Tống Vãn Ca nằm ở trên chiếc giường gỗ rách nát, ngủ một giấc là hai ngày một đêm.
Tới đêm tối ngày thứ hai, nàng đã đói đến sắp chịu không được rồi, bụng thỉnh thoảng lại phát ra tiếng vang, tỏ vẻ kháng nghị. Nhưng nàng không thể thỏa hiệp, bởi vì Long Đằng đế đáng chết kia vẫn chưa xuất hiện.
Đã bốn ngày rồi, nàng và Trần nhi xa nhau suốt bốn ngày. Không thấy được Trần nhi bình an xuất hiện trước mặt, nàng thật sự muốn điên rồi.
Cung nữ áo xanh và cung nữ áo hồng mang bữa tối đến, thấy Tống Vãn Ca như trước nằm không nhúc nhích, liếc mắt xem một cái, không khỏi bất đắc dĩ, lại lo lắng thở dài.
"Nguyệt cô nương, van xin người mau đứng lên dùng bữa đi, xin người đừng lại làm khó chúng nô tỳ!" Cung nữ áo hồng vừa đặt thức ăn xuống, vừa cầu khẩn nói, cũng không cần biết Tống Vãn Ca là ngủ hay thức.
"Nguyệt cô nương, người đã mấy ngày không ăn rồi. Còn tiếp tục như vậy, người sẽ chịu không nổi đâu. “ Thấy nàng nói hồi lâu, Tống Vãn Ca vẫn như trước không có chút phản ứng, cung nữ áo xanh cũng gia nhập hàng ngũ khuyên bảo.
"Nguyệt cô nương, người có cái gì bất mãn, muốn đánh cũng được, nhưng người không thể lấy thân thể của chính mình ra mà cược. Người không ăn không uống như vậy, chịu tội chính là thân thể của người!"
"Nguyệt cô nương, người nhân tiện ăn một chút đi. Nếu đói bụng hại thân thể, chúng nô tỳ nói không chừng sẽ bị hoàng thượng trách phạt. “
"Nguyệt cô nương, xin người thương xót, đừng tiếp tục cố chấp nữa. “
"Nguyệt cô nương... “
Mặc cho hai cung nữ nói khô nước miếng, bao nhiêu lời hay nói hết, mọi cách cầu khẩn, khuyên bảo hết lời, Tống Vãn Ca nằm trên giường đều như không nghe thấy, không hề động đậy.
Hai cung nữ thấy khuyên bảo không có hiệu quả, chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ ngừng nói, an tĩnh đứng một bên, không phát ra tiếng nào.
"Các ngươi rốt cuộc có đi mời Hoàng thượng các ngươi hay không?" Không biết qua bao lâu, Tống Vãn Ca đột nhiên từ trên giường gỗ trở mình bò lên, ba bước rồi hai bước đi tới trước mặt hai cung nữ hầu hạ mình, cơn giận không thể át hướng về phía bọn họ rống lớn.
Tống Vãn Ca cảm thấy chính mình có phải vô cùng bị động rồi không? Nếu như Long Đằng đế thật sự không đến lãnh cung, vậy chính mình chẳng phải là không công chết đói?
"Nguyệt cô nương, nô tỳ thân phận ti tiện, không dám làm tức giận thánh nhan. “ Hai cung nữ lại càng hoảng sợ, vội vàng quỳ trên mặt đất nói.
Kỳ thật cũng không thể trách bọn họ, ai mà không biết Hoàng thượng tàn khốc vô tình như vậy, đến nỗi tất cả mọi người đều sợ Hoàng thượng. Đừng nói đến gần Hoàng thượng, bọn họ chỉ hận không thể cách ra xa, không cho chính mình xuất hiện trong tầm mắt của hoàng thương.
"Vậy ý của các ngươi là, các ngươi không có đi mời rồi??" Tống Vãn Ca thiếu chút nữa tức giận đến giơ chân, lập tức mặt âm trầm hướng về phía ngoài cửa đi đến, vừa đi vừa phẫn nộ quát, "Các ngươi không đi mời?! Vậy bổn cô nương tự mình đi tìm hoàng thượng các ngươi, như vậy là được?!"
