Ba Đường Luân Hồi

Quyển 5 - Chương 8: Ngoại truyện: Hàng Táp




Tông Hàng như chỉ đang chờ được điểm danh, điểm tới rồi mới danh chính ngôn thuận mà lên đài.

Hắn đứng dậy khỏi thuyền, sải bước lên sân cao. Dịch Táp không nhúc nhích, ngửa đầu nhìn hắn.

Một năm rồi, vẫn quen thuộc như trước, lại cũng có chút xa lạ, hắn dường như cao lớn trong ký ức của cô, hoặc cũng có thể là bởi trước đây cô rất ít khi “ngước nhìn” hắn thế này: Quần soóc chân trần, sơmi thoáng mát, trên đầu còn đội nón, trang phục đã hoàn toàn là kiểu của ngư dân địa phương, chỉ có điều màu da vẫn bắt mắt như cũ – hắn đúng là không bắt nắng, trên sông nước nắng gắt như vậy mà cũng chỉ in lên da hắn một lớp màu vàng nhạt, vẫn nổi bật nhất trong đám ngư dân ngăm đen.

Thấy cô bất động, Tông Hàng dứt khoát ngồi xuống cạnh cô, còn bỏ nón xuống, hỏi cô: “Có bị nắng không? Có cần không?”

Dịch Táp lắc đầu.

Nếu cô đã không cần, vậy hắn cũng không đội nữa, đàn ông đàn ang sao có thể còn yếu đuối hơn phụ nữ thế được.

Tông Hàng cầm cái nón trong tay, xoay vòng vòng chơi.

Bên người dần yên ắng, nhà Lê Chân Hương rất thức thời, ai cũng bận rộn đi làm việc, thằng nhóc khóc la cũng bị lôi đi. Ô Quỷ đứng cách đó không xa, kết thành một cặp với cái bóng của chính mình dưới sân phơi. Dòng chảy trôi lững lờ, Tông Hàng dời mắt xuống, trông thấy đôi chân trần của Dịch Táp ngâm trong nước, hình xăm trên mắt cá chân bị nước đưa đẩy nhìn bập bềnh, ướt nhẹp.

Một lúc sau, Dịch Táp hỏi hắn: “Sao cậu lại tới đây?”

Giọng nói rất bình thản, dáng vẻ thờ ơ, tim Tông Hàng lập tức bình tĩnh lại, còn sợ cô sẽ không phân biệt tốt xấu gì, vừa thấy mặt đã đuổi hắn đi chứ.

Tông Hàng nhìn bóng hai người trong nước, đáp: “Tôi rất nhớ em nên tới tìm em.”

Không biết có phải có cá bơi qua không mà cái bóng dưới nước lung lay, trong hình bóng đó, Dịch Táp đang cười.

Lại hỏi hắn: “Sống có tốt không?”

Tông Hàng gật đầu.

“Có bạn gái chưa?”

Tông Hàng trả lời: “Chưa có.”

Dịch Táp không nói gì nữa, lát sau mới phán một câu: “Không có tiền đồ.”

Tông Hàng lời ngay lý thẳng: “Tôi có cách nào chứ, có theo đuổi được đâu.”

Dừng một chút lại hỏi cô: “Em thì sao, sống thế nào?”

Đằng sau vọng lại tiếng bước chân, Dịch Táp theo tiếng nhìn qua, là Lê Chân Hương đang bê chậu phổi lợn đi cho A Long A Hổ ăn, chậu rất nặng, chị ì ạch bước từng bước, giẫm lên ván gỗ sân phơi nghe ken két.

Dịch Táp quay đầu lại, trong đầu lẫn chút vụn vặt, khựng lại một thoáng mới nhớ ra Tông Hàng hỏi gì: “Vẫn vậy thôi, tàm tạm.”

Cô cảm thấy ăn ngay nói thật vẫn tốt hơn, nói sống rất tốt ai mà tin chứ.

Tông Hàng nói: “Tức là sống cũng bình thường đúng không? Hay là em theo tôi đi, tôi có thể bảo đảm em sẽ sống được tốt hơn trước đây.”

Nhảm nhí lung tung gì vậy? Dịch Táp nhìn hắn hồi lâu, phì cười một tiếng, nói: “Dở hơi.”

Cô chống tay xuống sân định đứng lên, Tông Hàng vươn tay ra, nắm chặt lấy tay cô.

