Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi

Quyển 2 - Chương 23






Thiên Ma cung.
Trong phòng nghị sự, bốn người Thanh Trạch, Chu Triệt, Bạch Thi và Huyền Tân đang vẻ mặt ngưng trọng thương thảo sự tình. Bóng đêm bên ngoài đen đậm như mực, giống như biểu tình thâm trầm nghiêm nghị trên mặt bọn họ giờ phút này.
“Thanh Trạch, hiện giờ giáo chủ đang bế quan, nếu nhân sĩ các môn phái võ lâm liên hợp lại tấn công vào trong giáo, chỉ sợ chúng ta không thể ứng phó được. Trong các đại môn phái cũng có không ít cao thủ, bọn người này cũng có thể xếp vào hàng thập đại cao thủ trong giang hồ.” Chu Triệt có chút lo lắng nói, hai ngày trước nhận được tin tức, trong chốn võ lâm không ít bang phái tụ họp lại, bảo là muốn thay trời hành đạo diệt Thiên Ma giáo bọn họ. A, nói cho cùng, cái gì mà thay trời hành đạo, hủy diệt ma giáo, chỉ sợ đều là hướng về phía hàn băng kiếm phổ cùng với Thiên Ma bí kíp của giáo chủ mà đến thôi.
Cho tới nay, hàn băng kiếm phổ cùng với Thiên Ma bí kíp đều là chí bảo, mọi người trong võ lâm luôn muốn chiếm lấy làm của riêng. Bởi vì có hai thứ này, một khi học được toàn bộ võ công bên trong, tất nhiên sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất, lúc đó nếu là người có dã tâm muốn nhất thống thiên hạ thì việc này cũng không còn là việc khó khăn gì.
“Sợ cái gì, Càn Khôn bát quái trận giáo chủ bố trí không phải dễ dàng phá như vậy, những tên võ lâm bại hoại làm loạn muốn xông vào cũng không phải dễ dàng như vậy!” Thanh Trạch khinh thường hừ hừ, dường như cũng không đem cái gọi là nhân sĩ võ lâm chính phái để vào mắt. "Hơn nữa, xông vào thì thế nào? Đến một người chúng ta giết một người, đến hai người chúng ta sẽ giết một đôi, nhất định phải khiến bọn họ có đến mà không có về!”
"Đúng, thanh Trạch nói đúng! Dám có can đảm dòm ngó chí bảo của Thiên Ma giáo chúng ta, còn cần phải giữ được tính mạng mới được!” Huyền Tân nhún vai, phụ hoạ theo đuôi nói. "Bọn chuột nhắt này, cho là liên thủ lấy nhiều lấn ít, thiên Ma giáo chúng ta sợ bọn họ sao?”
“Nói là nói vậy, bất quá chúng ta vẫn phải bố trí phòng ngự cho tốt trước, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.” Bạch Thi vừa dứt lời, chợt nghe một tiếng nói tà mị lạnh như băng từ cửa phòng truyền vào.
"Mấy người các ngươi đang thảo luận cái gì vậy? Cái gì không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất? Trong giáo xảy ra chuyện gì?”
“Giáo chủ, sao người xuất quan sớm vậy? Không phải còn năm ngày nữa sao?” Mấy người nghe được giọng nói quen thuộc, không khỏi đồng thời quay đầu lại, đứng dậy kinh hỉ đón Hàn Kỳ Hiên đi vào đại sảnh.
“Thiên Ma công bổn tọa đã đột phá cửa ải cuối cùng sớm, tiếp tục bế quan cũng vô dụng, dĩ nhiên là xuất quan sớm.” Hàn Kỳ Hiên lướt mắt mấy người một cái, vân đạm phong khinh nói, cũng không vì mình luyện thành Thiên Ma công mà có vui sướng.