"Nguyệt cô nương, không có ý chỉ của Hoàng thượng, người không thể bước ra lãnh cung. “
Hai cung nữ cuống quít đứng lên, đồng thời nhanh nhẹn ngăn cản Tống Vãn Ca.
"Cút ngay!" Tống Vãn Ca dùng sức đẩy ra hai cung nữ che trước mặt mình, hung tợn trừng mắt nhìn hai người bọn họ quát lớn. "Ta cũng không phải phi tử Long Đằng quốc, Hoàng thượng các ngươi dựa vào cái gì đem ta nhốt vào lãnh cung?!"
Dứt lời, Tống Vãn Ca nổi giận đùng đùng bước nhanh đi tới cửa lãnh cung. Hai cung nữ không dám trễ nãi, cũng vội vàng chạy theo.
"Tránh ra, các ngươi dựa vào cái gì nhốt ta?!" Tống Vãn Ca mắt lạnh nhìn hai gã thị vệ đeo đao canh giữ ở cửa, trong mắt vốn toàn là phẫn nộ không dằn xuống được.
"Chúng ta chỉ là phụng mệnh làm việc, vị cô nương này xin mời quay về! Nếu không, đừng trách chúng ta không khách sáo!" Thị vệ dứt lời, rút ra thanh đao bên hông. "Đao kiếm không có mắt, đả thương cô nương cũng đừng trách móc!"
"Các ngươi!" Tống Vãn Ca đã bị vây lại, hận không thể một chưởng đánh vào hai tên thị vệ ghê tởm này. Nhưng nàng không có bản lãnh kia, chỉ có thể mang theo phẫn nộ ngập tràn trở về lại trong gian phòng, chung quy không thể bước ra ngoài!
"Biến, biến! Đừng ở trước mặt ta làm ta chướng mắt, hai người các ngươi cút cho ta xa xa, đừng để ta nhìn thấy các ngươi nữa!" Tống Vãn Ca đối với hai cung nữ theo sát mình từng bước một, cơn giận không thể át rống to, phất tay lần nữa ném đi thức ăn trên bài.
"Thế nào, không hài lòng thức ăn Trẫm đưa tới cho ngươi sao?"
Thanh âm âm tà, băng lạnh từ ngoài cửa truyền vào, làm cho tiềm thức Tống Vãn Ca đánh một cái rùng mình. Chưa kịp thấy rõ dáng vẻ của người đó, hai cung nữ đã sớm run rẩy cả người, vội quỳ xuống dập đầu hành lễ.
"Nô tỳ khấu kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Thanh âm cũng hàm chứa run rẩy cùng sợ hãi.
Tống Vãn Ca kinh hoảng, rụt cổ ngẩng đầu nhìn người đàn ông cách mình ba bước, long bào màu vàng chói mắt, đầu đội mũ vàng, cả người tản ra khí phách cùng tà khí không ai bì được, không tiếng động nói ra sự nguy hiểm của hắn.
Người đàn ông này không ngờ chính là người ngồi trên ngựa đêm khuya hôm đó, mặc áo giáp màu bạc, ác ma tay cầm roi dài lấy máu người khác, thì ra hắn đúng là Long Đằng quốc đế vương.
Long Ngự Tà nhìn lướt qua những mảnh nhỏ thức ăn trên mặt đất, tầm mắt đột nhiên chuyển hướng sang hai cung nữ đang quỳ, lạnh giọng khẽ quát: "Đồ vô dụng! Giữ lại cũng dư thừa!"
Tống Vãn Ca còn chưa kịp nhận ra ý trong câu nói này, chớp mắt, đầu của hai cung nữ đã rơi trên mặt đất. Máu tươi phun mạnh ra, máu đỏ sẫm bắn tung toé, lên cả trên mặt và người của nàng. Chất lỏng ấm áp theo gương mặt của nàng chảy xuống, nhỏ xuống trước ngực nàng, một giọt một giọt, chậm rãi hội tụ, lại nhiễm đỏ quần áo màu trắng của nàng.