Tiết trời rất nóng, lòng bàn tay áp trên mu bàn tay cô còn nóng hơn, hắn có cảm tưởng như tay không còn là của mình nữa, da trên mu bàn tay giật giật, như viên kẹo nổ ăn ngày bé vậy, không chịu sai khiến, cứ bật lên tanh tách không ngừng.

Nhưng hắn vẫn càng nắm càng chặt, chậm rãi kéo tay cô về phía mình, thấp giọng nói: “Tôi nghiêm túc đấy, Dịch Táp, tôi nghiêm túc.”

Dịch Táp lặng thinh, ánh mắt dời chếch lên bàn tay bị hắn nắm chặt, một đoạn cổ tay tê dại, cơ thể dần khô nóng, thính lực lại rõ ràng hơn hẳn thường ngày: Đầu kia, Lê Chân Hương vẫn đang cho A Long A Hổ ăn, đầu nay, người trong phòng đang ríu rít trò chuyện.

Bàn tay kia của cô bấm lên mặt sân gồ ghề, cảm giác như mình chỉ còn mỗi một bàn tay này.

Tông Hàng nói tiếp.

“Không phải con người nên đi về phía trước sao? Một năm nay, em nói muốn được yên lặng, tôi không tới quấy rầy em, nhưng em thử rồi, sống cũng đâu có tốt, chỉ tàm tạm mà thôi, vậy đổi sang một kiểu tốt hơn đi. Em theo tôi đi, cho tôi một cơ hội thử sức, dù cũng chỉ trong một năm thôi cũng được. Nếu hết hạn một năm mà em vẫn chẳng thấy có gì khá hơn thì cũng đâu ảnh hưởng em tiếp tục trở về với cuộc sống yên tĩnh của em, đúng không?”

Dịch Táp cảm thấy câu này nghe trẻ con quá sức, muốn cười lại cười không nổi, một lúc lâu sau mới nói: “Tông Hàng, tôi đi kiểm tra rồi, một năm nay, sức khỏe của tôi quả thực không bằng trước đây. Tôi sẽ chết, thật đấy.”

Tông Hàng không buông tay: “Tôi biết, từ một năm trước tôi đã biết rồi, tôi đã nghĩ rất rõ ràng, tôi không quan tâm.”

Hắn quay sang nhìn Dịch Táp: “Mặt trời sắp lặn, người ngắm nó cũng sẽ không vì nó không còn nữa mà thôi ngắm nó; thời kỳ ra hoa của hoa quỳnh ngắn như vậy nhưng vẫn có rất nhiều người trắng đêm không ngủ chỉ để ngắm nó nở hoa. Trên đời này có rất nhiều sự vật tốt đẹp đều biến mất rất nhanh, nhưng điều đó không hề gây trở ngại đến việc nó tồn tại, cũng không gây trở ngại đến việc mọi người thích nó.”

Dịch Táp bật cười: “Chuyện này không giống thế.”

Tông Hàng rất bướng bỉnh: “Trong mắt tôi đều giống nhau. Tôi biết em sợ chúng ta không thể bên nhau dài lâu, em sợ em đi quá sớm, còn lại tôi một mình sẽ rất đau khổ, sẽ trì trệ không thoát ra được. Em chính là loại người sợ nghẹn là không ăn cơm nữa…”

Dịch Táp nói: “Câu đó là vì mắc nghẹn mà bỏ ăn.”

Hình như thế, nhưng kệ đi, Tông Hàng nói tiếp phần của mình: “Nếu tôi cam đoan với em rằng tôi sẽ không như thế, có phải em sẽ không còn băn khoăn nữa không?”

Dịch Táp nghe không hiểu, cái này cam đoan thế nào được? Cam đoan kiểu gì?

Tông Hàng nói thật nghiêm túc: “Người chỉ khi có được rồi mới có thể nói tới mất đi, có thể mất đi thì chính là đã từng. Có được, mất đi vốn bổ trợ cho nhau, giống như có ánh sáng thì có bóng tối, có lòng bàn tay thì có mu bàn tay vậy.”

“Tương tự, người có thể có hai lựa chọn, một là đạt được niềm vui có khởi đầu có kết thúc, dẫu về sau sẽ mất đi; hai là vì mất đi mà luôn luôn đau khổ, dù đã từng có được – Vì sao em cứ phải nghĩ rằng tôi sẽ chọn cái thứ hai thế?”

