Ba Đường Luân Hồi

Quyển 4 - Chương 12




Cha mẹ ơi đây rốt cuộc là thứ gì thế?

Dịch Táp nhìn chăm chú một hồi, sống lưng bốc lên luồng khí lạnh xộc thẳng lên não, càng thêm sởn gai ốc: Đổi lại là bất kỳ ai, đối mặt với một “bộ não” khổng lồ phập phồng nhúc nhích thế này đều không thể không chút biến sắc.

Sau khi tỉnh táo lại, Tông Hàng đưa tay ra sau kéo cô, không cần dùng bất kỳ thuật ma nước nào hết, tư thế và vẻ mặt đã đủ nói lên tất cả: Đi! Thừa dịp còn chưa kinh động tới nó, mau đi thôi!

Dịch Táp bị Tông Hàng kéo hơn hai, ba mét rồi mới phản ứng được, trở tay túm Tông Hàng lại.

Cúi đầu xem đồng hồ, mới xuống được nửa giờ, cách bình minh còn hơn bốn tiếng, nếu không xảy ra chuyện gì thì vẫn còn đủ thời gian quan sát thứ này, mà quan sát được càng nhiều tin tức thì đối với họ càng có lợi.

Làm lính trinh sát, thấy tình hình quân địch thì phải gắng sức bắt kịp mới đúng, sao có thể xoay người chạy được.

Tuy dưới nước không thể nói chuyện, nhưng nhìn biểu cảm ánh mắt cũng biết cô quyết định thế nào, Tông Hàng không ngừng than khổ song cũng không thể làm gì khác, chỉ đành rút dao găm ô quỷ ra cầm trong tay – lấy dao găm đối phó với thứ này, hiệu quả đại khái cũng chỉ như lông trâu gãi ngứa, nhưng thây kệ chứ, cầm cho chắc dạ cũng được rồi.

Bơi lên trước một đoạn, cách “bộ não” này gần hơn, chất nước cũng càng lúc càng sánh đặc lại như hồ dính, hẳn là trên thân thứ này có dịch nhờn lắng đọng quanh vùng nước phụ cận.

Cũng không biết dịch nhờ này có độc không, trong lòng Tông Hàng rét run, nhưng ngẫm nghĩ rồi lại chấp nhận số phận: đã ngâm trong nước lâu vậy rồi, có độc cũng đã dính từ nãy chứ chẳng đợi đến bây giờ.

Nhìn từ xa chỉ có thể thấy đường nét, lại gần xem mới biết thực chất không giống não mà là một cục thịt khổng lồ màu nâu đen, phập phồng như hô hấp, nước bên thân nó cũng bị lay động phập phù theo – mặt ngoài cục thịt có những đường vân hình sợi, còn chằng chịt nổi hằn lên thứ gì đó trông như mạch máu.

Dịch Táp vươn tay, do dự không biết có nên sờ thử không.

Tông Hàng nhanh tay lẹ mắt tóm tay cô lại, nếu có thể, quỳ xuống lạy cô hắn cũng bằng lòng: Con van bà bà cố nội ơi, bà có thể đừng sờ mó lung tung được không?

Bà có biết cục này là cái gì không? Lỡ nó có miệng thì sao, ăn thịt người thì sao, tay bà không không phải là mất đứt à, nó mở vòng xoáy hút bà vào rồi con biết chạy đi đâu kéo bà ra đây?

Kỳ thực Dịch Táp cũng không chắc chắn lắm, bị hắn kéo như thế bèn thôi, chỉ là lúc quay sang nhìn thấy vẻ mặt Tông Hàng, suýt nữa không nhịn được bật cười: Khuôn mặt vốn trẻ trung thậm chí còn loáng thoáng nét non nớt là vậy mà lúc này đây lại lo lắng xoắn xuýt, hệt như gà mẹ sợ vỡ tim, cha già sầu bạc tóc không bằng.

Bỏ đi, cố gắng an toàn là số một, làm như lời Đinh Bàn Lĩnh dặn, có thể xem được bao nhiêu hay bấy nhiêu, những thứ khác đợi ma nước tập hợp đông đủ rồi tính tiếp.

