Ba Đường Luân Hồi

Quyển 4 - Chương 2




Trước mặt Đinh Bàn Lĩnh tất nhiên là Tông Hàng kể chính, dù sao cũng vừa nghe Dịch Táp nói, nóng hổi sốt dẻo vẫn còn, xem mèo vẽ hổ cũng không kém bao nhiêu, huống chi còn có cô ngồi bên cạnh thỉnh thoảng bổ sung thêm.

Khương Thái Nguyệt cũng gọi điện thoại tới, nhưng nghe được một nửa, bà lại thôi.

Thật sự là nghe không hiểu, bà đã bảy mươi sáu tuổi rồi, đến điện thoại thông minh còn không biết dùng, sao có thể nghe hiểu thế hệ loài người trước rồi trí tuệ nhân tạo này nọ chứ, nếu thật là quỷ thần quấy nhiễu thì may ra bà còn có chút hứng thú, dù sao cũng đã có tuổi, rất tin mấy cái này.

Cơ mà lại không phải.

Bèn trao toàn quyền lại cho Đinh Bàn Lĩnh: “Anh tự làm rõ đi rồi báo lại cho tôi.”

Song, đám Đinh Bàn Lĩnh nghe mà nhíu chặt lông mày.

Nghe hết, chỉ cảm thấy trước mắt như ầm ầm trồi lên một toàn nhà, có cạnh có góc, to lớn sừng sững, vậy nhưng lại dường như rút bất kỳ viên gạch nào ra cũng có thể sụp xuống.

Tuy nhiên, rút từ đâu thì nhất thời lại không biết phải xuống tay thế nào.

Một hồi lâu sau, Đinh Bàn Lĩnh mới mở miệng: “Vậy những người này sau khi sống lại thì muốn làm gì?”

Dịch Táp nói: “Chắc là muốn sống tiếp thôi, người có ai lại muốn chết bao giờ.”

Có vẻ có lý, song Đinh Bàn Lĩnh lại vẫn cảm thấy khiên cưỡng: “Nhiều năm như vậy, có bao nhiêu thời cơ để sống lại, vì sao lại cứ nhất định phải chọn vào thời điểm này?”

Dịch Táp nghĩ ngợi rồi nói: “Trình độ khoa học kỹ thuật ban đầu của họ cao như vậy, có sống lại cũng không muốn sống vào thời cổ đại, đương nhiên vẫn muốn sống ở thời hiện đại rồi. Trí tuệ nhân tạo lúc này còn chưa phát triển… Biết đâu vẫn còn biện pháp có thể bóp chết trí tuệ nhân tạo ngay từ giai đoạn manh nha, chuyện này đối với chúng ta không phải là chuyện tốt sao?”

Thật đúng là miệng người hai cánh môi, lời nói chia hai ngả, việc này còn có thể đánh giá là chuyện tốt sao?

Đinh Trường Thịnh cau mày: “Họ giết nhiều người như vậy…”

Dịch Táp sửa lại ông: “Đâu có, những người trong tổ tức nhưỡng đó nói cho đúng cũng không phải do họ giết, họ chỉ bảo tồn dự trữ thi thể, chuẩn bị sử dụng lại mà thôi.”

Đinh Trường Thịnh đổi lời: “Người của chúng ta chết vì hầm đất trôi nổi năm chín sáu thì sao?”

“Vậy cũng không gọi là giết được, gọi là chiết cành thành bại. Bản thân họ cũng nói là xác suất thành công không cao lắm mà.”

Đinh Trường Thịnh cảm thấy đầu óc mình đặc quánh lại: “Vậy tổ sư gia ba họ chúng ta thì sao? Cũng là chiết cành?”