Nhưng thật ra bốn người bọn Thanh Trạch nghe vậy lập tức biểu lộ sợ hãi lẫn vui mừng, đều vì giáo chủ của mình cao hứng. Lần đó giáo chủ vì cứu hoàng thượng mà trúng kịch độc ‘Tuyệt sát’, sau đó bế quan tu luyện, lại lấy Hồi Xuân dược của thần y làm thuốc tắm trị liệu, nhưng cuối cùng vẫn chưa đem được dư độc trong cơ thể giải triệt để, lần đó khi giáo chủ xuất quan sợ bọn họ lo lắng, cho nên lừa bọn họ nói dư độc trong cơ thể mình đều được giải hết, mà mấy người bọn họ nghe qua cũng đã tin tưởng.
Nhưng, ba tháng trước, giáo chủ đột nhiên hộc máu, mời thần y đến khám bệnh, mới biết giáo chủ là vì Luyến phi chết mà ưu tư cực kỳ bi thương, tâm lực cạn kiệt, nên khiến cho dư độc trong cơ thể lại tái phát. Thần y nói giáo chủ đã không còn thuốc để chữa trị, chỉ có bế quan tu luyện thiên ma công chí cương chí dương, hơn nữa phải đột phá cửa ải cuối cùng, đem dương khí tinh thuần tối thượng dung hoà với tâm huyết của mình, lấy tinh khí đem dư độc bức ra bên ngoài cơ thể.
“Giáo chủ, thiên ma công của người thật sự đột phá cửa ải cuối cùng sao? Lần này không có lại gạt chúng thuộc hạ chứ?” Thanh Trạch thu lại sắc vui mừng đầy mặt, có chút cẩn thận hỏi. Thần y đã nói, nếu giáo chủ hộc máu ngã xuống đất một lần nữa giống như lần trước, thì chắc chắn sẽ chết, điều này làm cho bốn người bọn họ có thể nào không lo lắng đây?
"Yên tâm đi, lần này thật sự là không có lại lừa các ngươi. Nếu không tin, ngày mai các ngươi cứ việc đến hỏi thần y.” Hàn Kỳ Hiên biết bốn người bọn họ thật tình lo lắng cho mình, cũng không làm mặt lạnh nữa. Lần trước hắn xuất quan sớm là do đột nhiên dự cảm mãnh liệt có chuyện không tốt xảy ra, tâm thần không yên không thể tập trung luyện công, cho nên mới không hoàn toàn giải sạch dư độc. Quả nhiên, sau khi xuất quan thì biết vật nhỏ hắn yêu đã chết... 
“Đúng rồi, vừa rồi ta hỏi các ngươi vẫn chưa trả lời đấy? Ta bế quan ba tháng này, trong giáo có chuyện gì xảy ra sao?” Hàn Kỳ Hiên nhíu mày hỏi. Lúc nãy mới vừa vào cửa thấy một đám bọn họ vẻ mặt ngưng trọng, không cần nghĩ cũng biết trong giáo đích thị là đã có chuyện.
“Bẩm giáo chủ, tạm thời còn chưa có chuyện gì xảy ra, bất quá chúng thuộc hạ nhận được tin, những ngày gần đây các môn phái võ lâm liên hợp lại tấn công Thiên Ma giáo chúng ta, mỹ danh viết là thay trời hành đạo.” Chu Triệt có chút căm giận nói.
“Thay trời hành đạo?” Hàn Kỳ Hiên nghe vậy cười lạnh một tiếng, khóe miệng gợi lên một chút cười yếu ớt lạnh như băng trào phúng. "Chỉ sợ hướng về phía hàn băng kiếm phổ và Thiên Ma bí kíp của Thiên Ma giáo ta mà đến mới là thật, một đám chuột nhắt ra vẻ đạo mạo vô sỉ! Để cho bọn họ cứ việc phóng ngựa lại đây, chỉ cần bọn họ có bản lĩnh lấy đi được hàn băng kiếm phổ và Thiên Ma bí kíp!”
“Lần này nhất định phải cho bọn họ một bài học máu tanh. Không phải bọn họ cứ khoe khoang rùm beng mình là danh môn chính phái, võ lâm chính đạo, mà chửi bới Thiên Ma giáo chúng ta là tà phái, mất sạch nhân tính, giết người không chớp mắt sao? Ô danh này cũng không biết chúng ta đã gánh chịu bao nhiêu năm, lần này chúng ta phải khiến cho nó trở thành sự thực một lần!” Bạch Thi lạnh giọng nói, trên mặt hiển thị rõ vẻ độc ác.