***

Dịch Táp dẫn Tông Hàng bơi qua bơi lại loanh quanh, không phát hiện thêm được gì mới, thứ này trước sau chỉ nhúc nhích động đậy mãi như vậy, thoạt đầu có vẻ đáng sợ, nhưng nhìn lâu cũng không thấy có gì.

Cô ra hiệu quay về với Tông Hàng.

Cuối cùng cũng được về rồi, Tông Hàng thầm thở phào một hơi, hai người theo dây thừng bơi trở về.

Vừa bơi được hơn mười mét, dòng chảy đột nhiên xảy ra biến hóa: nguyên bản như một đầm nước chết, không có một dòng chảy gì, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, thình lình cuộn trào ngược chiều với hướng bơi của họ. Người trong dòng nước xiết cũng không khác con kiến trong gió là bao, sao chịu được lực ùa như vậy?

Hai người trong nháy mắt đã bị dòng nước cuốn đi – cảm giác đó giống như trên vách rãnh nước đột nhiên mở ra một cái khe, tất cả nước nôi đều khẩn cấp muốn chui ra ngoài từ cái khe này.

Dịch Táp còn may, cổ tay cô quấn thừng nên bất kể trong nước có quay cuồng lòng vòng thế nào, trên tay trước sau vẫn có một điểm nắm bắt. Nhưng Tông Hàng thì không may mắn như vậy, hắn chỉ vịn vào thân thừng, một khi buông lỏng là lập tức không còn chỗ nào bám bắt được nữa, cả người thân bất do kỷ, bị dòng chảy đập cho váng óc, trong lòng lạnh toát.

Sẽ bị cuốn đi đâu? Chuyến này không phải sẽ chết đấy chứ?

Sau này sẽ không được gặp lại Dịch Táp và ba mẹ nữa ư?

Đang hốt hoảng luống cuống, nước bỗng dâng sóng, đầu được đẩy lên mặt nước, hắn nghe thấy tiếng Dịch Táp gọi: “Tông Hàng! Tông Hàng! Bắt lấy! Bắt lấy!”

Bắt lấy cái gì?

Tông Hàng không biết, nhưng nếu cô đã bảo hắn bắt vậy nghe theo chắc chắn sẽ không sai, Tông Hàng liều mạng đạp nước bắt loạn.

Chớp mắt, hai tay bỗng chụp vào một đống thịt mềm dính dớp.

Tốt xấu gì cũng là vật thực có thể bắt được, Tông Hàng không chút nghĩ ngợi, cắm đầu bò lên, mới được hai, ba bước, chợt tỉnh táo lại.

Là “bộ não” kia sao?

Còn chưa kịp thấy buồn nôn, sau lưng bỗng bị một lực mạnh đẩy đè xuống: Hắn cũng không biết là xảy ra chuyện gì, vậy mà lại bò vào giữa hai mảnh cục thịt, hai mảnh thịt đang nhúc nhích đẩy vào trong, hắn bị kẹp ở giữa, cũng bị cuốn vào.

Trước mắt tức thì tối đen, khuôn mặt bị thịt mềm lạnh lẽo dán chặt lên, đến cả không khí cũng không thở lên được. Tông Hàng ra sức vùng vẫy song giãy mãi không ra, sau cùng, hơn nửa người bị nuốt vào, chỉ còn dư lại một cánh tay quờ quạng lung tung bên ngoài – cũng may đột nhiên vớ được cái gì.

Là Dịch Táp bắt lấy tay hắn.

Dịch Táp khản giọng hét: “Tông Hàng, cậu gắng lên, nín thở đã!”

Tông Hàng đã không còn cách nào nín thở được nữa rồi, chỉ có thể dựa vào chút sức lực cuối cùng mà cắn răng liều chết, quanh thân mềm nhũn buốt giá đến độ có thể giết người, trong mềm nhũn lại có sự thô ráp của đường vân, dưới áp lực tiền hậu giáp kích, hắn cảm thấy xương cốt mình đang kêu lên ken két…

Lúc sắp không cầm cự nổi nữa, rốt cuộc cũng được giải thoát: lực đẩy sau lưng chợt biến mất, một hớp khí lớn tràn vào mũi.