Dịch Táp càng giải thích đầu lưỡi càng xoắn lại, sau cùng càu nhàu: “Đừng hỏi cháu, cháu có phải người sắp đặt tất cả đâu. Chú Bàn Lĩnh, cháu và Tông Hàng chỉ căn cứ theo những gì nghe được, thấy được cùng những tin tức vụn vặt trong đầu mà phỏng đoán ra nguyên do như thế, là phỏng đoán thôi có được không? Tặng các chú tham khảo không lấy tiền, cháu cũng không phải nhà khoa học, sao cháu giải thích hết được.”

Đinh Bàn Lĩnh bật cười, thoáng dừng lại rồi nhìn Đinh Thích: “Cậu nghĩ thế nào?”

Trong số những người đang ngồi cũng chỉ có hắn là chưa lên tiếng lần nào.

Đinh Thích mỉm cười: “Không nghĩ gì cả, cháu cũng chưa từng tìm hiểu về mấy cái này. Chú Lĩnh, chú có thể tìm chuyên gia hỏi xem, trong ba họ nhất định phải có chuyên gia về máy tính, vật lý hay sinh học gì đó chứ? Dù sao đối với cháu cũng là quá…cao thâm rồi, cháu không hiểu nổi.”

Nhất thời tẻ ngắt.

Đinh Bàn Lĩnh cầm một bức ảnh trên bàn lên xem: Đại khái là vì ánh sáng trong hang canh vàng không đủ nên các hình chụp đều hơi tối, nhưng hình ảnh chụp được đã đủ khiến người ta phải líu lưỡi rồi.

Thì ra bên dưới Hồ Khẩu lại thật sự cất giấu huyền cơ như thế.

Dịch Táp cân nhắc sắc mặt Đinh Bàn Lĩnh, cẩn thận thăm dò: “Chú Bàn Lĩnh, những gì chúng cháu biết thực sự không có gì chắc chắn, dù sao cũng giao lại cho các chú cả rồi, kế tiếp không còn chuyện gì của chúng cháu nữa phải không? Vốn chúng cháu chính vì cảm thấy chuyện quá lớn nên mới muốn báo tin cho các chú, chú nhờ bọn cháu cùng xuống nước, bọn cháu cũng xuống rồi…”

Cô cố ý không nói hết, dẫu sao Đinh Bàn Lĩnh khẳng định là không ngốc, cũng sẽ không giả ngu.

Quả nhiên, Đinh Bàn Lĩnh hiểu ý, trầm ngâm một hồi mới đáp: “Việc này quả thực rất lớn, chú và chú Trường Thịnh của cháu phải bàn bạc lại đã. Hiện giờ hầm đất trôi nổi cũng chưa có tin tức gì… Nếu cháu mệt thì cứ nghỉ ngơi tạm mấy ngày trước đã. Về sau có khả năng còn có chỗ cần đến cháu, đến lúc đó chú lại tìm cháu.”

***

Sau khi đám Dịch Táp rời đi, người còn lại trong phòng họp đều là người mình, bầu không khí lập tức thả lỏng.

Đinh Trường Thịnh nhắc nhở Đinh Bàn Lĩnh: “Thả hai đứa nó ra ngoài đi loạn thật à? Bất kể Dịch Táp có vấn đề gì không thì Tông Hàng cũng đã chắc chắn rồi, người chết rồi sống lại như nó cũng không biết trạng thái có ổn định không, có khi nào lại biến dị nữa không… Vẫn nên phái người đi theo dõi thì hơn.”

Đinh Bàn Lĩnh không đáp, ngả ngửa ra sau tựa lên lưng ghế, cổ đặt lên thành ghế, sau đầu trống không: “Anh cảm thấy câu chuyện chúng nó nói có thật không?”

Đinh Trường Thịnh tưởng y hoài nghi Dịch Táp vô căn cứ: “Chắc không nói xạo đâu, Dịch Táp dẫu cũng khá thông minh nhưng bịa ra một câu chuyện lớn như vậy thì cũng hơi quá sức rồi. Hơn nữa cũng không cần thiết phải như vậy, huống chi những cái con bé nói cũng không phải không có chứng cứ.”