"Ngoại trừ chuyện này, còn chuyện gì khác không?" Hàn Kỳ Hiên dương dương tự đắc tự rót cho mình ly trà, nhàn nhã đưa lên miệng uống, không hề đem việc sắp bị các đại môn phái võ lâm liên hợp vây công để ở trong lòng. "Đúng rồi, Trần nhi thế nào? Mấy tháng này ta không ở một bên đốc thúc, Trần nhi có chăm chú luyện công hay không?”
“Giáo chủ yên tâm, Trần nhi có chút hiểu chuyện, mỗi ngày đều là sớm rời giường chăm chỉ luyện công, nhưng buổi tối vẫn thường thường khóc lớn tỉnh lại, la hét ầm ĩ muốn tỷ tỷ, mỗi lần đều do mấy người chúng thuộc hạ thay nhau an ủi, dỗ một hồi lâu mới có thể lại đi vào giấc ngủ.” Thanh Trạch vừa nói vừa thở dài lắc lắc đầu, thật sự là thương tiếc Trần nhi, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ đau lòng khóc lớn tỉnh lại của nó đều làm hắn đau lòng không thôi. Haiz…!
Nói đến Trần nhi, thanh Trạch bất giác lại nghĩ tới một chuyện khác, thích thú bẩm báo: “Giáo chủ, hoàng thượng dường như đã tra ra Trần nhi ở nơi này của chúng ta, hai ngày trước thuộc hạ phát hiện có không ít ám vệ muốn xâm nhập Thiên Ma giáo chúng ta, chẳng qua bị Càn Khôn bát quái trận giáo chủ bày ra ngăn lại mà thôi. Lần này hoàng thượng còn phái đến Đường chủ Ưng đường Báo - Minh Lôi và Minh Điện, ám vệ chừng trăm người, có thể cho thấy hoàng thượng đã xác định Trần nhi bị chúng ta cướp đi, muốn cứu Trần nhi đem đi. Bốn Đường chủ ám vệ của hoàng thượng cũng đều không phải hạng người vô dụng, bát quái trận vây được bọn họ nhất thời, nhưng chỉ sợ khó lâu dài, có lẽ ít ngày nữa sẽ phá trận xâm nhập vào trong giáo, chúng ta vẫn nên làm tốt phòng bị trước khi bọn họ xông vào.”
“A, không sợ chết cứ để cho bọn họ đến! Lúc này bổn toạ muốn thống thống khoái khoái đại khai sát giới một trận, bổn tọa cũng không quan tâm sẽ chết bao nhiêu người! Dù có máu chảy thành sông hài cốt thành chồng thì thế nào? Tất cả đều là bọn họ gieo gió gặt bão, tự tìm đường chết!” Hàn Kỳ Hiên lãnh khốc tuyệt tình cười nhạo nói, mang nụ cười tàn nhẫn khát máu trên mặt.
Từ sau khi vật nhỏ hắn yêu chết đi, hắn đã thấy mình giống như bị toàn bộ thế giới phụ bạc vứt bỏ, bắt đầu trở nên oán hận tất cả. Ngoại trừ sống chết của một vài người hắn còn có thể tiếc rẻ, bất kỳ kẻ nào khác cùng với bất cứ chuyện gì hắn đều thờ ơ.
“Được rồi, đêm đã khuya, mấy người các ngươi trở về phòng nghỉ ngơi trước đi. Trời sập xuống đều có bổn tọa thay các ngươi đỡ lấy, các ngươi cũng không cần phiền lòng sầu lo. Hơn nữa, trời cũng không sập đâu!” Còn có cái gì có thể làm cho hắn đau lòng hơn so với vật nhỏ chết đi sao? Chỉ sợ trời sập xuống cũng bất quá như thế thôi.
Dứt lời, Hàn Kỳ Hiên thê lương lạnh lùng cười, đứng dậy rời khỏi phòng nghị sự, chuẩn bị đến phòng Trần nhi nhìn một cái.
