Ba Em Kêu Anh Về Nước Kết Hôn

Chương 30: Mục tiêu đặt ra khi bước vào nghề




Kỷ Đồng Quang không nán lại quá lâu. Sau khi tái khám, lại có thể yên tâm rằng Lương Trản không tiếp xúc né tránh mình nữa, anh liền rời đi.

Buổi trưa, Lương Trản không nghỉ ngơi, lúc này còn lại một bệnh nhân có hẹn sau nửa giờ nữa tới khám, đầu cô có chút khó chịu, nên muốn quay lại văn phòng chợp mặt một chút.

Hoặc có lẽ do người khiến cô bất an cả ngày nay đã đi rồi, nên lúc này cô mới có thể thả lỏng. Kết quả là sự thư giãn này đã khiến cô ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.

Khi thức dậy khỏi ghế, thấy kim đồng hồ trên tường đã chỉ đến số sáu, Lương Trản vô cùng choáng váng, vừa mới ngủ một lúc mà đã tới giờ tan làm rồi sao?

Nếu không có bệnh nhân thì ngủ trong văn phòng không vấn đề gì cả, nhưng chiều nay cô lại có cuộc hẹn với bệnh nhân. Nghĩ đến đây, Lương Trản lập tức rời khỏi ghế sofa, đẩy vừa văn phòng ra, muốn hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cửa vừa mở, bên ngoài đã vang lên giọng nói của Diệp Lan.

Có lẽ cậu ấy vừa xuống dưới để giúp đỡ mọi người, trên mặt vẫn đeo khẩu trang, vừa bước lên cầu thang, thấy Lương Trản từ phòng làm việc thò nửa người ra ngoài, nên có chút ngạc nhiên, hỏi: “Chị tỉnh rồi à?”

Lương Trản túm lấy mái tóc xoăn dài còn chưa kịp buộc lại của mình: “Sao cậu không gọi tôi?”

Diệp Lan tháo khẩu trang xuống, đi tới bên cạnh cô giải thích: “Gần đến giờ bệnh nhân lại gọi điện hủy lịch hẹn, lễ tân nhờ em thông báo cho chị, nhưng em thấy chị đã ngủ say nên không gọi chị dậy.”

Lương Trản nghe xong cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm: “Không phải là tôi thả bồ câu đi là tốt rồi.”

Sau khi cả hai quay lại văn phòng của cô, Diệp Lan nói rằng bệnh nhân đã đổi lịch sang hai ngày sau.

Lương Trản gật đầu: “Được, thêm hai ngày cũng không có vấn đề gì to tát, chỉ sợ mấy người tiêu hết tiền chỉnh nha rồi sau đó luôn tìm cách lùi lịch tái khám.”

Diệp Lan mỉm cười: “Có lẽ ai ai cũng sợ gặp nha sĩ, hồi nhỏ em cũng rất sợ.”

Đột nhiên cô có chút tò mò: “Vậy sau này sao cậu lại làm nha sĩ?”

“Để điều chỉnh lại quá khứ.” Cậu bối rối gãi đầu: “Vốn dĩ em muốn học kiến trúc, nhưng khoa kiến trúc của trường chúng ta lấy điểm quá cao.”

“……Phải, rất cao.” Lương Trản vô cùng đồng cảm: “Vì vậy, tôi cũng không vào được.”

Diệp Lan nói rằng đây không phải việc gì xấu, nếu như năm đó học kiến trúc thì hiện tại cuộc sống của cậu còn vất gấp nhiều lần so làm với Nha sĩ.

Lương Trản nghĩ tới cuộc sống trước đây của Kỷ Đồng Quang, không khỏi tán đồng: “Cậu nói đúng.”

Hai người nói chuyện phiếm thêm vài câu thì tới giờ tan sở.

Khi họ cởi bỏ áo blouse đi xuống lầu, lại nghe thấy nhân viên lễ tân đang thảo luận về Kỷ Đồng Quang, đại ý là cảm thấy đáng tiếc vì lần tái khám hôm nay của anh không được phát sóng trực tiếp, nếu không đến khi tan làm bọn họ có thể lại được thưởng thức cái đẹp rồi.

