"Cong như cung bắn rơi chín trời (mặt trời), thẳng như đàn rồng đang bay lượn. Đến như sấm nổi giận đùng đùng, ngừng như biển ngưng tụ diệt sạch.” Nhìn kiếm pháp tinh diệu tuyệt mỹ của Hàn Kỳ Hiên, trong đầu Tống Vãn Ca không hiểu sao hiện lên bốn câu thơ này, lập tức không khỏi đọc ra.
Hàn Kỳ Hiên nghe vậy, quay đầu dịu dàng cười với Tống Vãn Ca. Nụ cười đó như gió xuân phất qua, bách hoa nở rộ, khiến cho tâm thần người ta rung lên, ánh mắt hắn như một dòng nước xuân, ba quang nhộn nhạo, khiến cho Tống Vãn Ca thất thần trong nháy mắt. Âm thầm bĩu môi nói, "Kẻ trộm sắc đáng chết này, diện mạo thật đúng là tuấn tú.” Bất giác lại cuống quít cảm thán, bên ngoài vàng ngọc, bên trong thối rữa.
Hàn Kỳ Hiên kiêu ngạo nhíu mày, lập tức bóng người bay lên không, khoảnh khắc trong lúc đó, kiếm trong tay hắn chợt bắn ra một luồng ánh sáng rực rỡ mạnh mẽ mãnh liệt, nhìn như một cái cầu vồng nhiều màu xuyên qua chín tầng trời, dày như mưa sao ngân hà rơi đầy trời, lại như tên bạc hướng bốn phía bay ra, hào quang từ thanh kiếm múa ra chợt hoá thành những ngôi sao sặc sỡ không đếm được. Ánh kiếm giống như ánh cầu vồng chiếu rọi xuống, ánh sáng lấp lánh tràn đầy màu sắc, biến ra tầng tầng lớp lớp sắc kiếm. Kiếm khí sắc bén hút người giống như tia chớp thanh lệ trong đêm bão lại như lụa mỏng phiêu tuyết trong cánh đồng tuyết bao la, mặt đất lập tức đầy sương, khí lạnh gắn kết, lạnh như huyền băng, chỉ cảm thấy bóng dáng màu xanh lơ lửng bay trong vô số vầng sáng của bóng kiếm, biến hoá kỳ lạ, tinh diệu vô song.
Tống Vãn Ca chớp mắt rồi không nháy mắt nhìn theo hắn múa kiếm, nội tâm sợ hãi vô cùng, cũng rung động vô cùng, thật muốn cao giọng vì hắn hò hét ủng hộ. Thì ra hắn thật đúng là có chút tài năng, kiếm pháp không ngờ kỹ càng huyền diệu cao siêu trác tuyệt như thế, khiến cho nàng mở rộng tầm mắt! Xem ra, nàng tìm đúng sư phụ rồi.
Sau một tiếng đồng hồ, dần dần, kiếm khí sắc bén bao phủ trên người Hàn Kỳ Hiên chậm rãi tiêu tán vô tung, nhuyễn kiếm của hắn múa thật mềm nhẹ, thân kiếm dâng lên nhẹ như chim yến, mây bay nước chảy lưu loát sinh động, động tác liên tục. Cuối cùng hắn xoay tròn nhẹ nhàng một cái, phiêu nhiên hạ xuống trên mặt đất, ánh mắt dịu dàng cười nhìn Tống Vãn Ca vẻ mặt sợ hãi.
"Thế nào, vật nhỏ đối với kiếm pháp của bản hầu có hài lòng không?"
"Tạm được đi, miễn cưỡng có thể làm sư phụ của Trần nhi.” Tống Vãn Ca thản nhiên nói, cũng không muốn nói rất tốt miễn cho lại cổ vũ phong thái ngạo mạn đắc ý của hắn.
