Sau bữa ăn, lão thụ yêu mang Sick đi xem phòng của hắn. Hôm nay đã muộn, Sick không cần bắt đầu làm việc. Sick vừa đi vừa cố gắng nhớ đường, đồng thời tính toán xem làm thế nào chạy trốn sau khi lão thụ yêu rời đi.
Ký túc xá công nhân nằm ở sâu trong hoa viên, cách cửa chính tới mấy trăm mét. Khu vực này được thiết kế để chứa được hơn 50 người, nhưng hiện tại không có ngọn đèn nào sáng.
Lão thụ yêu mang theo Sick đi qua cổng vào đã hư hỏng nặng, thẳng lên lầu một, dừng lại trước một cánh cửa còn khá nguyên vẹn nằm sâu trong tần này, đẩy cửa ra: "Đây là gian phòng của cậu. Đã lau dọn sơ qua rồi, chăn,mền cùng gối đều được thay mới."
Sick nhìn vào trong phòng cảnh giác. Chiếu theo tình huống lúc trước mà suy đoán, ký túc xá chắc hẳn cũng không khác gì phế tích, kết quả nếu so với căn phòng hắn ở khi còn làm trợ lý pháp sư trong nhà phu nhân Ưu Lan, đây căn bản là thiên đường.
Trong phòng sạch sẽ chỉnh tề, có giường cùng bàn nhỏ, trên trần nhà còn có đèn ma thuật. Nước sơn xi-măng trên tường cũng khá mới, không có xuất hiện tình huống bong ra từng mảng. Cái chăn cùng drap gối được trang trí "Gà con đang chơi đùa trên thảm cỏ xanh" như là đồ dùng trẻ con, nhưng Sick chẳng quan tâm việc này.
Sick nhìn thấy trong phòng có một cái cửa sổ đối diện với cửa ra vào, cao cũng khoảng 2m, rộng 1m bị màn che lại. Vì vậy hắn tiến lên trước định kéo bức màn lên, Lão thụ yêu lại duỗi ra cánh tay khô như cành cây kéo tay áo Sick lại, không cho hắn cuốn bức màn.
"Mặt trời đã xuống núi rồi, không thể mở cửa sổ." Lão thụ yêu nói. Ông dán mặt sát vào mặt Sick, nhướng lên lông mày dưới lớp da nhăn, khóe mắt cũng cố gắng mở cho to. Vì vậy rốt cục Sick có thể chứng kiến ánh mắt của ông. Ánh mắt Lão thụ yêu rất đen, nhìn không thấy tròng trắng, trong con mắt có một điểm sáng màu vàng kỳ quái đang đảo quanh, quỹ tích như một quả cầu nhỏ thả trôi nổi trong ly nước, chuyển động tròn theo một hướng. Sick đoán đây là một loại bệnh của người lớn tuổi.
Sick rụt cổ cách lão thụ yêu xa hơn, trả lời: "Ân, được."
Lão thụ yêu rất hài lòng với câu trả lời của Sick, cười đến mức miệng đều sắp tới tận mang tai rồi, ánh mắt híp lại, chôn dấu dưới lớp da nhăn lần nữa. Ông từ từ lui ra khỏi phòng: "Sau chín giờ cấm rời phòng, nghỉ ngơi thật tốt, ngủ ngon."Lúc ông ra khỏi phòng cũng thuận tiện đóng cửa lại, sau đó Sick nghe thấy một tiếng nho nhỏ: "Rắc —— rắc BA~."
Vị trí phát ra âm thanh, là ngay chỗ tay nắm cửa, nghe như là vật thể nhỏ bằng kim loại đang trượt lên nhau, sau đó lại khít vào, cuối cùng là âm thanh va chạm với gỗ.
Đây là tiếng khóa cửa.
Sick vọt tới trước cửa, dùng sức nắm lấy tay cầm đồng thới lắc mạnh, tay cầm cái cửa động đậy một chút sau đó cứng ngắc, hắn bị nhốt ở bên trong!
