Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi

Quyển 1 - Chương 60




Tống Vãn Ca đương nhiên biết ngụ ý của Vũ chiêu nghi chính là nói mình đã tới trễ.

Thầm than một tiếng, người phụ nữ này vì sao không thể buông tha cho mình, mà muốn khắp nơi theo mình đối nghịch đây? Nghĩ lại Vũ chiêu nghi vì mình mà bị Hoàng thượng phạt chỉ sợ ngày sau sẽ vẫn tiếp tục có địch ý. Bất quá, đối địch thì đối địch, chỉ cần Vũ chiêu nghi đừng ở sau lưng sử dụng ám chiêu nàng tất nhiên là sẽ không sợ nàng ta. Minh thương (thương rõ ràng) dễ tránh, ám thi (phi tiêu ngầm) khó khăn phòng ngự, nàng sợ chính là người âm thầm có thủ đoạn này. Lắc đầu, Tống Vãn Ca thản nhiên nói: "Muội muội tiến cung không lâu, rất nhiều quy củ cũng không rõ ràng lắm, sau này còn phiền Vũ chiêu nghi chiếu cố nhiều hơn" dứt lời, lại chuyển hướng Yên quý phi nói, "Muội muội thất lễ, mong quý phi nương nương thứ lỗi.”

"Hừ!" Vũ chiêu nghi nghe vậy khinh thường hừ một tiếng, ánh mắt oán hận ác độc tàn nhẫn như sói trừng Tống Vãn Ca một cái, lập tức cao ngạo quay đầu đi chỗ khác. Nàng sẽ không để cho tiện nhân này sống khá giả, ngày chết của nàng ta rất nhanh sẽ đến.

Sắc mặt Yên quý phi lại không nhìn ra có gì khác thường, chỉ là trên dưới đánh giá Tống Vãn Ca một lần, sau đó giương môi cười nói "Luyến phi muội muội không hổ là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, bất kể lúc nào cũng đều chói mắt như thế, ánh sáng chiếu người, chiêu nghi muội muội thấy có đúng không?" Vừa nói, Yên Thanh Phi vừa nhìn về phía Vân Điệp Vũ, khi hỏi điều này, trong con ngươi long lanh loé ra ánh sáng không biết tên, giống như đang tính kế lại giống như đang nhìn có chút hả hê, tóm lại vừa nhìn là biết không có ý tốt.

"A, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân này có thể không xinh đẹp sao!" Vũ chiêu nghi miễn cưỡng cười cười, ánh mắt nhìn về phía Tống Vãn Ca chứa đầy oán độc ghen ghét.

Tống Vãn Ca âm thầm cảm thán một tiếng, nữ tử Yên quý phi này đang gây thị phi, muốn mượn đao giết người, tâm cơ quả nhiên thâm trầm không như thường. Bây giờ nói chuyện xinh đẹp, vậy không phải cố ý sát muối vào vết thương của Vũ chiêu nghi sao, muốn nói nàng ta xấu?. Biết rõ mặt của nàng ta bị mình đánh, cho tới bây giờ còn sưng đỏ, đến nỗi hôm nay thỉnh an cũng phải dùng lụa mỏng che lại, còn cố ý hỏi như vậy, không phải tiến thêm một bước khiến mâu thuẫn của mình và Vũ chiêu nghi càng thêm dữ dội sao? "Yên quý phi nương nương quá khen, thần thiếp bất quá là liễu yếu đào tơ, làm sao so được với sự ung dung đẹp đẽ quý giá của quý phi nương nương cùng những tươi đẹp động lòng người của của Vũ chiêu nghi chứ" Tống Vãn Ca phản bác lại, đem lời nói của Yên quý phi bác trở về, hai câu tán dương trái lương tâm nhưng lại làm cho nàng cười đến thoải mái cùng hài lòng.

"Luyến phi muội muội mở miệng thật là ngọt.” Yên quý phi cười nhưng không cười nhìn Tống Vãn Ca sau đó chỉ vào vị trí bên phải của mình, nói, "Luyến phi muội muội cũng đừng đứng nữa, mau tới đây ngồi xuống đi"

Nghe vậy, Tống Vãn Ca cũng trả lại cho nàng ta một nụ cười giả dối, rồi sau đó theo lời ngồi xuống. Giương mắt nhìn lại, vừa lúc kế bên Ngọc mỹ nhân.