Dịch Táp nghe đến nhập thần, thực ra Tông Hàng chưa bao giờ là người biết nói đạo lý lớn, nhưng một khi đã nói thì lại có một cảm giác mộc mạc chân thành có thể thu hút người ta nghe tiếp.

“Một người chưa từng thấy ánh sáng, trên bầu trời của anh ta bỗng xuất hiện mặt trời, về sau mặt trời không còn nữa, chẳng lẽ nửa đời sau, anh ta lại cứ nhất định phải đau lòng khổ sở vì mặt trời không quay lại nữa ư? Anh ta không thể vẫn mãi ôm lòng cảm kích mà sống trong bóng tối, trước sau vẫn luôn cảm thấy may mắn vì mình từng gặp được ánh sáng ngập trời ư?”

“Cho nên, Dịch Táp, vì sao em lại cảm thấy tôi nhất định sẽ đau khổ vì mất đi chứ? Chúng ta bên nhau rồi, tương lai có lẽ sẽ giống như em nghĩ, một người đi trước, một người ở lại. Người ở lại nhất định sẽ thảm thương thê lương ư? Vì sao không thể là…”

Bên tai đột nhiên vọng tới một giọng nói: “Hai đứa muốn ăn cháo hay cơm chan canh?”

Là Lê Chân Hương, chị đã cho A Long A Hổ ăn xong, nhớ ra phải chuẩn bị bữa tối, bèn qua trưng cầu ý kiến hai người – Hai người trò chuyện quá chăm chú nên không để ý tới chị đã tới.

Tông Hàng bị chị xen vào như thế, cảm xúc ấp ủ bấy lâu nay nhất thời lệch mất. Dịch Táp cảm thấy câu nói này đột ngột xen vào của Lê Chân Hương thật tức cười, nhịn không được phì cười.

Lê Chân Hương không hiểu ra sao: “Cười cái gì? Rốt cuộc là muốn ăn cái nào…”

Hiếm khi nào trò chuyện được say mê đến thế mà lại thất bại trong gang tấc, Tông Hàng phiền muộn muốn chết: “Gì cũng được ạ.”

Lại kéo Dịch Táp: “Đi thôi, chỗ này ồn quá, chúng ta đi chỗ khác.”

Hắn kéo Dịch Táp lên thuyền nhỏ, thuần thục cầm lấy mái chèo. Ô Quỷ trông thấy, theo thói quen định lên theo, Tông Hàng chống mái chèo lên sân phơi đẩy một cái làm đà, thuyền nhỏ nhanh chóng đi ra.

Thân mình Ô Quỷ lảo đảo, suýt ngã xuống nước, vất vả mãi mới ổn định được thân thể, đôi mắt to oán hận nhìn chằm chặp Tông Hàng, trong lòng Tông Hàng thoáng dậy lên cảm giác áy náy, lại bay biến rất nhanh: Dù sao Ô Quỷ cũng nuôi không quen, làm thế nào cũng không thân được với hắn.

***

Tông Hàng chèo thuyền rời khỏi xóm nổi, cách xa thôn xóm, cũng cách xa bờ, lúc này mới thu mái chèo, để mặc thuyền nhỏ lững lờ trôi theo dòng nước.

Mặt trời đang lặn xuống, xóm nổi, mặt hồ và ven bờ gần xa đều mạ một lớp vàng kim, hai người ngồi bên mép thuyền, thả chân xuống nước – nơi này rất nhiều cá, chân thỉnh thoảng lại bị mổ một cái, mềm mại trơn ướt.

Câu chuyện bị đứt đoạn, muốn một lần nữa nối tiếp thật sự là có hơi quai quái, Tông Hàng thấy ý mình đã giãi bày được gần hết, không ngại đi thẳng vào vấn đề: “Tôi chỉ muốn chúng ta có thể ở bên nhau, được bao lâu hay bấy lâu.”

“Lúc em đi, có tôi ở bên em, em cũng sẽ không cô đơn nữa. Em không cần lo lắng cho tôi, có thể tôi sẽ khổ sở một khoảng thời gian, nhưng tôi sẽ nghĩ thật nhiều tới những chuyện tốt đẹp chúng ta từng trải qua, sẽ không bám riết mãi lấy chuyện mất mát. Tương lai đến lượt tôi, có hồi ức bên nhau của chúng ta, tôi cũng sẽ không cô đơn.”