Lương Trản: “…”

Trước đây, cô luôn cho rằng Thẩm Tử Ngôn rất nhàn rỗi, nhưng hiện tại xem ra cô bạn ngốc đó của cô cũng nằm trong trong nhóm ham mê cái đẹp như bao người khác.

Nhưng phải thừa nhận ai lại có thể không thích một người có ngoại hình như Kỷ Đồng Quang được chứ?

Cô vừa nghĩ vừa đi ra ngoài, khi sắp đến bãi đỗ xe, Diệp Lan người đi ra cùng cô, hiếm khi thấy cậu ấy hỏi một câu chuyện phiếm.

Diệp Lan hỏi cô: “Kỷ tiên sinh tới đây hôm nay chính là bệnh nhân lần trước xuất hiện chung trong video phát sóng trực tiếp của chị phải không?”

“Đúng, là anh ấy.”

“Anh ấy là bạn của chị sao?” Diệp Lan hỏi lại.

“Ừm.” Cô gật đầu: “Quen biết đã nhiều năm rồi, nếu không cũng sẽ không tình nguyện giúp đỡ tôi lần này.”

Diệp Lan thấy sắc mặt cô có chút mơ hồ khi nhắc tới Kỷ Đồng Quang, nhất thời không hiểu rõ tâm trạng của mình lúc này.

Đến khi phản ứng lại, cậu ấy đã nói ra câu nói mình đã kìm nén cả nửa ngày nay.

“Anh ấy thích chị.”

“??.” Lương Trản suýt chút nữa không còn đủ sức để mở cửa xe, một lúc lâu sau cô mới có chút khó hiểu đối diện với ánh mắt cậu ấy: “Rõ ràng vậy sao?”

Chàng trợ lý trẻ cong môi, nói: “Rất rõ ràng, vì ánh mắt anh ấy nhìn chị khác với nhìn những người khác.”

Lương Trản: “…”

Cô đang không biết phải đáp lại những lời này thế nào, thì Diệp Lan lại hỏi cô có suy nghĩ gì về Kỷ Đồng Quang.

“Cậu hỏi điều này làm gì?”

“Chỉ là có chút tò mò thôi ạ.” Chàng thanh niên trẻ híp mắt: “Trước đây, em cũng đã từng chứng kiến có vài người vì theo đuổi chị mà tìm đến tận nơi làm việc, nhưng…”

“Nhưng?”

“Nhưng rất hiếm khi chị đồng ý gặp bọn họ.”

Thực ra, câu nói này của Diệp Lan đã rất uyển chuyển rồi. Trên thực tế, ngoài Kỷ Đồng Quang ra, Lương Trản chưa từng nể mặt nể mũi mấy người theo đuổi cô, không chỉ dứt khoát từ chối đối phương, mà còn thẳng tay thêm tên họ vào danh sách những người không đón tiếp.

Ngay cả bản thân Lương Trản khi nhìn lại cũng sẽ cảm thấy sự khác biệt trong cách đối xử này có chút rõ ràng. Chẳng trách Diệp Lan lại tò mò như vậy, cô thầm nghĩ.

“Anh ấy không giống bọn họ.” Cô thở dài một hơi, nói: “Tôi đã quen anh ấy từ rất lâu rồi, hơn nữa ba mẹ hai bên cũng là bạn bè.”

“Vì vậy nên mới không dễ dàng từ chối?”

“Không.” Cô lắc đầu: “Là không dễ dàng chấp nhận.”

“Tiểu Diệp, cậu đã ở cạnh tôi một năm, nên chắc cũng hiểu tính cách tôi rồi chứ, tôi không mấy quan tâm đến chuyện yêu đương, cũng không có nhu cầu gì cả.”

“Năm đó, chẳng phải y tá trưởng muốn mai mối cho tôi đó sao, chị ấy hỏi tiêu chuẩn chọn bạn đời của tôi là gì, tôi đã nói với chị ấy rằng, không phải tôi đang tìm đối tượng, mà là muốn bao nuôi một tiểu bạch kiểm, lúc đó y tá trưởng nghĩ rằng tôi đang lừa chị ấy.”

Diệp Lan cũng nhớ điều này. Người học ngành Y thường ngày hay nói mấy câu thô tục với nhau cũng đã quen, nên khi đề cập đến loại vấn đề này họ cũng không mấy ngại ngùng, cái gì cũng có thể nói.