Đột nhiên được hít thở, trước mắt Tông Hàng lại trở nên đen kịt, đâm đầu ngã xuống, quên mất tay vẫn còn đang nắm chặt lấy tay Dịch Táp, cũng kéo theo cả cô xuống.

Hai tiếng tùm tùm vang lên, lại rơi vào nước rồi, có điều vào nước lại giống như được về nhà vậy, không còn khó chịu như trước nữa.

Dịch Táp ôm hông hắn, đạp nước đưa hắn nổi lên mặt nước, luôn miệng hỏi hắn: “Không sao chứ? Tông Hàng? Mau nói gì đi.”

Tông Hàng thở hắt ra một hơi, ộc cả nước đục ra theo: “Tôi không sao, không bị thương.”

Vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn.

Đã thấy rõ, đây là một hang động rộng lớn trong lòng đất, trước kia đong đầy nước nên họ tưởng là hồ trong lòng đất nhưng hiện giờ, nước hồ đã rút mất một nửa, bởi vậy nên người có thể nổi lên mặt nước, cũng có thể hít thở không khí.

“Bộ não” mở ra một nửa kia cũng gần như hoàn toàn lộ trên mặt nước, vẫn đang nhúc nhích phập phồng, xem ra hung hiểm ban nãy cũng không phải là tấn công nhằm vào hắn.

Nơi hắn bị cuốn vào trướcc đó đã bị chém cho nát bét, trên mặt nước cách đó không xa còn lềnh phềnh vài mảnh thịt vụn bị chém xuống.

Xem ra Dịch Táp đã dùng dao găm ô quỷ vừa chém vừa khoét mới kéo được hắn ra.

Da đầu Tông Hàng tê dại: Thứ này…thụ thương rồi, có khi nào sẽ bùng nổ phát điên không?

Dịch Táp cũng đang sợ điều này, nhưng sau một hồi run rẩy trong lòng, phát hiện ra vật kia vẫn không nhanh không chậm nhúc nhích, cũng không có ý trả thù gì.

Cũng có lẽ là bởi hình thể hai bên chênh lệch quá lớn, một con sư tử bị kiến cắn mấy cái, chỉ coi như cù lét vậy thôi, không đáng gây chiến…

Dịch Táp nhỏ giọng nói: “Đi thôi, từ từ mà bước, động tĩnh nhỏ một chút, đừng hoảng.”

Tông Hàng đáp ừ.

Hai người vẫn xoay mặt về phía thứ này như cũ, khẽ khàng quạt nước ra sau, bơi được một đoạn rồi, gần như đồng thời phát hiện ra gì đó mà đồng thời dừng lại, kế đó đồng thời mở miệng.

Dịch Táp: “Tông Hàng, chỗ nó bị chém có phải đang mọc lại không?”

Tông Hàng: “Dịch Táp, cô xem mấy miếng thịt vụn trong nước kia có phải…trở nên lớn hơn chút không?”

Không sai, nơi bị chém đang từ từ hồi phục lại như cũ, mà đống trong nước, không biết có phải bị ngâm nước trương lên không mà thực sự to hơn khi trước đôi chút.

Mẹ nó, thế này sao?

Hai người nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng xoay người lại, nắm lấy sợi thừng dẫn đường, tháo chạy bơi về phía cửa động như sắp mất mạng.

***

May mắn là mọi chuyện tiếp đó đều thuận lợi, thứ kia không đuổi theo, thừng treo cũng kịp thời kéo lên. Lúc lên tới cửa động, có người đưa khăn lông, có người đưa canh gừng, trong lều thậm chí còn nhóm lửa đợi sẵn.

Sau một hồi rét run cầm cập, Dịch Táp và Tông Hàng quấn áo khoác quân đội rốt cuộc cũng bình tĩnh lại được.

Hiển nhiên Đinh Bàn Lĩnh ký thác hi vọng rất cao vào họ: “Sao rồi, có phát hiện gì không?”

Dịch Táp gật đầu: “Coi như là có ạ.”

Đinh Bàn Lĩnh thở phào một hơi rồi lại càng căng thẳng hơn, muốn hỏi tiếp, nhìn một lượt những người trong lều, lại nhịn xuống: “Chúng ta chuyển sang nơi khác nói.”