Hắn nhìn vào mắt Dịch Táp: “Vậy có được không?”

Dịch Táp cười, một lúc lâu sau mới nói khẽ: “Như vậy quá vất vả, Tông Hàng.”

Tông Hàng nói: “Em không phải tôi, em cảm thấy vất vả nhưng tôi lại cảm thấy đó là thành toàn, thành toàn lẫn nhau. So với hai người hai ngả, không ai vui vẻ, không bằng cả hai bên nhau, cùng nhau vui vẻ, đó chẳng phải là đôi bên cùng có lợi sao?”

Đến cả “đôi bên cùng có lợi” cũng nói ra, hốc mắt Dịch Táp nóng lên, im lặng một lúc mới nói: “Một mình cậu thì thôi, nhưng cậu còn có người nhà, khong thể nghĩ sao làm vậy được…”

Không nhắc tới “người nhà” thì còn may, vừa nhắc tới hai chữ này, vẻ mặt Tông Hàng bỗng thêm chút oai phong lẫm liệt, hắn nói với Dịch Táp: “Chúng ta là người chững chạc, suy nghĩ chuyện gì tất nhiên là sẽ xem xét tất cả các mặt rồi, em cho rằng tôi chưa từng nghĩ đến người nhà chắc? Tôi đã sớm đạt được sự tán thành của họ rồi.”

Hắn giơ điện thoại lên, mở nhóm chat “Người một nhà tương thân tương ái ra”, gửi một tin nhắn thoại qua: “Ba, mẹ, có thể gửi video qua rồi.”

***

Dịch Táp không ngờ Tông Tất Thắng và Đồng Hồng đều chuẩn bị video cho mình, hơn nữa trước đó Tông Hàng chưa từng xem qua. Người một nhà đã bàn bạc xong với nhau: Nếu hắn có thể thuyết phục Dịch Táp động lòng thì người nhà sẽ bỏ thêm một phiếu trợ giúp, thuyết phục không được thì xéo qua một bên đi, cũng đừng đòi video gì nữa.”

Hèn chi Tông Hàng vừa đòi video, mông đã chuẩn bị mọc đuôi ra rồi.

Tông Tất Thắng gửi tới trước.

Tuy đều là video đã quay từ trước, cũng không phải trò chuyện trực tiếp, nhưng Dịch Táp vẫn không khỏi hơi khẩn trương.

Mấy giây đầu là Tông Tất Thắng mặc quần áo thể thao, chạy bộ trên máy mồ hôi như mưa. Vóc người ông tầm trung, chải một kiểu đầu vuốt tóc ra sau rất ngay ngắn, thân thể rắn chắc, rất phù hợp với hình tượng doanh nhân thành đạt.

Làm gì thế? Lần đầu “gặp mặt” nên muốn cho cô ấn tượng dồi dào sức sống à?

Biểu diễn xong, Tông Tất Thắng xuống khỏi máy chạy bộ, quay về phía ống kính chào cô: “Táp Táp?”

Nhiệt tình thế cơ à, Dịch Táp hơi mất tự nhiên, chừng này tuổi rồi, cô đã sớm thành thạo với đủ mọi cảnh ngộ lúng túng, duy chỉ có đón nhận nhiệt tình và thiện ý của người khác là không sao làm được.

“Nghe Hàng Hàng nói con bị bệnh, haizz, chú nói con hay, khoa học kỹ thuật hiện đại giờ phát triển lắm, bệnh tình nguy nan gì qua mấy năm rồi cũng sẽ có cách chữa thôi, con hoàn toàn không cần phải lo lắng. Hay là để chú ngày ngày dẫn con đi chạy bộ nhé, con xem này…”

Ông vừa nói vừa giơ cánh tay lên, khoe cơ bắp cho cô xem.

“Chạy mấy tháng, khả năng miễn dịch đã cao lên rồi.”

Cảnh nền thay đổi, lần này không phải phòng tập gym nữa mà là trước cổng khuôn viên công ty, Tông Tất Thắng mặc âu phục, lưng thẳng tắp, quay một cái video mà biên tập cứ như phim quảng cáo không bằng: “Táp Táp, chú cảm thấy Hàng Hàng rất nghe lời cháu, chú vô cùng hoan nghênh cháu đến với gia đình chú, cùng chú cải tạo nó. Quy hoạch nhân sinh của Hàng Hàng còn cần cháu tham dự.”