Ông ta vừa nói vừa ra hiệu về phía mấy tấm ảnh.

Đinh Bàn Lĩnh đưa tay ấn ấn thái dương: “Nghe đau cả đầu.”

Đinh Trường Thịnh cười: “Còn không phải sao, hết cái này đến cái khác, ban đầu nghe cũng khoa học lắm, còn dùng không ít thuật ngữ chuyên nghiệp, nhưng ngẫm kỹ lại, toàn là từ ngữ người thường cố móc ra, có điều cũng không trách nó được, trình độ của nó đoán chừng là từ mấy bộ phim khoa học viễn tưởng mà ra… Hay là nghe theo Đinh Thích đi, chúng ta tìm vài chuyên gia nghiên cứu trước xem?”

Đinh Bàn Lĩnh lắc đầu, im lặng một lúc mới nói: “Anh đừng để bị dắt vào bẫy.”

Đinh Trường Thịnh sửng sốt, ngay cả Đinh Thích nãy giờ vẫn dựa vào ghế nghe đến hứng thú dạt dào cũng bất giác ngồi thẳng dậy.

Bẫy? Bẫy ở đâu? Bẫy do Dịch Táp bày ra sao? Không thể nào.

Nhưng Đinh Trường Thịnh trước nay vẫn luôn xem trọng ý kiến của Đinh Bàn Lĩnh: Người này tướng mạo bình thường, tính tình ít nói, làm việc phải phép, thậm chí rất nhiều người cảm thấy y không có đặc điểm gì nổi bật, mặt mày tẻ nhạt, nhưng tiếp xúc lâu mới biết, không có chút bản lĩnh sao có thể đứng đầu trong ma nước, sao có thể được đề cử làm người cầm trịch trong những cuộc họp quan trọng – Đinh Bàn Lĩnh chỉ có một là không phát biểu, hai là đã phát biểu thì tất đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ, hơn nữa có lý có cớ, cũng không nói dối.

Đinh Trường Thịnh suy nghĩ: “Có phải anh cảm thấy cách nói thế hệ loài người trước này quá hoang đường không?”

Đinh Bàn Lĩnh đáp: “Cũng không phải, thế hệ loài người trước cũng được, thế giới tự gây dựng lại luân hồi cũng được, người ngoài hành tinh cũng được, thực ra không có gì là hoang đường, đều là một khả năng, đều không cách nào chứng thực, cũng không cách nào bác bỏ.”

“Vấn đề chúng ta gặp phải bây giờ kỳ thực cũng không phải câu đố khoa học, toàn bộ sự kiện nhìn thì như khoác một tấm da khoa học nhưng xét từ hạt nhân ra thì vẫn là chuyện song phương cân não đối đầu, anh không cần phải tìm chuyên gia máy tính hay vật lý gì để chứng minh trí tuệ nhân tạo có khả năng hủy diệt nhân loại hay không, thế giới có luân hồi hay không, hay lời Táp Táp nói thiếu tính thuyết phục đến mức nào, làm như vậy mới là một bước đạp vào lối ngoặt, bị đối phương nắm mũi dắt đi.”

Chỉ cần rút sợi gân mấu chốt nhất kia ra: Bọn họ là ai? Có mục đích gì?

Nói tới đây, y nghiêng người về phía trước, hai bàn tay đan vào nhau: “Đinh Thích, cậu phối hợp với tôi một chút, tôi hỏi, cậu đáp.”

Đinh Thích hơi ngớ ra, còn thầm có phần sợ hãi: Hắn chỉ quen tiếp xúc với Đinh Trường Thịnh, phong cách của Đinh Bàn Lĩnh quả thực là chưa thử bao giờ.

“Nếu chuyện Dịch Táp và Tông Hàng nói là thật, vậy cậu cảm thấy bọn họ là ai? Không cần phải cân nhắc lời tôi có ý gì đâu, không cần suy đoán, có gì nói đó thôi.”