Đẩy cửa vào, hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng bên trong nghênh diện mà đến. Vừa đem ngọn đèn mờ mờ thắp sáng chút, đã nhìn thấy Trần nhi nước mắt đầy mặt khóc lớn tỉnh lại.
Hàn Kỳ Hiên căng thẳng trong lòng, cuống quýt đi tới bên giường, đem Trần nhi bế lên, vuốt tay nhỏ bé lạnh lẽo của nó, càng thêm đau lòng, bất giác dịu dàng nói: “Trần nhi ngoan, đừng khóc, không phải gặp ác mộng rồi chứ? Có sư phụ ở đây, Trần nhi không cần phải sợ!”
“Sư phụ trứng thối, người đã đến rồi? Người đã nhiều ngày không tới thăm Trần nhi rồi, có phải ngay cả người cũng không cần Trần nhi hay không?” Nguyệt Vãn Trần một đầu nhào vào lồng ngực ấm áp của Hàn Kỳ Hiên, tay nhỏ bé ôm chặt cổ của nó, khóc đến càng đau lòng, nước mắt đổ rào rào rơi xuống, rất nhanh đã đem quần áo trước ngực Hàn Kỳ Hiên làm ướt một mảng lớn.
“Trần nhi lại đang nói bậy phải không? Sư phụ làm sao có thể không nhớ con chứ? Trần nhi nhu thuận lại thông minh như thế, sư phụ thương con còn không kịp mà, vĩnh viễn cũng sẽ không không cần Trần nhi. Ngoan, đừng khóc nữa, sau này mỗi ngày sư phụ đều ở cạnh Trần nhi, mỗi ngày đều cùng con luyện công được không?”
“Được, sư phụ trứng thối nói chuyện có thể coi là toán đếm, nhưng không được lừa Trần nhi.” Nguyệt Vãn Trần nghe vậy nâng lên đầu nhỏ, hai mắt đẫm lệ nhìn Hàn Kỳ Hiên, thấy hắn gật đầu cam đoan mới yên lòng.
Khóc thút thít hai cái, Nguyệt Vãn Trần lại khóc ròng nói: “Sư phụ trứng thối, Trần nhi nhớ tỷ tỷ, Trần nhi đã rất nhiều ngày rất nhiều ngày không nhìn thấy tỷ tỷ.... Hu hu hu... Sư phụ trứng thối, người không phải nói tỷ tỷ xuất môn có chút việc sao, sau khi làm xong rất nhanh sẽ trở về đón Trần nhi đấy sao? Nhưng vì sao đã nhiều ngày trôi qua rồi, tỷ tỷ vẫn chưa trở lại? Hu hu hu... Tỷ tỷ có phải không cần Trần nhi rồi hay không? Có phải vì Trần nhi không nghe lời, cho nên tỷ tỷ không hề thích Trần nhi hu hu hu.. Nhưng Trần nhi vẫn luôn rất biết nghe lời, Trần nhi không có chọc tỷ tỷ tức giận, Trần nhi cũng không có nghịch ngợm gây sự hay tùy hứng, tỷ tỷ vì sao không cần Trần nhi nữa. Hu hu hu.. Tỷ tỷ, Trần nhi muốn tỷ tỷ.”
"Trần nhi ngoan, tỷ tỷ con cũng thương con như sư phụ, tuyệt đối sẽ không bỏ lại Trần nhi, càng sẽ không không cần Trần nhi. Trần nhi phải tin sư phụ, tỷ tỷ con rất nhanh sẽ trở về, chờ Trần nhi lại lớn lên một chút, võ công học được càng nhiều một chút, tỷ tỷ con khẳng định sẽ đã trở lại.” Hàn Kỳ Hiên cưỡng chế bi thương trong lòng, miễn cưỡng cười nói. Dứt lời, lại đem đầu của mình vùi sâu vào hõm vai bé nhỏ yếu ớt của Trần nhi, không cho nó nhìn thấy nước mắt đang muốn chảy xuống trong mắt mình.
Hắn cũng chỉ có thể nói như vậy, chỉ có thể một lần lại một lần nói dối để lừa gạt Trần nhi như vậy.