"Luyến phi tỷ tỷ, diện mạo tỷ thật là xinh đẹp, khiến cho muội muội hâm mộ biết bao" Con ngươi long lanh sáng ngời của Ngọc mỹ nhân ở trên người Tống Vãn Ca đánh giá qua lại vài vòng, rồi sau đó vẻ mặt thân thiện tươi cười nói.

"Ngọc muội muội quá khen!" Tống Vãn Ca trả lại cho nàng ta một chút tươi cười đúng mức, cũng không nói nhiều, đối với Ngọc mỹ nhân đột nhiên tới gần, trong lòng hiện lên nghi ngờ. Nàng còn nhớ mình ở trong yến tiệc vẽ tranh ám chỉ trào phúng Ngọc mỹ nhân ngày nào đó mất thế, đó là phượng hoàng rụng lông không bằng con gà, làm cho nàng ta ở trước mặt Hoàng thượng cùng quần thần bị mất thể diện. Tống Vãn Ca cũng không cho rằng Ngọc mỹ nhân này thật sự có thể bất kể hiềm khích trước kia, dùng tim nói chuyện với mình.

"Luyến phi tỷ tỷ, tỷ tiến cung cũng hơn một tháng rồi, trong hơn một tháng này, Hoàng thượng sủng hạnh tỷ tỷ rất nhiều lần không biết Luyến phi tỷ tỷ có động tĩnh gì không?" Ngọc mỹ nhân cười ám muội, nhưng lại khiến cho Tống Vãn Ca không thể hiểu rõ.

"Động tĩnh gì?" Tống Vãn Ca vẻ mặt khó hiểu, căn bản không biết Ngọc mỹ nhân nói gì.

"Tỷ tỷ ngốc của muội!"

Ngọc mỹ nhân buồn cười lắc đầu, lập tức giấu đi vẻ mặt bỡn cợt, nói, "Muội muội là hy vọng tỷ tỷ có thể sớm ngày mang long thai vì Hoàng thượng sinh hạ long tử.”

Nghe vậy, Tống Vãn Ca cả kinh, tay run lên, chén trà trong tay nhất thời đánh đổ trên mặt đất, nước trà và lá trà bắn tung tóe khắp nơi.

"Luyến phi tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?" Ngọc mỹ nhân khó hiểu nàng vì sao kích động như vậy, ánh mắt nghi ngờ lướt qua lại từ trên xuống dưới rồi quay về, đột nhiên kinh hô, "Luyến phi tỷ tỷ, tỷ không phải đã mang long thai rồi chứ?" Một tiếng kinh hô không lớn không nhỏ này của nàng ta như sấm nổ tung, vốn dĩ các vị tần phi đều đang tự bàn tán về đề tài riêng thoáng cái tất cả đều an tĩnh xuống, mà Tống Vãn Ca trong nháy mắt đã biến thành tiêu điểm của mọi người.

Tống Vãn Ca giật mình sửng sốt một hồi lâu mới tìm về được giọng nói của mình.

"Quý phi nương nương, chỉ là Ngọc muội muội tự đoán thôi, thần thiếp cũng không có mang long thai.” Tống Vãn Ca thản nhiên nói, ánh mắt trở lại nhìn Ngọc mỹ nhân một cái. Nữ tử này quả nhiên không có gì tốt đẹp, nàng ta cố ý muốn đẩy mình ra miệng gió đỉnh sóng, khiến cho mình trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Nàng ta giống như thuận miệng vô tâm nói một câu, nhưng lại dễ dàng kích khởi ngàn tầng sóng.

Từ xưa trong hậu cung, tần phi có mang long thai, cứ như là cây to đón gió đối đầu với biển. Bất luận lời này của nàng ta là thật hay giả phỏng chừng trong lòng của đám nữ tử trong hậu cung này đã khó bình tĩnh rồi, phiền toái của mình chỉ sợ sẽ cuồn cuộn không ngừng mà đến, minh thương ám tiễn (đả kích công khai và ngấm ngầm) không biết có bao nhiêu.