Khi đó Lương Trản đã nói thế này: “Em có hai yêu cầu, một là ngoại hình hợp khẩu vị em, hai là không quá bám người, nếu em không tìm anh ta thì tốt nhất là anh ta cũng đừng tới làm phiền em.”

Công bằng mà nói, tiêu chuẩn này quả thực không giống với tiêu chuẩn đặt ra cho một tình yêu lãng mạn, vì vậy câu chửi thề của y tá trưởng cũng không hề sai.

Nhưng Lương Trản lại rất nghiêm túc.

Kỷ Đồng Quang có thể thay đổi bản thân để đáp ứng tiêu chuẩn của cô, nhưng điều đó sẽ quá bất công với anh.

“Thôi bỏ đi, tôi nói điều này với cậu làm gì cơ chứ.” Cô thở dài một tiếng, rồi kéo cửa ngồi vào xe: “Tan làm rồi, về sớm chút đi, nhân lúc đường còn chưa tắc.”

“Bác sĩ Lương.” Cô đang chuẩn bị đóng cửa xe thì Diệp Lan ngăn lại.

“Ừm?” Lương Trản hơi nhíu mày dừng lại động tác.

“Vậy nếu có người thực sự đáp ứng được tiêu chuẩn đó của chị thì sao?” Cậu ấy hỏi: “Chị có cân nhắc tới việc chấp nhận người ta không?”

Lương Trản ngẫm nghĩ một hồi: “Nếu là trước đây thì có lẽ là có.”

Nhưng bây giờ… Thậm chí cô không thể tự thuyết phục bản thân mình rằng cô không hề có cảm giác gì với Kỷ Đồng Quang, vậy nên tốt nhất là không làm hại thêm người nào nữa vẫn hơn.

Mặc dù cô không nói nói ra câu phía sau, nhưng Diệp Lan cơ bản đã đoán được cô đang nghĩ đến ai bằng cách nhìn vào vẻ mặt trầm mặc của cô lúc này.

Cậu ấy chỉ đành cười nhạt một tiếng kết thúc chủ đề, sau đó chào tạm biệt cô, rồi quay người đi tới vị trí đậu xe của mình.

Từ đó cho tới thứ bảy, Lương Trản không có ca khám nào đặc biệt phức tạp. Chiều thứ bảy, theo yêu cầu của bộ phận Marketing, cô đã ghi lại, giảng giải và chia sẻ một ca bệnh, cuối cùng là giới thiệu cho sản phẩm máy tăm nước do tập đoàn của chủ đơn vị sản xuất.

Vài phút sau khi đoạn video được đăng tải, bên dưới lại có người hỏi về Kỷ Đồng Quang.

“Haizz, lần này không có anh đẹp trai, tôi nhớ sắc đẹp mê người của anh ấy quá. Ahuhu.”

Vài phút sau, f5 lại thì bình luận này đã được mấy chục lượt thích.

Lương Trản: “…” 

Có thể là do vừa mới đi công tác nên có chút bận rộn, mặc dù hai ngày nay Kỷ Đồng Quang đã đều đặn gửi tin nhắn cho cô, nhưng thời gian nhắn tin quả thực là khiến người ta hoảng sợ.

Bảy giờ sáng nay, khi cô nhìn thấy tin nhắn gửi tới lúc bốn giờ ba mươi phút của anh, cuối cùng đã không thể kìm được đành phải nhắc nhở anh nên tranh thủ thời gian để nghỉ ngơi.

“Cứ tăng ca thế này thì em nghi ngờ rằng lần sau em phải tới bệnh viện để thăm anh đó.” Nói xong cô lại bổ sung thêm môt câu.

Đáng tiếc là Kỷ Đồng Quang quá bận rộn, nên đến giờ vẫn chưa thể trả lời lại tin nhắn của cô.

Lương Trản không khỏi lo lắng về tình trạng làm việc không có chút thời gian rảnh rỗi này của anh, vì vậy sau khi hết giờ làm, vừa mới lên xe cô liền do dự sau đó gọi điện cho anh.

Sau hai hồi chuông thì cuộc gọi được kết nối. Âm thanh phát ra từ ống nghe rất ồn ào, vừa nghe đã biết là ở công trường.

“A Trản.” Ngữ điệu của anh có chút ngạc nhiên: “Em có việc gì cần tìm anh à?”

