, tản mát ra một mùi thơm nhàn nhạt, cánh hoa các màu bay múa đầy trời vây xung quanh nàng. Cánh hoa trong gió chậm rãi tung bay, múa may, giống như tinh linh linh động, duy mỹ mê người, rơi trên tóc Tống Vãn Ca, trên mặt, trên quần áo, ở trong gió tận tình nở rộ thanh tú của chúng nó, tỏa ra mùi thơm ngát của chúng nó, phóng thích vẻ đẹp của chúng nó. Mà Tống Vãn Ca nhanh nhẹn khiêu vũ ở trong cánh hoa, đôi mắt nhìn quanh, tia sáng kỳ dị lấp lánh, thần thái bay lên, dáng người chập chờn uyển chuyển, bước đi nhẹ nhàng mầm mại, như tiên nữ tán hoa, như áng mây đuổi theo trăng, nhẹ nhàng phiêu dật nói không nên lời, tựa như một vị bách hoa tiên nữ rơi nhầm xuống phàm trần, xinh đẹp đến dứt khoát, khiến người không dám khinh nhờn...

Liên Mặc phía sau cách đó không xa si ngốc nhìn khung cảnh tuyệt mỹ mê người này, thẳng đến Tống Vãn Ca dừng lại bước mùa mới hồi phục tinh thần lại. Vài bước đi tới bên người nàng, yêu mến từ phía sau ôm Tống Vãn Ca vào lòng, thâm tình tán thán nói: "Nàng so với hoa yêu kiều, lả lướt như nước, vẻ đẹp của Ca Nhi, trên trời dưới trần cũng không ai có thể so sánh!"

“Mặc, huynh đã trở về!" Tống Vãn Ca nghe được giọng nói của Liên Mặc, vui vẻ xoay người, ngẩng đầu nhìn vào trong hai tròng mắt trơn bóng như ngọc ấm trong suốt như nước suối, tình ý tinh khiết dạt dào kiến cho tâm nàng động không thôi. “Mặc, huynh có mệt không? Bên trong thanh lâu có cô nương làm khó dễ huynh hay không?", nàng kỳ thật vốn không muốn để cho Liên Mặc đến thanh lâu dạy đàn, nhưng Liên Mặc nói trong đó có nhiều cô nương học đàn, bạc dễ kiếm. Hơn nữa quan trọng chính là, bên trong thanh lâu tiện tìm hiểu tin tức của Trần nhi. (Lúc này Ca tỷ chưa phát hiện là mình có yêu Mặc ca không nên chỉ có thể xưng “huynh muội”)

"Ca Nhi, những lời này mỗi ngày muội đều phải hỏi một lần, không cảm thấy nhàm chán sao?" Liên Mặc hôn cái trán Tống Vãn Ca, sủng nịch điểm điểm chóp mũi của nàng, buồn cười nói.

"Ai bảo diện mạo của huynh tuấn tú như vậy, cô nương trong thanh lâu cũng không phải như người trong khuê phòng, họ rất giỏi quyến rũ đàn ông, còn có mị thuật gì đó, muội đây không phải sợ huynh bị bọn họ ăn sao. Muội mặc kệ, huynh chỉ có thể dạy bọn họ cầm nghệ, không thể cùng bọn họ nói đùa, không thể bị bọn họ quyến rũ. Mặc là của một mình muội, không thể bị cô nương trong thanh lâu cướp đi.” Tống Vãn Ca vươn tay ôm cổ Liên Mặc, giống như yêu kiều giống như giận dỗi mềm giọng làm nũng. Ở chung mấy ngày nay, nàng sớm đã quen mình làm nũng với Liên Mặc.

Từ sau khi ở cùng một chỗ với Liên Mặc, Tống Vãn Ca thấy mình thay đổi rất nhiều, trở nên càng như một cô gái nhỏ, thích bướng bỉnh, thích tuỳ hứng, càng thích kề cận Liên Mặc làm nũng. Ha ha, nàng chính là thích cảm giác được Liên Mặc che chở yêu thương, cảm giác rất hạnh phúc cũng rất ngọt ngào. Loại cảm giác này khiến cho nàng tham luyến không thôi, tựa như hút thuốc phiện, khiến cho người ta trầm luân thật sâu, không thể tự kềm chế, chỉ muốn vĩnh viễn nắm trong tay.