"Chỉ là tạm được miễn cưỡng vậy sao? Vật nhỏ đâu cần phải thế. Chỉ e trong lòng không phải vậy, đáy lòng nói không chừng đã sớm bội phục bản hầu rồi.” Hàn Kỳ Hiên cao ngạo nhướng mày, buồn cười nhún vai, vật nhỏ này thật đúng là không thành thật. “Không sao, trong lòng nàng bội phục và sùng bái bản hầu cũng như nhau thôi.”
Dứt lời, Hàn Kỳ Hiên bỗng dưng tiến lên bế Tống Vãn Ca đi nhanh về phía giường.
"Hàn Kỳ Hiên, ngươi muốn làm gì?", Tống Vãn Ca kinh hô một tiếng, kẻ trộm sắc đáng chết này, không phải nói điều kiện kia cho nợ sao, sao bây giờ lại...
"Vật nhỏ, đừng khẩn trương kích động như vậy mà, bản hầu chỉ là muốn ôm nàng lên giường mà thôi.” Hàn Kỳ Hiên tà tà nhướng rồi hạ mày cười đến vẻ mặt tà mị, "Bản hầu cũng không có ý đồ khác, vật nhỏ có phải suy nghĩ nhiều rồi không? Ha ha, kỳ thật nếu vật nhỏ muốn làm chuyện gì đó, bản hầu cũng rất thích ý phối hợp. Bản hầu có thể đem điều kiện kia... “
Hàn Kỳ Hiên còn chưa nói hết, đã bị một tiếng nói giòn giã của trẻ con cắt đứt.
"Trứng thối, buông tỷ tỷ ta ra!"
"Trần nhi sao đệ lại tới đây? Sao đêm hôm khuya khoắt còn chưa ngủ?" Tống Vãn Ca ân cần hỏi một câu quay đầu trừng mắt nhìn Hàn Kỳ Hiên, "Mau buông ta ra!"
Hàn Kỳ Hiên bất mãn bĩu môi, nhưng vẫn là theo lời đem Tống Vãn Ca bỏ xuống. Tiểu quỷ này, thật đúng là biết sát phong cảnh, sau này nhất định phải giáo huấn nó thật tốt mới được, dù sao sau này hắn cũng là sư phụ, đối với đồ đệ nghiêm khắc một chút hẳn là không quá đáng chứ. Ha ha! (#Ami: gian quá ca ơi =.=")
"Tỷ tỷ, sau khi Trần nhi tỉnh dậy thì ngủ không được nữa, cho nên tới đây tìm tỷ tỷ. “ Nguyệt Vãn Trần vểnh rồi vểnh cái miệng nhỏ nhắn, tiến lên nhào vào trong lòng Tống Vãn Ca, một tay ôm cổ nàng, một tay chỉ vào Hàn Kỳ Hiên, có chút mất hứng mà nói: "Tên bại hoại này là ai?"
"Tiểu quỷ, sau này bản hầu là sư phụ dạy võ công cho ngươi. Cái gì bại hoại với trứng thối (phôi đản là trứng thối, giờ mình mới bik =]]), một chút lễ phép cũng không có, cẩn thận bản hầu đánh cái mông ngươi. “
Hàn Kỳ Hiên nhẹ trừng mắt liếc nó một cái vừa nói còn huơ huơ nắm tay tượng trưng.
"Tỷ tỷ, bại hoại này nói thật sao?" Nguyệt Vãn Trần trừng hắn le lưỡi, quay đầu hướng về Tống Vãn Ca chứng thực.
"Uh, ngài ấy là sư phụ giỏi tỷ tỷ vừa tìm được cho Trần nhi, sau này chuyên môn phụ trách dạy võ công cho Trần nhi”. Tống Vãn Ca buồn cười sờ sờ đầu nhỏ của Nguyệt Vãn Trân. Trần nhi của nàng thật sự là quá đáng yêu rồi, chỉ cần là người nó không thích, ở trong mắt nó đều là trứng thối.