Hắn có thể nói với Trần nhi, tỷ tỷ của nó đã chết sao? Hắn có thể nói cho Trần nhi, vật nhỏ hắn yêu đã vĩnh viễn bỏ lại nó và chính mình, không bao giờ trở về nữa sao? Hắn có thể nói cho Trần nhi, tỷ tỷ của nó, vật nhỏ mình thích, đã cùng bọn họ âm dương cách biệt, từ nay về sau sống chết hai nơi sao?
Trần nhi nó có thể hiểu được cái gì gọi là chết, hàm nghĩa cái gì gọi là Bích Lạc Hoàng Tuyền đi khắp chỗ, hai nơi mờ mịt đều không gặp sao? Không, Trần nhi chắc là không hiểu được. Nếu không lúc đó mình cũng sẽ không lừa gạt nó, nói vật nhỏ chỉ xuất môn có chuyện rất quan trọng muốn đi làm, tạm thời giao nó cho mình chiếu cố một thời gian, đợi vật nhỏ làm xong chuyện sẽ trở về đón nó. Nếu không dỗ Trần nhi như vậy, chỉ sợ nó lại ngày đêm khóc rống không ngừng?
“Sư phụ trứng thối, chúng ta bây giờ đi luyện công được không? Trần nhi sớm một chút luyện tốt võ công, tỷ tỷ có thể sớm một chút trở lại.” Nguyệt Vãn Trần nói xong, vội vàng rời khỏi lồng ngực Hàn Kỳ Hiên, muốn đứng dậy xuống giường, lại bị Hàn Kỳ Hiên kéo lại.
“Trần nhi, bây giờ là đêm khuya, là thời gi¬an ngủ, luyện võ công cũng phải chờ trời sáng đã.” Lòng Hàn Kỳ Hiên chua xót, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt Vãn Trần, thương yêu lau đi một giọt nước mắt cuối cùng, lại dỗ nói, "Trần nhi ngủ ngon, bằng không sẽ vĩnh viễn cũng không lớn. Nếu Trần nhi chưa trưởng thành, cho dù Trần nhi học được võ công nhiều hơn nữa, tỷ tỷ của con cũng sẽ không trở về, hiểu rõ không”
“Sư phụ trứng thối, vậy Trần nhi phải làm sao mới có thể mau mau lớn lên?” Nguyệt Vãn Trần hít mũi một cái, vẻ mặt chờ mong nhìn phía Hàn Kỳ Hiên.
“Chỉ cần Trần nhi ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn ngủ, không hề khóc rống, mỗi ngày đều kiên trì tiếp như vậy, tự nhiên rất nhanh sẽ lớn lên.” Hàn Kỳ Hiên cười cười, thẳng thắn nói.
"Được, vậy Trần nhi nghe lời, bây giờ ngủ ngon đây. Nguyệt Vãn Trần nhanh chóng ngoan ngoãn nằm xuống, tay nhỏ bé lại chặt chẽ lôi kéo ống tay áo Hàn Kỳ Hiên không buông. "Sư phụ trứng thối, người không thể đi nha, Trần nhi muốn người ở đây coi chừng con, Trần nhi ngủ người cũng không thể đi nha!”
“Được, sư phụ không đi, sư phụ ở chỗ này coi chừng Trần nhi, luôn coi chừng Trần nhi.” Hàn Kỳ Hiên vừa nói, vừa giúp Nguyệt Vãn Trần kéo tốt góc chăn.
Thẳng đến Trần nhi nhắm mắt lại nặng nề ngủ, khóe miệng gợi lên cười yếu ớt của Hàn Kỳ Hiên mới chậm rãi tan đi, mà bi thống thê tuyệt dày đặc ở đáy mắt làm sao cũng không giảm được, tựa như bóng đêm đen đặc kia, từ từ sâu nồng sâu thẳm...
Cùng trời cuối đất, nhân gi¬an bầu trời, sống chết hai nơi ngơ ngẩn!
Hàn Kỳ Hiên lẩm bẩm thì thào. Đau lòng nhắm mắt lại, cuối cùng nhịn không được nước mắt trong suốt ở khóe mắt chậm rãi chảy xuống…