Đinh Thích thoáng chần chừ: “Xem chừng họ là người của nền văn minh nhân loại trước, sau đó bị hủy diệt, nguyên nhân hủy diệt của họ có thể là trí tuệ nhân tạo.”

“Mục đích của họ là gì?”

“Vượt qua thời kỳ tái gây dựng, bước vào vòng luân hồi mới, một lần nữa sống lại, còn có một khả năng rất cao là có thể giúp chúng ta đối phó với mối nguy về trí tuệ nhân tạo sắp tới, tránh cho bi kịch một lần nữa xảy ra.”

“Đối với chuyện này, cậu có thái độ thế nào? Hoan nghênh hay không hoan nghênh? Nói thật.”

“Nếu cùng là người như chúng ta, lại có thể giúp chúng ta, vậy cháu cảm thấy…rất tốt, nếu trong tương lai chúng ta thật sự phải đối mặt với mối nguy này, mà họ lại có kinh nghiệm, nói không chừng còn có biện pháp, vậy thì tội gì mà không hoan nghênh chứ.”

Đinh Bàn Lĩnh cười rộ, quay sang Đinh Trường Thịnh: “Thấy không?”

Thấy, nhưng điều này có thể chứng tỏ cái gì? Đinh Trường Thịnh không hiểu ra sao.

Đinh Bàn Lĩnh nói: “Con người có một đặc điểm là, cái có được một cách dễ dàng thì sẽ không coi trọng; cái vất vả mãi mới lấy được thì dù có là rơm rạ cũng coi là trân bảo.”

“Giả dụ anh là cảnh sát bắt được một tội phạm, anh chưa cần phải sử dụng thủ đoạn gì, hắn đã thống khoái ngả hết bài ra, anh chắc chắn sẽ nghi ngờ hắn đã chuẩn bị khẩu cung giả từ trước.”

“Ngược lại, nếu thái độ hắn không tốt, sống chết không chịu nói, sau nhiều lần thẩm vấn đụng độ, anh lấy được vài tin tức từ miệng hắn, lại cộng thêm một vài dấu vết và vật chứng ở hiện trường, anh sẽ vắt hết óc ra suy đoán tái dựng lại quá trình gây án chính xác, tám mươi phần trăm anh sẽ vì ấn tượng ban đầu mà cảm thấy suy đoán này chính là chân tướng.”

Đinh Trường Thịnh hơi há hốc, tựa hồ đã vỡ lẽ ra được chút ít.

Đinh Bàn Lĩnh nói tiếp: “Táp Táp không nói dối, ngược lại, anh có để ý không, con bé còn rất đắc ý, dẫu sao có thể từ chút ít manh mối và tin tức vụn vặt mà tái dựng lại được một câu chuyện hợp lý, kết cấu phức tạp như thế, đúng là rất có bản lĩnh.”

“Quá trình cũng rất gian khổ, xuống nước, còn phải vượt qua hiểm nguy. Con bé hơi lâng lâng, sự đắc ý này đã khiến nó bỏ quên một điểm đáng ngờ: hình vẽ trong lối đi, cảnh tượng bên trong tổ tức nhưỡng, thậm chí cả những hoạt cảnh hiện lên trong đầu Tông Hàng, đều là do đối phương cung cấp cho chúng nó, nói cách khác, là lời nói của một bên.”

“Trong cuộc sống, nếu giữa hai người nổi lên tranh chấp, bên nào cũng cho là mình đúng, vậy chúng ta nhất định sẽ phải tìm chứng cớ, hoặc là tìm được nhân chứng, tái dựng lại tình huống thật.”

“Nhưng trong chuyện này, nếu tất cả tin tức đều là của đối phương đưa ra, Táp Táp đơn phương tiếp thu, không có bất kỳ bằng chứng gì là bởi căn bản không tìm được người thứ ba làm nhân chứng.”