"Hừ, sư phụ bại hoại!" Nguyệt Vãn Trần vểnh rồi vểnh miệng, nghiêm mặt nhỏ giọng nói một câu.
"Tiểu quỷ, ngươi thật sự đúng là thiếu giáo huấn mà!" Khuôn mặt tuấn tú của Hàn Kỳ Hiên đen đen, e ngại hiện giờ không thể đem cái mông của nó đánh một chút. Làm rối loạn chuyện tốt của hắn, còn nói hắn là bại hoại, tiểu quỷ đáng ghét!
"Ha ha Trần nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, lời nói không biết cố kỵ. Ngươi phải rộng lượng một chút, đừng hẹp hòi như vậy chứ.” Tống Vãn Ca nhìn hai người mắt to trừng đôi mắt nhỏ không khỏi buồn cười lắc đầu "Hàn Kỳ Hiên, sau này ngươi là sư phụ dạy võ của Trần nhi rồi, nhất định phải dạy Trần nhi thật tốt đó.”
"Yên tâm đi, vật nhỏ, bản hầu nhất định sẽ dốc lòng giảng dạy, chỉ cần tiểu quỷ này không sợ khổ không sợ mệt là được. Đêm đã khuya lắm rồi, hai người nghỉ ngơi sớm một chút. Bắt đầu từ ngày mai, bản hầu sẽ mỗi đêm vào giờ Tý đến đây dạy võ công cho tiểu quỷ này khoảng hai canh giờ. Vật nhỏ chớ quên điều kiện đã đồng ý với bản hầu đó.”
Dứt lời, Hàn Kỳ Hiên hướng về phía Tống Vãn Ca ám muội cười cười, thấy vẻ mặt tức giận của nàng trừng mình, không khỏi cười đến càng vui vẻ. Một hồi lâu mới xoay người điểm nhẹ mũi chân, bóng dáng thoăn thoắt lại từ trong cửa sổ bay vút ra, nhanh chóng biến mất không thấy nữa.
Động tác nhẹ nhàng phiêu dật như vậy, khiến cho Tống Vãn Ca lại ngẩn người. Chẳng lẽ đây là khinh công trong truyền thuyết sao? Đêm mai bảo kẻ trộm sắc này dạy mình học mới được, võ công học hơi khó nhưng khinh công có lẽ dễ học hơn chút.
"Tỷ tỷ, tỷ đang suy nghĩ gì vậy?" Nguyệt Vãn Trần thấy Tống Vãn Ca hồi lâu không nói lời nào, không khỏi lắc lắc tay nàng nhõng nhẽo nói.
"Oh, không có gì, Trần nhi đã khuya rồi, chúng ta ngủ thôi.” Tống Vãn Ca phục hồi tinh thần lại đem thân thể nho nhỏ của Nguyệt Vãn Trần ôm đến trên giường, mình cũng đi theo lên giường.
"Tỷ tỷ, Trần nhi không thích sư phụ bại hoại kia, Trần nhi chán ghét hắn.” Nguyệt Vãn Trần ấn cánh tay Tống Vãn Ca, chợt chu cái miệng nhỏ nhắn mất hứng nói.
"Á, tại sao Trần nhi chán ghét hắn hả?" Tống Vãn Ca có chút nghi ngờ khó hiểu, đêm nay Trần nhi mới tiếp xúc với hắn lần đầu tiên, sao đã nói không thích hắn? Chẳng lẽ kẻ trộm sắc này không vừa lòng người thế sao, ngay cả đứa bé vừa mới gặp mặt hắn lần đầu cũng chán ghét hắn? Ha ha, hắn quả thật cũng đủ khiến người ghét.