“……Không có việc gì cả.” Nghe thấy giọng nói của anh, cô đã yên tâm hơn một chút: “Em hơi lo lắng cho anh.”

Ngay khi vừa dứt lời, cả hai cùng rơi vào trạng thái im lặng. Có lẽ Kỷ Đồng Quang không ngờ rằng cô sẽ nói vậy, mà Lương Trản khi vừa nói xong cũng cảm thấy câu này rất dễ gây ra hiểu lầm.

Cuối cùng, là người đồng nghiệp ở công trường cùng anh đã phá vỡ sự im lặng này.

Đồng nghiệp giục anh mau chóng qua bên đó xem xét tình hình, anh chỉ có thể nói: “Được.”

“Anh bận chút việc đã nhé.” Anh nói với Lương Trản: “Đợi khi nào kết thúc chuyến công tác anh sẽ đến tìm em.”

“Ừm, anh chú ý nghỉ ngơi nhé.”

Có thể vì đây là cuộc điện thoại với danh nghĩa “lo lắng”, nên một tuần sau đó, Lương Trản không còn nhận được tin nhắn lúc ba, bốn giờ sáng nữa.

Tất nhiên là cô cũng không ngốc đến mức cho rằng công việc của Kỷ Đồng Quang đã không còn bận rộn nữa, dù sao thì cô cũng có chút hiểu biết về mức độ vất vả chung của các công trình xây dựng.

Cô cũng không thể giúp đỡ được gì trong công việc của anh, ngày nào cũng chỉ là những câu dặn dò thăm hỏi, Lương Trản cảm thấy có chút khô khan, chiếu lệ, nên cuối cùng chỉ có thể làm theo cách như lần trước, nếu không có gì để nói sẽ gửi cho anh một bao lì xì thay lời muốn nói.

Kỷ Đồng Quang: “…”

Quả thực là anh nhận cũng không được, mà không nhận cũng không xong.

Nhờ sự liên lạc rời rạc này mà Lương Trản gần như đã quên đi sự ngượng ngùng, khó xử của lần tỏ tình cách đây một tháng.

Thậm chí cô có thể sử dụng kinh nghiệm phong phú của mình để thay anh mắng nhiếc đủ loại bên A thần kinh nào đó trong viện thiết kế của anh.

“Thực ra chuyện này cũng chẳng có gì.” Đến lượt anh an ủi cô: “Anh nghe đồng nghiệp kể lại, năm ngoại bọn họ còn nhận được một nhiệm vụ phải giải quyết trong ngày, yêu cầu viện bọn anh đưa ra được bản phác thảo ngay trong đêm.”

“……Trời ơi, những người làm bất động sản quả thực đều không phải là người.” Lương Trản không biết mình đã than ngắn thở dài bao nhiêu lần: “Anh đúng là thảm quá mà, anh thật sự không muốn cân nhắc tới việc đổi nghề sao?”

Kỷ Đồng Quang không nghĩ cô sẽ hỏi vấn đề này, nên nhất thời trầm mặc một lúc.

Sau đó, anh mới đáp: “Đợi hoàn thành những mục tiêu mình đặt ra trước khi vào ngành này thì có thể anh sẽ cân nhắc tới việc đó.”

“Mục tiêu?” Cô có chút tò mò: “Ví dụ như có thể thiết kế một tòa nhà mang tính bước ngoặt trong thành phố giống như thầy hướng dẫn của anh phải không?”

“Không đến mức hoành tráng vậy đâu.” Anh chợt mỉm cười: “Anh chỉ muốn xây một ngôi nhà cho người mình thích, sau đó chuyển tới đó sống cùng cô ấy.”

“……”

“Vì vậy A Trản.” Anh hơi dừng lại: “Nếu em không hy vọng anh chết đột ngột vì ngành nghề này, vậy em có thể cân nhắc đến việc giúp anh hoàn thành điều kiện cần có cho mục tiêu này không?”

Lương Trản chỉ cảm thấy tim mình đang đập ngày một nhanh. Khi cô định mở miệng, thì lại thấy anh bổ sung thêm một câu.

Anh nói: “Lương y như từ mẫu mà, em thấy có phải không, a Trản?”

Lương Trản: “…” Màn thả thính này cũng thẳng thắn quá rồi đó!