Dịch Táp và Tông Hàng theo y ra ngoài, lúc này mới phát hiện ra trong khoảng thời gian họ lên xuống động, đám Đinh Bàn Lĩnh đã bảo người chuyển toàn bộ doanh trại trước đó qua.

Hai người theo Đinh Bàn Lĩnh vào một cái lều rộng lớn khác.

Nơi này có vẻ như là trung tâm chỉ huy, cũng là chỗ ở của Đinh Bàn Lĩnh, xa hoa hơn lều của hai người họ rất nhiều, còn có máy phát điện, máy sưởi, đèn điện khẩn cấp, đến cả bàn ghế đơn giản cũng có.

Vừa vào lều, Đinh Bàn Lĩnh chợt nhớ ra điều gì, xoay ra bảo người bên ngoài: “Gọi Trường Thịnh và Đinh Thích qua đây.”

Gọi Đinh Trường Thịnh qua thì Dịch Táp còn có thể hiểu được, nhưng từ bao giờ Đinh Thích cũng được coi trọng đến thế?

Dịch Táp giật mình: “Chú Bàn Lĩnh, Đinh Thích giờ theo chú làm việc ạ?”

Đinh Bàn Lĩnh cười: “Đều là giúp ba họ làm việc cả, phân biệt gì theo ai với ai.”

Câu này đúng là cẩn thận, Dịch Táp bĩu môi, không để ý tới nữa, quay đầu đi.

Tầm mắt vừa vặn rơi lên cái bàn gấp đơn sơ kia.

Trên bàn gấp đặt laptop, giấy bút, một quyển sổ tay bìa đen – Dịch Táp nhận ra được vật, là cuốn sổ cô khổ cực trộm từ trong xưởng lò ra rồi lại vật quy nguyên chủ kia.

Đè bên dưới cuốn sổ bìa đen là…

Nhớ ra rồi, là cuốn sổ bìa mềm cô lục được trong bàn sách của Đinh Trường Thịnh, trước đó cắm ngang hông, đáng tiếc là lúc chui ra khỏi miệng hố lại vô tình đụng rơi mất.

Dịch Táp nhớ mang máng trong quyển sổ bìa mềm đó hình như là ghi chép triệu chứng lâm sàng thì phải…

Đương nghĩ ngợi, Đinh Trường Thịnh và Đinh Thích một trước một sau đi vào. Đinh Bàn Lĩnh ra hiệu với Dịch Táp: “Cháu nói được rồi.”

Dịch Táp thu lại suy nghĩ ra khỏi cuốn sổ bìa mềm, một năm một mười thuật lại một lượt chuyện đã xảy ra dưới nước.

Đinh Bàn Lĩnh nghe rất kĩ lưỡng, thi thoảng hỏi hai câu, vì Tông Hàng có đối kháng trực tiếp với thứ kia nên y hỏi Tông Hàng nhiều hơn.

“Tức là thứ đó không có độ ấm, lạnh như băng?”

Tông Hàng suy nghĩ rồi khẳng định: “Đúng là lạnh như băng.”

“Rất mềm, không có xương?”

Thật không muốn nhớ lại cảm giác đó chút nào, ghê tởm chết được, Tông Hàng thở ra một hơi: “Vừa mềm vừa dính, cháu không miêu tả được cảm giác đó, trên thân nó còn nhớp nhớp, như nhựa cao su ấy.”

Đinh Bàn Lĩnh cau mày, không nói gì một lúc, lát sau, y đi tới bên bàn rút một tờ giấy ra, viết nhanh lên đó vài dòng chữ.

Dịch Táp nghiêng người qua xem.

Hắn viết:

——Cục thịt, đường vân dạng sợi thịt, mạch máu nổi lên.

——Dưới lòng đất, có nước.

——Có thể sống lại, công năng chữa trị mạnh.

Viết xong, y nhìn chăm chú hồi lâu rồi đưa cho Đinh Trường Thịnh: “Anh thấy có giống…thứ kia không?”

Đinh Trường Thịnh không hiểu được ngay, đầu óc Dịch Táp cũng mơ hồ: “Giống thứ gì cơ ạ?”