"Bởi vì mới vừa rồi Trần nhi nhìn thấy hắn khi dễ tỷ tỷ, cho nên Trần nhi đương nhiên chán ghét hắn rồi. Chỉ cần là người khi dễ tỷ tỷ trong mắt Trần nhi đều là trứng thối, Trần nhi gặp tất cả đều chán ghét.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt Vãn Trần thở hổn hển, Tống Vãn Ca xem vào trong mắt buồn cười không thôi, tiểu khả ái này. "Còn có, tỷ tỷ vốn là của một mình Trần nhi, Trần nhi không thích tỷ tỷ bị người khác ôm, càng không thích tỷ tỷ bị người khác hôn. Tỷ tỷ chỉ có thể ôm một mình Trần nhi, cũng chỉ có thể hôn một mình Trần nhi thôi.”
"Ha ha, thì ra Trần nhi nhà của chúng ta là một tiểu bá vương, lại bá đạo như vậy nữa chứ.” Tống Vãn Ca sủng nịch nhẹ điểm chóp mũi của Nguyệt Vãn Trần, lập tức đem thân thể mềm mại của nó ôm vào trong lòng, lại điều chỉnh một tư thế thoải mái nhất cho nó ngủ, dịu dàng nói "Được rồi, Trần nhi, mau ngủ đi nếu không ngày mai sẽ có hai cái mắt mèo thật to"
"Tỷ tỷ, nhưng Trần nhi ngủ không được.” Hai con mắt sáng lấp lánh thông suốt của Nguyệt Vãn Trần mở thật to, dường như một chút buồn ngủ cũng không có.
"Vậy tỷ tỷ kể chuyện xưa cho Trần nhi nghe, có được không?" Haiz, quả nhiên là do ban ngày ngủ nhiều quá, nàng bây giờ cũng không buồn ngủ lắm. Xem ra, sau này thời gian nghỉ trưa không thể quá dài, đêm khuya nằm ở trên giường lật qua lật lại đếm cừu rồi đến đếm sao, cảm giác thật không dễ chịu.
"Được được, Trần nhi thích nghe chuyện xưa nhất.” Nguyệt Vãn Trần vừa thấy có chuyện xưa nghe, hưng phấn đến cuống quít vỗ tay nhỏ bé. "Ngày xưa có một ngôi miếu, trong miếu có một lão hòa thượng và tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng muốn lão hòa thượng kể chuyện xưa cho nó nghe. Lão hòa thượng kể trước đây có một ngôi miếu, trong miếu có một lão hòa thượng và tiểu hòa thượng... “
"Tỷ tỷ sao tỷ luôn nói đi nói lại mấy câu vậy? Chuyện xưa này nghe không hay, tỷ tỷ đổi lại đi.” Nguyệt Vãn Trần trề cái miệng nhỏ nhắn, hình như có chút mất hứng, tỷ tỷ rõ là đang lừa dối nó.
"Á, được được, tỷ tỷ đổi lại cái khác, tỷ tỷ kể chuyện xưa 《Alibaba và 40 tên cướp》 cho đệ. Tống Vãn Ca buồn cười sờ sờ đầu nhỏ của nó. Tiểu gia hỏa này, vốn dĩ là muốn dùng chuyện xưa không đầu không đuôi này đưa nó đi vào giấc ngủ, không ngờ nó ngược lại tăng thêm tinh thần rồi.
Nhẹ lắc đầu, Tống Vãn Ca lại bắt đầu kể về chuyện xưa thật lâu thật lâu trước kia, ở trong thành của nước Ba Tư có hai anh em, người anh gọi là Qua Tây Mẫu (phiên âm theo Trung Quốc, Ả Rập thì bó tay), người em gọi là Alibaba",
Kể xong 《Alibaba và bốn mươi tên cướp》, lại kể 《Công chúa Bạch Tuyết》, kể xong 《Công chúa Bạch Tuyết》 rồi lại kể 《Hoàng tử ếch》.
Đêm càng khuya rồi, cuối cùng cũng không biết rốt cuộc kể bao nhiêu chuyện xưa, hai người cuối cùng đều nặng nề ngủ.