“Dĩ nhiên, tuy Hàng Hàng năm lần bảy lượt bảo chú nói mấy lời tốt đẹp về nó, nhưng chú cảm thấy, đối nhân xử thế là phải thành thực: Nếu cháu chướng mắt nó, chú cũng sẽ không ép buộc cháu, nó lớn lên trắng trẻo như vậy, đúng là không phải kiểu ngoại hình được hoan nghênh…”

Tông Hàng im lặng xem video: Quả nhiên là ba ruột, không cho hắn chút thể diện nào hết.

Đồng Hồng cũng gửi tới.

Bà hiển nhiên đã chải chuốt rất trịnh trọng, tóc đã tạo kiểu, trang diểm nhã nhặn, mặc xường xám vừa khít người, còn đeo vòng cổ ngọc trai, ngồi bên bàn nom rất đoan trang.

Dáng vẻ này khiến người ta cảm thấy thật áp lực.

Đồng Hồng cũng gọi cô là Táp Táp: “Táp Táp, Hàng Hàng có ở đó không? Bảo nó tránh đi, có mấy lời cô muốn nói riêng với con.”

Bốn bề đều là nước, trên mặt nước có đúng một con thuyền, Tông Hàng lẩm bẩm: “Thế này thì bảo con phải tránh đi đâu chứ?”

Đồng Hồng lại nói: “Hàng Hàng, con yên tâm, mẹ sẽ không quăng một đống tiền ra bắt Táp Táp rời khỏi con đâu, chính con đã nói Táp Táp còn có tiền hơn nhà mình mà.”

Không ngờ Tông Hàng lại tiêm phòng cho Đồng Hồng thế, hiển nhiên đã xem không ít phim truyền hình máu chó, Dịch Táp nhịn cười, đẩy Tông Hàng: “Cậu xuống nước đi.”

Tông Hàng muốn xem Đồng Hồng nói gì, lại không lay chuyển được Dịch Táp, không thể làm gì khác ngoài phẫn nộ xuống nước, chậm rãi bơi ra xa.

Dịch Táp nhìn vào màn hình.

Đồng Hồng không nói gì trong mấy giây như đặc biệt dành thời gian cho Tông Hàng tránh đi. Dịch Táp một mình ngồi trên thuyền, có hơi lúng túng, mất tự nhiên sửa lại tóc, lại kéo kéo áo – thực sự là làm điều thừa thãi, Đồng Hồng có nhìn thấy đâu.

Đồng Hồng mỉm cười.

Không biết vì sao, nhìn bà cười, Dịch Táp lại bỗng hơi cay mũi, cảm thấy bà vô cùng gần gũi, tựa như một người thân đã sớm khuyết thiếu trong sinh mệnh.

“Táp Táp, chuyện con bị bệnh, Hàng Hàng đã nói với cô. Nói thật thì ban đầu cô có hơi lăn tăn, con cũng đừng để ý, làm mẹ có ai mà không mong con trai mình tìm được một người vợ khỏe mạnh, hai đứa có thể làm bạn với nhau lâu dài đâu.”

Giọng bà thân thiện, thật giống như đang ngồi ngay cạnh cùng tâm sự, Dịch Táp bất giác cúi đầu vâng một tiếng.

“Nhưng sau đó, cô trò chuyện với Tông Hàng nhiều hơn, cũng dần nghĩ thông suốt. Cô hi vọng nó có thể hạnh phúc, mà hạnh phúc thì có rất nhiều phương thức, chưa chắc đã chỉ có một loại duy nhất là làm bạn lâu dài, có thể thật lòng thật dạ, bất chấp kết quả mà yêu một ai đó, kỳ thực cũng rất hiếm có, kẻ giàu sang có những người cả đời nước chảy bèo trôi, cũng không biết yêu là gì.”

“Hàng Hàng nói với cô, con sợ bệnh con càng về sau càng chuyển biến xấu, không muốn người khác chứng kiến, con khờ quá, con đến bệnh viện mà xem, bất kể là loại bệnh nặng nào, đến thời kỳ cuối đều dằn vặt con người ta nhất, rất nhiều người bị hao mòn đến không ra hình người, không còn đặc thù giới tính nữa, nhưng con hỏi thử mà xem, những người yêu họ liệu có ghét bỏ họ không? Có bỏ rơi họ không?”

