Tôi có năm mươi ngàn. Mất bốn ngàn mua bánh mì là còn bốn sáu. Xài tiền ở chốn đắt đỏ này là phải hết sức tính toán. Môi sắp nứt nẻ như đất cằn hạn hán. Tôi lang thang hết hẻm này đến phố nọ. Giờ thì đôi chân này không thuộc về tôi nữa.
Cuối cùng thần may mắn cũng ngoảnh đầu cười với tôi một cái. Nụ cười hiền từ gian ác hơn bao giờ hết. Căn phòng tôi tìm được giá tốt đến sững sờ, rất tương xứng với vẻ đẹp của em ấy. Trong một ngôi nhà lầu ẩm mốc, cũ nát, xiêu vẹo có một cái ban công ọp ẹp đứng chơi vơi lúc nào cũng sẵn sàng lao mình phi thẳng xuống đất. Để tận dụng sự kiên cố thơ mộng của ban công, bà chủ tốt bụng vận dụng sự am hiểu thâm thúy về kiến trúc đã nhào nặn hành lang ban công xây hai cái chuồng ngủ nên thơ. Nói là chuồng ngủ bởi chiều cao phòng chưa tới vai tôi, chiều rộng đủ hai người nằm chật ních, chiều dài vừa khít với thân hình đang trổ mã của chú trống choai.
Đặt túi đồ xuống một khoảnh khắc bình yên tràn ngập đến từng tia máu trên khóe mắt. Mắt giãn dần giãn dần, cụp dần cụp dần...
Tôi đang bay trong không gian bao la, thơm ngát. Tiếng nhạc du dương, trầm bổng, thánh thót, da diết. Một niềm đau xuyên tim. Tôi bật dậy. Tôi mơ chăng? Ngoài trời mưa trắng xóa, mưa trút ào ào, xối xả cho hả cơn oán hận với chàng gió bội ước tình yêu. Gió theo mây rong chơi bỏ mặc mưa với tình yêu lay lắt.
Mưa vẫn tiếp tục gào thét ầm ầm. Bụi mưa tấp nập len lỏi qua kẽ cửa tấn công tôi. Tôi chồm mình, bò ra cửa sổ, hé mở tấm kính. Những âm thanh dịu ngọt mà xót xa, lúc mờ lúc tỏ, lúc buồn lúc vui đang hòa nhịp với trái tim tôi.
Tôi mở toang tấm cửa kính, mặc cho lưỡi mưa sắc lẹm tấp thẳng vào mắt, loạnh toát. Nhưng mắt tôi lại sáng rực. Một thiếu nữ thoát ẩn thoát hiện trong màn mưa bí ẩn. Không biết do người ấy mặc áo trắng hay màn mưa khoác sắc trắng lên y phục. Điều tôi thấy rõ là đôi tay mềm mại nhảy múa như những thiên thần đang thêu dệt cảnh sắc thiên nhiên đất trời tươi đẹp. Đôi mi cong vút đen láy lờ lững buông trên bờ mắt. Trái tim tôi rung lên, nghẹn ngào. Rồi chợt nó đập nhanh mạnh hơn bao giờ hết. Tôi ngạt thở, đầu óc quay cuồng, bầu trời đen kịt.
** Trời càng lúc càng tối. Mây kéo đến ùn ùn, gió thổi như muốn lật tung những ngôi nhà tồi tàn nơi xóm chợ. Những vằn chớp lóe lên trên nền trời tối sẫm. Vài tiếng sấm thều thào vô vọng. Tôi háo hức mở cửa sổ, nhẹ nhàng lướt đến bên chiếc dương cầm trắng, nhắm mắt chờ đợi một cơn mưa xối xả. Đã năm năm rồi tôi không được chạm tay vào phím đàn. Tôi không nhớ mình biết chơi dương cầm từ khi nào. Nhưng vẫn còn nguyên đây cái cảm giác lần đầu tiên hoàng tử mưa hóa phép ra công chúa dương cầm.
Những giọt mưa thưa thớt đầu tiên đang bị cuốn xoáy vào phím đàn linh hoạt biến hóa. Tiếng đàn càng réo rắt mưa càng nhiệt tình trút nước. Mưa là chàng ca sĩ hào hoa, phong nhã mà mạnh mẽ đa tình. Dương cầm tôi là nàng nghệ sĩ cá tính, sắc sảo, thông minh, mà tinh tế. Trước mưa tôi mới là chính tôi. Là tôi của tôi, vì tôi, sống cho tôi. Hạnh phúc mong manh tan dần theo bong bóng mưa. Khoảnh khắc diệu kỳ khiến tôi lần nào cũng nuối tiếc. Khi hoàng tử mưa kết thúc chuyến phiêu lưu thì công chúa dương cầm cũng chìm vào thế giới cổ tích.
Bây giờ tiếng dương cầm sẽ theo chân mưa lao thẳng vun vút từ bầu trời cao xa xuống lòng đất hun hút. Tôi nghe tiếng gió vù vù mơn trớn bên tai. Tôi đập mình giao hòa với đất, tung tóe, văng ra thành trăm triệu tia nước li ti len lỏi vào từng ngóc ngách trên khắp mặt đất này. Hoàng tử mưa sóng bước bên tôi. Tôi vô tư cười đùa thỏa thích. Người ấy trìu mến vuốt nhẹ làn bụi mưa lên mái tóc tôi.
Cứ như vậy hoàng tử mưa luôn lặng thầm bên tôi, dõi theo từng bước chân tôi. Người ấy chưa bao giờ xuất hiện nhưng lúc nào tôi cũng cảm nhận được sự ấm ấp tỏa ra từ người ấy. Rất gần mà không bao giờ chạm tới. Đến bao giờ thì anh mới bước ra khỏi giấc mơ cổ tích? Đôi lần tôi cũng nghi ngờ về ký ức với hoàng tử mưa. Tôi thậm chí còn không nhớ người ấy đến và tạo ra công chúa dương cầm từ khi nào nữa. Hình như là lúc tôi có mặt trên cõi đời. Càng ngày tôi càng cảm nhận hoàng tử mưa rõ hơn, gần hơn. Dù người ấy cố ẩn nấp tôi nhất định sẽ tìm thấy. Chỉ cần trong tim luôn thắp sáng một niềm tin, tôi chắc chắn ngày ấy sẽ đến, ngày ấy không xa vời, và người ấy sẽ hé môi cười đứng trước mặt tôi. Nhưng tôi lại sợ nếu tất cả chỉ là chiêm bao mộng mị, cuộc sống của tôi sẽ tiếp diễn thế nào khi mỏm đá cuối cùng trước khi tôi rớt xuống vực thẳm là ảo ảnh. Ồ vậy thì đơn giản thôi, cứ thế mà lao xuống vực.
Niềm vui ngắn ngủi. Tôi òa mình tê liệt. Mưa tạnh.