Nhưng lời này của Ngọc mỹ nhân cũng đã nhắc nhở Tống Vãn Ca, nàng thường xuyên thị tẩm như vậy tỷ lệ mang thai vốn sẽ rất lớn. Nghĩ vậy Tống Vãn Ca mạnh mẽ kinh hãi, kinh nguyệt tháng này hình như đã trễ ba ngày vẫn chưa tới. Trời ạ, nàng không phải thật sự mang thai rồi chứ? Vừa nghĩ đến khả năng này bất giác cảm thấy vừa kinh vừa sợ, bối rối không thôi. Nàng không muốn mang thai, lại càng không muốn sinh con cho bất kỳ người đàn ông nào, hơn nữa lại là bạo quân ác ma khiến cho nàng hận thấu xương kia. Nàng nên làm gì bây giờ? Nếu thật sự mang thai rồi, nàng nên làm gì bây giờ? Ngự y trong cung nàng không quen ai cả, mời bọn họ đến xem mạch khẳng định không được, nàng không muốn để cho bạo quân kia biết.

"Luyến phi muội muội, chuyện này vẫn là tìm một ngự y đến kiểm tra mới tốt, dù sao cũng là việc lớn liên quan đến huyết mạch hoàng gia, không thể hàm hồ được đâu.” Yên quý phi nói như là quan tâm, nhưng Tống Vãn Ca lại có thể rõ ràng cảm giác được nàng ta không có ý tốt. Nàng ta vốn là không tin mình nói, nên muốn để ngự y qua bắt mạch mới yên tâm sao?

"Quý phi nương nương, thần thiếp thật sự không có mang long thai, thân thể của thân thiếp, chẳng lẽ mình còn không rõ ràng sao" Cho dù thật sự có mang nàng cũng sẽ nghĩ cách bỏ đi.

Ánh mắt bình tĩnh của Tống Vãn Ca nhất nhất đảo qua tất cả tần phi đang ngồi, tự động xem nhẹ ánh mắt hoặc ghen ghét hoặc ác độc hoặc oán hận của bọn họ, cuối cùng dừng ở trên người Ngọc mỹ nhân đang mang vẻ mặt thờ ơ ra vẻ ta đây: "Ngọc muội muội, mang long thai cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Hơn nữa, muội muội tiến cung mấy năm rồi cũng chưa từng mang thai, tỷ tỷ bất quá mới tiến cung hơn một tháng, làm sao nhanh như vậy đã có tin tức tốt rồi. Huống hồ, loại chuyện tốt này tỷ tỷ cũng không dám giành trước quý phi tỷ tỷ, Ngọc muội muội không cần lo lắng nhiều.”

Chống lại ánh mắt cười nhưng không cười của Tống Vãn Ca, lại bị nàng ở trong sáng ngầm châm chọc một phen, sắc mặt Ngọc mỹ nhân nhất thời có chút khó coi nhưng nhất thời cũng không tốt phản bác.

"Luyến phi tỷ tỷ nói đùa, mọi người cùng là người của Hoàng thượng, ai vì Hoàng thượng sinh hạ long tử cũng như nhau thôi, nào có ai trước ai sau đáng nói chứ?" Ngọc mỹ nhân giấu đi suy nghĩ phức tạp, lại thay vẻ mặt thân thiết cười, chỉ là tươi cười kia nhìn thế nào cũng thật giả tạo. "Luyến phi tỷ tỷ, mới vừa rồi vốn là muội muội lỗ mãng, hy vọng tỷ tỷ không trách móc".

"Lời Ngọc muội muội nói có chỗ nào tỷ tỷ có thể trách móc được chứ!" Tống Vãn Ca ngoài cười nhưng trong không cười nhìn nàng ta, a, giả cười cùng lá mặt lá trái (tráo trở) ai không có.

"Luyến phi tỷ tỷ quả nhiên rộng lượng.” Ngọc mỹ nhân trái lương tâm nói một câu lập tức trầm mặc xuống.

Tống Vãn Ca cũng không thèm nhắc lại, chỉ nghe các tần phi quanh mình chụm hai chụm ba nói một số đề tài không có gì hay ho, cảm giác thật không thú vị cực kỳ.

Đang muốn tìm một cái cớ đứng dậy cáo lui, lúc này, lại nghe nha hoàn dẫn đường cho nàng lúc nãy thông báo một tiếng: "Quý phi nương nương, Hoàng quý phi nương nương tới.”

Vừa dứt lời, mọi người còn chưa kịp nghi hoặc, chỉ thấy Hoàng quý phi Phong Linh Tuyết tư thái ưu nhã, bước chân nhẹ nhàng tiêu sái vào trong điện.