“Cô hiểu quyết định của con, đó chưa chắc đã là điều đáy lòng con mong muốn, nhưng đó là cái con cảm thấy thích hợp nhất, tốt cho tất cả mọi người, con có thể chấp nhận được kết quả ấy, thế là con bèn một mình chấp nhận nó.”

Trước mắt Dịch Táp như nhòa đi, ngước lên nhìn, Tông Hàng đang trôi nổi cách đó không xa, chỉ có một cái đầu di chuyển trên mặt nước, ánh mắt tha thiết nhìn về phía cô.

“Nhưng có đôi lúc, đừng để mình bị ràng buộc, thông thường chuyện sẽ vẫn còn cách giải quyết khác tốt hơn, chỉ xem con muốn nhìn thế nào. Táp Táp, con không cần phải lo lắng nhiều như vậy, Hàng Hàng đã tới tìm con thì hãy nghe thử xem nó nghĩ thế nào mà cho mình một cơ hội, cũng là cho người khác một cơ hội. Thực ra ai rồi cũng sẽ chết, nhưng chúng ta đều không đến mức vì sau này phải chết mà không sống tốt nữa, nếu có ít thời gian hơn người khác thì lại càng phải sống tốt hơn, nếu con không biết phải sống thế nào cho tốt thì qua đây, cô dạy con.”

Video đến đây thì kết thúc.

Dịch Táp đặt điện thoại sang một bên.

Trời đã tối, gió đã lạnh, nước cũng lạnh rồi.

Có tiếng nước từ xa lại gần, là Tông Hàng gấp gáp qua đây, tới trước mặt cô rồi, hắn không vội lên thuyền ngay mà chỉ bám vào mạn thuyền nhìn cô.

“Nói thế nào vậy Dịch Táp?”

“Em đừng cứng đầu cứng cổ như vậy được không?”

“Em cứ để tôi sắp xếp, tôi có thể sắp xếp thật tốt được mà. Tôi đã nghĩ xong cả rồi, không phải thái tuế thích nơi cao nguyên lạnh lẽo như Tam Giang Nguyên sao, nó ở đó mới có thể sống lâu, vậy chúng ta về sau cũng tới Thanh Hải ở, em đừng ở đây nữa, vừa ẩm vừa nóng. Còn nữa, chúng ta tiêu nhiều tiền chút, chỉ lấy nước uống từ Tam Giang Nguyên thôi, ít nhiều cũng có thể có tác dụng…”

Dịch Táp đỏ hoe mắt bật cười.

Tim Tông Hàng nảy lên, cảm thấy có cửa, hắn rướn người dậy, tay đặt lên đầu gối cô: “Được không?”

Hắn nín thở đợi cô trả lời.

Dịch Táp cúi đầu, hỏi hắn: “Sao anh lại thích em chứ?”

Cô cảm thấy mình trúng số thật rồi: Không dịu dàng đáng yêu gì, cũng không làm được việc gì tốt, cứng đầu cứng cổ, từ nhỏ đến lớn đã gây phiền nhiễu cho biết bao người, đột nhiên lại có một ngày, sau lưng cứ có một tên ngốc lẽo đẽo theo đuôi, cứ như sinh ra là để ứng đối với tính tình thối hoắc của cô, đuổi thế nào cũng không đi.

Tông Hàng cười rộ, ôm lấy đầu gối cô, cả người sũng nước mà gác cằm lên, đáp: “Sao anh biết được chứ?”

Nói đoạn, ngước mắt nhìn cô.

Cô đang cúi đầu, đánh mắt như sóng sánh ánh nước, mà trong ánh nước đó lại có hình bóng hắn.

Tông Hàng hỏi: “Anh có thể hôn em không?”

Vẫn là Tông Hàng ấy, làm bất cứ chuyện gì cũng đều cẩn thận trưng cầu ý kiến trước.

Dịch Táp đáp: “Được chứ.”

Lại kiêu căng nhìn hắn, hỏi: “Anh có biết hôn không thế?”

Sắc mặt Tông Hàng lập tức sa sầm.

Nói: “Em coi thường ai đấy hả!”