"Ca Nhi, muội như vậy là đang ghen sao?" Hai tay Liên Mặc vịn mặt Tống Vãn Ca nhìn nàng thật sâu, con ngươi màu lam lạnh lẽo mắt rạng rỡ chiếu sáng, trán phóng ra tia sáng kỳ dị, nhu tình cùng yêu thương say đắm sớm đã chứa đầy trong con ngươi, tràn ra, nhỏ giọt ở trong lòng Tống Vãn Ca, khiến cho lòng của nàng kích động phập phồng, thật lâu không cách nào dẹp loạn. "Ca Nhi, còn muốn ta nói bao nhiêu lần muội mới có thể rõ ràng, trong mắt của ta chỉ có thể nhìn muội, trong trái tim ta cũng chỉ chứa được muội, quá khứ đã vậy, bây giờ cũng vậy, tương lai cũng vậy, sau này mỗi một một chuyển thế cùng luân hồi cũng là vậy, sẽ không thay đổi, cũng không có khả năng thay đổi. Ta, chỉ yêu muội, đời đời kiếp kiếp, quyết chí thề không thay đổi.”

“Mặc, tại sao huynh luôn làm cho muội cảm động? Làm cho muội cảm động đến hạnh phúc, cũng khiến muội cảm động đến bất an, muội sợ, sợ hạnh phúc tới quá nhanh, muội sẽ nắm không được, sợ hạnh phúc rất nhanh sẽ rời muội mà đi. Mặc, đồng ý với muội, sau này cũng không rời khỏi muội nữa, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ, cùng nắm tay, ở cạnh nhau đến già, có được hay không?" Tống Vãn Ca ôm chặt Liên Mặc, mắt long lanh lóe lên nước mắt trong suốt, nàng thật sự không muốn tách ra khỏi Liên Mặc lần nữa, cùng hắn ở chung một khắc, yêu thích cùng không muốn xa rời của nàng với hắn sẽ tăng nhiều thêm một phần. Trừ ra Trần nhi, Liên Mặc chính là người thứ hai nàng không nỡ buông ra ở thế giới này.

"Ca Nhi, chỉ cần muội không đuổi ta đi, ta đây sẽ vẫn trông nom muội kề cận muội, ai cũng không thể khiến chúng ta tách ra”. Liên Mặc hạ mi mắt xuống, trong con ngươi phát sáng quanh quẩn hơi nước mỏng manh, nổi lên một chút óng ánh vỡ vụn, dường như nhận được hy vọng tràn đầy, lại mang theo tuyệt vọng cùng ưu thương không thể tránh được.

"Ca Nhi, trừ phi ta chết, nếu không không ai có thể đủ khiến cho ta rời khỏi muội. Nhưng cho dù ta chết rồi, linh hồn ta cũng sẽ bảo vệ muội, đời đời kiếp kiếp, không chê không rời. Ca Nhi, ta thật sự rất muốn cả đời cùng muội nắm tay, ở cạnh nhau đến già... “

“Mặc, muội … ta yêu chàng.. " Tống Vãn Ca bỗng nhiên cố lấy dũng khí nói một câu như vậy, lời còn chưa dứt, nhiều rặng mây đỏ say lòng người đã nhanh chóng tràn ra trên hai gò má tuyệt mỹ. Kiếp trước kiếp này, nàng dường như cũng chưa từng đối với người đàn ông nào nói qua những lời này, bảo nàng làm sao có thể không thẹn thùng.

Liên Mặc nghe vậy, trong hai tròng mắt bất ngờ lóe ra chùm ánh sáng óng ánh, lặng yên cười cong khóe mắt. Trên trán quanh quẩn gợn sóng dịu dàng, mang theo ý nghĩa yêu thương cùng sủng nịch tràn ra tầng tầng nhộn nhạo về phía Tống Vãn Ca.

"Ca Nhi, đây là lời êm tai nhất ta từng nghe.” Một hồi lâu sau Liên Mặc mới từ trong kích động bình phục tâm tình mình, nhưng khóe mắt chân mày như cũ chảy ra kích động cùng sung sướng tận đáy lòng hắn, cả người bày ra ánh sáng chói mắt, khóe miệng hoàn mỹ giơ lên, buộc vòng quanh người nhu tình tận xương tuỷ cùng xinh đẹp khiếp hồn người. "Ca Nhi, có những lời này của muội, chờ bao nhiêu năm nữa, ta cũng không oán không hối.”

“Mặc..." Mắt của Tống Vãn Ca rưng rưng, lời nói còn lại chôn vùi trong nụ hôn sâu kéo dài thâm tình say lòng người của Liên Mặc.