"Ngủ ngon. Ngày mai khi ăn điểm tâm ta sẽ đến mở cửa cho cậu." Lão thụ yêu nói vào từ bên kia cánh cửa. Những chữ cuối nghe có vẻ đang rất vui.
Sick đạp mạnh lên cửa, kết quả chỉ là làm chân hắn đau đến mức kêu tới kêu lui trong phòng. Ở đây cái gì cũng thuộc dàng đồ cổ, thế mà lại mọc ra một cánh cửa thép mới tinh trong gian phòng hắn, chẳng lẽ lại là trang bị đặc biệt để đón người mới sao?
Vô luận là sàn nhà hay là trần nhà, thoạt nhìn đều không giống như sẽ có kẽ hở, Sick chỉ còn một con đường có thể thoát đi khỏi đây, chính là phiến cửa số lớn kia. Hành vi khóa cửa của lão thụ yêu càng thêm kích thích suy nghĩ vượt ngục trong Sick, hắn ném cảnh báo của lão thụ yêu ra khỏi đầu, hai tay kéo bức màn lên.
Cảnh vật nhìn qua phiến cửa sổ này chẳng có gì đặc biệt, bởi vì căn bản không nhìn được bên ngoài. Trên cánh cửa gián một tờ giấy niêm phong màu vàng, kín tới mức khe hở cho gió lùa vào cũng không có, căn bản là dán cho không thấy được cửa sổ. Đây không phải giấy niêm phong bình thường, bên trên còn có biểu tượng của Quyền Trượng Ánh Sáng. Những tờ giấy niêm phong này có hiệu quả phong tỏa pháp thuật, trừ phi xé hết xuống, nếu không các dạng pháp thuật xuyên tường sẽ bị vô hiệu, cũng không cách nào sử dụng pháp thuật biến cái cửa sổ này thành cổng dịch chuyển tới các nơi khác.
Giờ khắc này, trong nội tâm Sick có một suy nghĩ duy nhất là: Cái chỗ này đến cùng là nơi quái nào mà phải dùng biện pháp kịch liệt này ngăn cản người mới chạy trốn?
Sick dùng động tác cực chậm, chậm hơn cả khi kéo màn lên, buông nó xuống lại. Hắn khom người mở ra cặp da để trên đất, lấy ra tế đao để ở dưới đáy. Thanh đao mộc mạc có chuôi màu đen bằng gỗ này là một trong những tài sản trọng yếu nhất của hắn, mức độ trọng yếu có lẽ cũng như lão thụ yêu cần răng giả vậy. Nếu như hắn có tủ sắt, hắn có lẽ cũng sẽ đem cây đao này bỏ vào khóa lại.
Sick vốn là pháp sư sử dụng pháp thuật hệ Ni ngữ, hệ pháp thuật này nổi tiếng trong cả nước nhờ được sử dụng bởi các giáo đoàn tà ác. Sau khi Sick rời khỏi chỗ đó mới đi học pháp thuật hiện đại ở trường bổ túc. Trong đời hắn, thời gian hắn sử dụng pháp thuật hệ Ni ngữ nhiều hơn rất nhiều so với pháp thuật hiện đại, cho nên khi hắn cần dùng đến pháp thuật thì, hắn cũng là nghĩ đến pháp thuật hệ Ni ngữ theo bản năng. Mà tế đao, chính là môi giới trọng yếu của pháp thuật hệ Ni ngữ. Mặc dù pháp thuật hệ Ni ngữ bây giờ cũng không thuộc dạng cấm thuật, nhưng vì scandal của đoàn thể tà giáo năm đó quá lớn, nên đối với đại đa số dân chúng mà nói, "pháp sư hệ Ni ngữ" vẫn đồng nghĩ với "Người xấu". Sick không thể thoải mái dùng tế đao công khai, đành phải che đậy nó như vậy.
