Pháp Vương và Đại Vương vẫn luôn luôn muốn khiêu chiến với Lang Vương, và càng muốn giết chết Lang Vương, chính là vì muốn có được viên kim đan.
Mấy trăm năm nay Pháp Vương và Đại Vương vẫn luôn tìm Lang Vương để quyết đấu, nhưng cũng không thể thực hiện được, nên bọn họ vẫn tu luyện và tu luyện, chỉ hy vọng có thể đánh bại được Lang Vương, và đạt được vương vị cùng viên kim đan.
Không chỉ ở Lang tộc mà các yêu quái khác cũng muốn có được kim đan, bởi vì có kim đan là có thể đạt được pháp lực mạnh hơn gấp nhiều lần, vốn cũng đã có một số yêu ma có dã tâm luôn luôn rình vây xung quanh Lang Vương.Và một số yêu ma khác cũng không dám tuỳ tiện hành động, bởi vì bọn họ cũng đều biết mình không phải là đối thủ của Lang Vương, cho nên mỗi một người đều đang chờ đợi thời cơ đến.
**đường phân cách***
Trong thang máy.
Lãnh Dạ hôn đến chỗ nào thì liền đem vết thương được xoa dịu đến đấy, vết sưng trên mặt Bạch Tuyết cũng đã chuyển biến tốt hơn. Thế nhưng, Bạch Tuyết cũng không biết mục đích thật sự của Lãnh Dạ là cái gì? Cô cho rằng Lãnh Dạ chính là một người vô tình, cô bây giờ đều chật vật như vậy, anh lại còn nhẫn tâm tra tấn cô? Nhưng kì lạ vì sao vết thưong trên mặt lại không còn đau đớn như trước nữa?
Chẳng lẽ là ma lực tình yêu?
Dùng sức véo chính mình một cái, Cô đang nghĩ gì thế chứ?
Sao có thể? Cô và anh chỉ là một cuộc giao dịch, không hề tồn tại cái loại tình yêu này nọ!
Bạch Tuyết đôi mắt hiện lên một tia mất mát, anh muốn cô tất cả chỉ là vì đòi lại tổn thất của anh, vì anh đã giúp đỡ công ty của cha,và cô đành phải chấp nhận!
Đây là suy nghĩ cuối cùng của Bạch Tuyết.
Cửa thang máy mở ra, Lãnh Dạ mới dừng lại việc hôn Bạch Tuyết, liền thuận tay cởi áo khoác đưa cho cô.
“Mặc nó vào.” một câu nói lạnh lùng không mang theo một tia độ ấm, liền xoay người đi ra ngoài.
Bạch Tuyết không hiểu, người đàn ông này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Ai lại chọc giận anh ta sao? Lúc nào cũng lạnh lùng, vừa nãy anh còn đang ở trên người cô sờ tới sờ lui, vì sao lại không thể cùng cô nói tốt vài câu, không nên hạ thấp áp sất như vậy làm cho người ta sợ hãi!
Nhận lấy áo khoác mặc vào, đành ngoan ngoãn đi theo ra ngoài.
Vì báo đáp công ơn cha nuôi dưỡng, cô đành phải nén giận làm việc mà chính mình không thích, cô còn nhỏ như vậy! Đã lại cùng đàn ông có quan hệ mập mờ, Tóm lại là cảm thấy chuyện này rất mất mặt!
Lãnh Dạ sở dĩ cầm áo khoác cởi ra, không đếm xỉa đến hình tượng của mình, là bởi vì ở trong thang máy khi hắn đụng chạm đến Bạch Tuyết liền phát hiện bên trong người cô cái gì cũng không có mặc, đáng chết! Cô tự nhiên không có mặc áo lót, còn mặc một cái áo t-shirt của con trai ở trước mắt hắn lúc ẩn lúc hiện, điều này làm cho hắn rất không vui!
Nghĩ đến chủ nhân của chiếc áo có thể nhìn thấy toàn bộ người Bạch Tuyết khi không mặc gì, trong nháy mắt hoả khí trong lòng có thể thiêu đốt mọi thứ
Thế nhưng, hắn phải nhẫn nhịn, bởi vì Bạch Tuyết không phải là cô của chước đây, hiện tại Bạch Tuyết này rất nhát gan giống như thỏ! làm cho người vô tình như hắn, cũng phải vì cô mà nhẫn nhịn!
Bạch Tuyết bị Lãnh Dạ mang về biệt thự, Bạch Tuyết vừa đi vào, cửa đã bị Lãnh Dạ đóng thật mạnh, sau đó một bàn tay đem Bạch Tuyết kéo vào trong lòng, lạnh lùng căm tức nhìn Bạch Tuyết.
“Vì sao không mặc áo lót liền cùng tên khốn khiếp kia ở trong nhà? Hả? Cô lại muốn đi quyến rũ người khác nữa sao?” Lãnh Dạ lạnh lùng nói, Bạch Tuyết trong lòng vốn đã rất ủy khuất, lại bị anh nói xấu như thế, trong lòng càng khó chịu, thẳng thắn đem mặt quay sang một bên không thèm nói gì! Dù sao nói cái gì cũng đều vô ích, bởi cô ở trong lòng người đàn ông này chính là loại phụ nữ không biết xấu hổ!
Lãnh Dạ mạnh mẽ đem mặt của Bạch Tuyết quay lại đây, hung hăng nắm chặt cằm của cô, làm cho cô không thể không nhìn thẳng vào hắn.
“Nói chuyện đi?”
“Là, tôi đang đi quyến rũ người khác, anh cũng chính là do tôi quyến rũ! Chỉ cần là đàn ông có tiền, tôi đều muốn đi quyến rũ, Anh đã hài lòng chưa?” Bạch Tuyết tức giận, Lãnh Dạ không ngờ Bạch Tuyết luôn luôn dịu dàng bỗng nhiên liền biến thành một con mèo xù lông.