"Thích phần lễ gặp mặt này không, Công chúa Khuynh Thành của Tuyết Lân quốc?" Long Ngự Tà lấy ra một chiếc khăn sạch, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên roi dài. Khóe miệng hé ra tươi cười tà ác, vô tình, bạo ngược, tàn khốc, đôi mắt giống như hàn băng ngàn năm, hàn đàm ngàn năm, lạnh như băng thấm vào xương, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo tận xương cốt, thỉnh thoảng lóng lánh ánh sáng màu máu.
"AAA…!!!" Tống Vãn Ca hậu tri hậu giác phát ra một tiếng thét chói tai, vốn là đói quá mà thân thể có chút suy yếu, cái chết này càng khiến nàng hư nhuyễn vô lực, run rẩy lui lại, rốt cục chống đỡ không được, thoáng cái xụi lơ ngã xuống trên mặt đất.
"Mới vậy đã hù dọa ngã? Chậc! Thật không thú vị!" Long Ngự Tà đem trường tiên cất vào bên hông, rồi sau đó ngồi xổm xuống, con ngươi đen sắc bén lạnh lẽo thẳng tắp nhìn chằm chằm sắc mặt trắng bệch của Tống Vãn Ca, vươn một tay đến, tà ác nắm chặt cái cằm béo mập trắng nõn của nàng. Cho đến khi nặn ra vài dấu vết xanh tím, mới híp mắt như cười lại không cười nói, "Nghe nói ngươi vì muốn gặp Trẫm, không tiếc lấy tuyệt thực để kháng nghị? Trẫm bây giờ tới rồi, nói đi, có gì chỉ giáo?"
Chỗ đau đớn sớm đã làm cho thần trí Tống Vãn Ca quay về, tỉnh dậy, nàng cau mày, bắt buộc chính mình nhìn về tên bạo quân phía trước mặt giết người không chớp mắt này, thanh âm tương tự lạnh như băng, không mang theo chút độ ấm.
"Ngươi đem Trần nhi bắt đi đâu rồi? Ngươi trả Trần nhi lại cho ta!"
"Trần nhi?" Long Ngự Tà nhíu mày, không biết Trần nhi là ai.
"Chính là đứa bé trai bị bắt đến đây cùng ta đó, bề ngoài trông khoảng năm tuổi!" Tống Vãn Ca mặt âm trầm, lạnh lùng nhắc nhở.
"Oh? Ngươi muốn nói là nó hả!" Long Ngự Tà dáng vẻ bừng tỉnh, lập tức tà ác cười cười, lực trong tay cũng tăng thêm một chút. “Tên nghiệt chủng kia đã bị Trẫm hạ lệnh giết chết, đem cho chó ăn rồi! Ha ha ha!"
"Không!!!" Tống Vãn Ca phát ra một tiếng thét chói tai đau đớn thấu tim, nước mắt trong nháy mắt tràn mi chảy ra, nàng dường như phát điên đấm vào trong ngực Long Ngự Tà. "Tên bạo quân, ngươi là ma quỷ, ngươi trả Trần nhi lại cho ta, trả Trần nhi lại cho ta!"
"Hừ! Nữ tử muốn chết!!" Long Ngự Tà dễ dàng chặn lại hai tay không ngừng đánh của Tống Vãn Ca, dùng sức đẩy, lập tức đem nàng đẩy ngã ra bàn, cái gáy bị đụng trúng.
"Bạo quân! Ta muốn giết ngươi, báo thù cho Trần nhi... “ Tống Vãn Ca hai tay nâng lên đầu đang bị đụng đau, lời còn chưa dứt, lại một lần nữa ngã xuống hôn mê bất tỉnh.
"Không biết tự lượng sức mình!" Long Ngự Tà giễu cợt một tiếng, khóe miệng cười lạnh tỏ ra châm chọc cùng khinh thường.