Thời gian hiện tại có lẽ là đúng chín giờ, cũng có thể trễ hơn một chút. Sick cũng không có ý định tuân thủ lệnh cấm sau chín giờ. Với hắn mà nói, đồ vật như quy củ là để người phá đi. Hắn đứng trước cửa phòng, suy nghĩ có nên gọi Agathion nuốt cửa không? Thoạt nhìn cái cảnh cửa này là một trong số ít ỏi những đồ vật bán được tiền, Sick thật không không nỡ xuống tay với nó. Dùng biện pháp này để nhốt người mới, đồng thời cũng biết người mới là pháp sư, cho nên phía trên cửa đã có gia cố thêm ma pháp phụ trợ, pháp thuật mở khóa không có hiệu quả với nó.
Sick một mặt suy nghĩ phương pháp ly khai, vừa dùng chuôi tế đao gõ gõ cửa gây ra vài tiếng "Soạt, soạt, soạt". Đột nhiên, cánh cửa nhúc nhích một chút về phía hắn, một trận gió lạnh lùa vào từ đó.
Sick bị dọa phải lui về sau một bước dài. Cửa lại nhúc nhích mạnh một lần nữa làm cho trần nhà rớt xuống ít gạch vụn. Loại phương thức nhúc nhích này giống như bên ngoài có một con trâu đực đang xô cửa. Ba giây sau đó, cửa lại không có động tĩnh gì, vì vậy Sick lại nhích một chút tới cửa, hai giây tiếp theo, ngoài cửa bắt đầu có tiếng kim loại va chạm vang lên, tiếng động càng lúc càng lớn, càng về sau quả thực như là có một dàn nhạc kim loại nặng diễn tấu ở ngoài cửa,cộng thêm rất nhiều vũ công phụ họa theo.
Sick quay người nhảy lên giường, nắm chặt tế đao đem mình vùi vào trong chăn bông gà con, co người, che kín đầu lại.
Buổi sáng hôm sau lão thụ yêu tới gọi Sick đi ăn điểm tâm. Khi Sick đi ra ngoài, hắn thấy được cánh cửa thép hoàn toàn mới này có thêm mấy cái lõm sâu ngày hôm qua còn không có thấy được.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※
Ăn xong bữa sáng, lão thụ yêu dẫn Sick thiếu ngủ đi làm việc.
Lão thụ yêu vừa đi vừa nói: "Nếu cậu đói bụng, tự mình đi phòng bếp nấu đồ ăn vặt ăn, tủ lạnh ở nơi nào cậu nhớ rõ a? Bất quá không nên đi sau 9h, muốn ăn khuya nên chuẩn bị cùng bữa tối, đem luôn vào phòng, hôm sau đem chén đĩa đi rửa là được rồi. Không nên nửa đêm canh ba còn chạy tới phòng bếp."
Sick hoài nghi trong điều kiện có giấy niêm phong cùng cửa thép chấn giữ, hắn chạy xuống phòng bếp được hay không là cả một vấn đề.
Lão thụ yêu đi đến trước cửa một căn phòng treo biển màu bạc. Trên biển hiệu viết: "Phòng phân giải".
Cánh cửa này mặt dù không mới như cửa trong phòng Sick, nhưng vẫn làm hắn có cảm giác rất nặng, được khóa bằng 7 ổ khóa, cộng thêm khắc đầy pháp trận trấn áp rậm rạp chằng chịt, hẳn là dùng để phòng ngừa người mới chạy ra khỏi đây.
Hai tay lão thụ yêu năm lấy đuôi từng cái ổ khóa, dùng sức xoay quanh, mở ra từng cái một, đồng thời nói: "Cái chỗ này khi trước ah —— dùng cửa tự động. Chính là loại cửa giống với cửa ở phủ thủ tướng —— có người tới gần sẽ tự —— động mở ra, người đi ra lại tự động đóng lại. Khi đó không có nhiều chỗ được trang bị cửa tự động, nơi—— được trang bị loại cửa này đều làm cho người hâm mộ —— kết quả ah, rác thải luôn tới cánh cửa này đi qua đi lại, khiến cho chúng ta luôn phải tăng ca thu dọn —— rác thải còn từng xông ra bên ngoài đại náo nhà dân, nên đành phải đổi thành cánh cửa hiện tại —— khi đó đoàn người rất uể oải ah —— ta ở cái tuổi này nên về hưu rồi, hiện tại muốn ta đi bắt rác thải ta cũng không còn sức nữa —— "
Rác thải biết đi chơi? WTF? Sick nhíu mày tưởng tượng cảnh đó. Công tác của Sick là "nhân viên phân giải rác ma pháp", nội dung công tác cũng như tên. Rất nhiều ma khí đang lưu hành có kết cấu rất phức tạp, cũng như không thể đem đốt toàn bộ sản phẩm khoa học kỹ thuật, trước hết phải giải ra, đem các bộ phận phân loại xử lý. Sick cho rằng công tác của hắn là làm chuyện này, chỉ mong không có chuyện gì vượt ra ngoài.