“Vậy là vấn đề xuất hiện: Rốt cuộc là tự nó suy luận ra toàn bộ câu chuyện phức tạp này hay là đối phương cố ý dẫn dắt, hi vọng nó suy luận ra chuyện này? Nhìn theo góc độ khác, sau khi có những tin tức đối phương đưa ra, việc suy luận ra câu chuyện của anh có thể khó khăn đến mức nào? Còn nữa, sau khi chuyện này thành hình, ai sẽ là người được lợi nhiều nhất?”

Đinh Trường Thịnh nuốt nước bọt, bưng chung trà lên, lại đặt xuống.

Đúng vậy.

Cẩn thận nghĩ lại, những manh mối dấu vết và tin tức vụn này kỳ thực là từng vòng từng vòng nối tiếp với nhau.

——Bất kể là ai khi trông thấy nham họa về máy tính xuất hiện trong lối đi do người xưa xây nên đều sẽ phỏng đoán theo vài hướng: xuyên không, người ngoài hành tình, thế hệ văn minh trước.

——Trong những cảnh tượng hiện lên trong đầu, có người nhấn mạnh về cây tiến hóa, đề cập theo phương thức nửa dẫn dắt: phần cuối của quá trình tiến hóa là tiêu vong, là thoái hóa, là bắt đầu lại, đương nhiên sẽ khiến người ta nghĩ đến mâm luân hồi đã xuất hiện năm lần bảy lượt kia.

——Trong tầng hầm ngầm mờ tối, có người đang họp, bàn bạc về tìm đường sống, về phản công, thành công tô vẽ nên bầu không khí đi đến đường cùng lại tích cực tự cứu.



Đinh Bàn Lĩnh nhìn về phía Đinh Thích: “Trước đó tôi bảo cậu trả lời câu hỏi là xây dựng trên nền tảng nếu như câu chuyện này là thật. Bây giờ, chúng ta vứt cái nền tảng này đi, nếu câu chuyện này không phải là thật mà Táp Táp lại không hề bịa đặt hư cấu thì sao?”

Tim Đinh Thích đập mạnh.

Nếu câu chuyện này không phải là thật và Dịch Táp cũng không bịa đặt.

Vậy chứng tỏ, đối phương đã tung ra tin tức giả làm bom khói, muốn anh cảm thấy câu chuyện này là thật, muốn anh nhận định họ chính là những người chạy nạn của thế hệ trước, như vậy vừa khớp có nghĩa là họ không phải.

Đinh Bàn Lĩnh thâm thúy nói: “Có lẽ thế hệ loài người trước quả thực đã từng đối mặt với tai họa do trí tuệ nhân tạo đem lại, nhưng rốt cuộc là ai thua, là ai muốn chạy nạn, không ai có thể biết được. Còn nữa…”

Ánh mắt y lướt qua mấy tấm hình chụp trên bàn: “Cũng không cần phải hoài nghi Táp Táp rốt cuộc có phải người sống lại hay không, khẳng định là có.”

“Hai nguyên nhân.”

“Thứ nhất, tính tình Táp Táp trước nay vẫn luôn rất quái gở, nhiều năm như vậy, anh đã bao giờ thấy con bé đặc biệt thân thiết với ai bao giờ chưa, Đinh Ngọc Điệp là ngoài ý muốn, bởi hai đứa cùng thăng cấp ma nước với nhau nên có rất nhiều đặc điểm chung. Tông Hàng có thể khăng khít với nó như vậy có lẽ đúng là do tình cảm nam nữ, nhưng trước khi hai đứa nó nảy sinh tình cảm thì cần phải có một nhân tố ban đầu để có thể tiếp cận lẫn nhau, để Táp Táp có thể cho phép Tông Hàng tiếp cận nó, hai đứa nó là đồng loại.”

“Thứ hai, hình Tông Hàng chụp không có một bức nào là chụp con bé.”