Sau khi cửa mở ra, tình huống bên trong làm Sick liên tưởng đến phòng thẩm vấn của đoàn thể tà giáo.
Vách tường vốn nên dùng màu xanh lá làm người vui vẻ, nhưng giờ phai thành màu vàng cùng lốm đốm xanh, bên trên còn bị phun lên các loại chất lỏng năm này qua tháng nọ, lưu lại dấu vết ăn mòn. Trong phòng ngoại trừ bày biện một vài cái tủ đồ mất nước sơn cùng một vài tủ hồ sơ lớn, còn có tám cái bàn phân giải inox nhìn y như bàn giải phẫu.
Xung quanh bàn phân giải còn nhiều thiết bị làm người không rét mà run. Một cái lồng sắt lớn song sắt còn to hơn cánh tay người trưởng thành. Trên mặt bàn còn có xiềng tay, chân. Đầu mỗi bàn đều có một cái nẹp đầu. Công cụ để trên kệ không phải cái tua-vít, mà là cưa điện, kéo cắt thủy lực, búa kim loại, đao cắt xương… toàn các loại đồ vật cực kỳ thích hợp để giải phẫu người.
Trong đó có một cái bàn có người đang sử dụng. Đó là một thanh niên trẻ tuổi như Sick. Anh có một đầu tóc dài màu nâu đậm, được bó gọn gàng bằng dây cột tóc màu xanh. Khung xương của anh rất nhỏ, mặc một bộ quần áo pháp sư giá cả xa xỉ. Áo choàng được trang trí hoa văn gợn sóng. Cổ áo có gắn trâm ngọc. So sánh với Sick thì…
Thoạt nhìn Sick giống như là lớn lên ở bãi rác, mà thanh niên kia vốn nên xuất hiện trên yến hội giới thượng lưu. Anh giống như là không cùng một thế giới với cảnh sắc bốn phía, mặc dù anh chỉ ném một hộp ốc vít vào rương phân loại, nhưng động tác kia lại ưu nhã giống như đang gãy đàn, làm cho khu phế tích này trở nên hoa lệ.
Sick cảm thấy người thanh niên như bóng ma đi nhầm thời đại. Nếu như đưa anh về thời đại của lão thụ yêu, có lẽ sẽ có người giống anh a.
Người kia nhìn sang Sick. Anh mỉm cười. Nụ cười không vì giả tạo mà buồn nôn, cũng không phải quá nội liễm mà bị hiểu lầm là lạnh lùng, anh biểu đạt nụ cười thân thiết vừa phải với Sick. Sick cảm thấy hắn đã thấy qua loại khuôn mặt tươi cười thuần thục này, nhưng khi cố gắng nhớ thì cảm thấy khó chịu, cho nên trong lúc nhất thời hắn nghĩ không ra.
"Xin chào, cậu là người mới sao?" Thanh niên hỏi Sick. Giọng nói người này rất êm tai, nhu nhuận lại có giai điệu, không gấp không chậm, là phát âm tiêu chuẩn. Sick xác định đây là đặc sắc chỉ có ở giai cấp thượng tầng."Cậu có thể gọi tôi là tiểu Tra." Thanh niên cười nói. Ngũ quan của anh nhìn vẫn có vẻ trẻ con, có khí chất chỉ có thể bồi dưỡng trong hoàn cảnh đầy đủ vật chất, một đôi mắt tròn, tròng mắt màu hoàng kim, lóng lánh ánh sáng hiều kỳ.
"Tôi là Sick. Rất vui được gặp cậu."