Edit: Clover110
Linh La thích tiểu thú kia, Vu Hoan lại không thích cũng chỉ có thể không tình nguyện nhìn Linh La ôm tiểu thú kia vào ngực nuôi như hài tử.
Thôi, xem như nuôi thêm một con sủng vật vậy.
Vu Hoan an ủi bản thân.
“Đúng rồi, Khuyết Cửu!” Vu Hoan lúc này mới nhớ đến còn một người nữa bị mất tích, “Đi tìm nàng mau!”
“Để ta đi, ngươi chờ ở chỗ này.” Dung Chiêu giữ chặt tay Vu Hoan, lạnh giọng phân phó.
Mặc kệ Vu Hoan đáp ứng hay không, hắn xoay người liền đi.
Vu Hoan nhìn Linh La có tiểu thú liền quên mât tất cả đành thở dài, cuối cùng vẫn không có đi theo.
Vu Hoan kéo Liên Mặc ra xa một chút, đến chỗ mà nàng không ngửi thấy được mùi máu tươi mới thôi.
Sắc trời dần dần tối xuống, ánh lửa chiếu sáng cả một phương trời, đáy lòng Vu Hoan ẩn ẩn có chút bất an, đáy lòng không ngừng kêu tên Dung Chiêu. Ban đầu Dung Chiêu còn đáp lại, lúc sau hoàn toàn không có thanh âm.
Chờ một lúc lâu, Vu Hoan sắc mặt khó coi đứng dậy, đi về phía Dung Chiêu rời đi.
“Tiểu Hoan Hoan, ngươi đi đâu vậy?” Linh La ôm tiểu thú đã ngủ, đứng bên cạnh đống lửa, nghi hoặc hỏi.
Vu Hoan mím môi nói: “Ta đi tìm hắn, ngươi ở chỗ này chờ ta, ta sẽ trở về nhanh.”
Nói xong, lấy Kinh Tà đao ban nãy Linh La đưa cho mình, đưa lại cho Linh La rồi dặn dò, “Có việc gì thì lấy Kinh Tà đao liên hệ Thiên Khuyết Kiếm.”
Linh La cầm lấy Kinh Tà đao, nhếch miệng cười hì hì, “Vậy Tiểu Hoan Hoan, ngươi đi nhanh về nhanh a.”
Vu Hoan gật gật đầu, xoay người đi vào trong bóng đêm.
Dưới đáy lòng cảm ứng vị trí Dung Chiêu, liền chân không ngừng đuổi đến phía đó.
Nhưng khi nàng nhìn đến cuồn cuộn sương mù bao phủ trong bóng đêm trước mặt, đáy lòng bất an càng như thủy triều vọt tới.
Dung Chiêu sao lại muốn đến chỗ này?
Vách núi cao ngất gồm mười hai mặt giống như dã thú nằm chờ trong bóng đêm, tùy thời mà động.
Vu Hoan dưới đáy lòng không ngừng kêu Dung Chiêu, nhưng Dung Chiêu lại không có đáp lại tiếng nào. Thứ duy nhất nàng có thể cảm ứng được, là vị trí của hắn.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ra xa, phóng tầm mắt đặt ở trung tâm mười hai mặt núi.
Hắn…
Ở đó!
Trên người Vu Hoan không ngừng bốc lên từng đợt hàn ý, xiết chặt Thiên Khuyết Kiếm, hít sâu một hơi, nàng trực tiếp nhảy xuống từ vách núi, gió lạnh gào thét quất vào trên người, lạnh, như đao cắt.
Dung Chiêu… tốt nhất nên cho nàng một lí do chính đáng, nếu không, nàng không giết chết hắn, nàng không tên Vu Hoan!
Đáy lòng Vu Hoan nghĩ như vậy, mới cảm thấy gió lạnh cũng không khó chịu lắm.
Tốc độ rơi xuống rất nhanh, một khi chạm đến mặt đất nàng liền chạy gấp về phía vị trí trung tâm. Bốn phía sương mù dày đặc ngăn chặn tầm mắt của nàng, nàng chỉ có dựa vào trực giác để tránh đi đầm lầy dưới chân.
“Dung Chiêu!” Vu Hoan gọi to.
Thanh âm truyền đi rất xa trong sương mù, lại mông lung truyền trở về.
Vu Hoan đi loanh quoanh một vòng, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bốn phía, ngoại trừ thanh âm của nàng, còn có động tĩnh rất nhỏ cách đó không xa.
Vu Hoan không suy nghĩ nhiều chạy về phía đó, trên người nàng không có vật gì để chiếu sáng, chỉ có thể dựa vào trực giác cùng lỗ tai tìm kiếm trong bóng đêm đầy sương mù này.
“Vu Hoan cô nương…” Thanh âm rất nhỏ truyền vào trong tai Vu Hoan, thân hình nàng run lên, nháy mắt vài bước nhảy đến trước một bóng đen.
Thanh âm mặc dù có chút biến hóa nhưng Vu Hoan vẫn nhận ra là Khuyết Cửu.
“Dung Chiêu đâu?” Vu Hoan duỗi tay nâng bóng đen dậy, “Ngươi thấy hắn sao?”
Vu Hoan không có phát hiện, biểu tình của mình lúc này rất đáng sợ.
“Ta không biết, ta không có gặp qua Dung Chiêu công tử.” Thanh âm Khuyết Cửu lộ ra một tia đau đớn.
Vu Hoan nhẹ tay một chút nhưng ngữ khí thêm một phần vội vàng, “Dung Chiêu đi tìm ngươi, ta có thể cảm giác được hắn ở gần đây, sao ngươi lại không gặp qua hắn chứ?”
Khế ước giữa nàng với Dung Chiêu là không có giả, Dung Chiêu khẳng định ở gần đây.
Mặc kệ Vu Hoan hỏi như thế nào đi nữa, đáp án của Khuyết Cửu đều là không biết. Nàng nhảy xuống từ tòa sơn kia, không biết sao liền hôn mê bất tỉnh. Khi tỉnh lại, liền ở chỗ này, linh lược trong cơ thể biến mất không còn một mảnh.
Nàng thử đi ra ngoài, nhưng mà đi lâu như vậy nàng đều không đi ra được đám sương mù này. Linh lực trong cơ thể cũng không có khôi phục lại, ngược lại thể lực đã chịu không nổi rồi.
Vu Hoan nghe xong liền trầm mặc, lúc nàng đỡ Khuyết Cửu có dò xét qua thân thể nàng ta, xác thật không có linh lực.
Nhưng mà bản thân nàng đến chỗ này lại không có gì bất thường, linh lực với linh hồn chi lực đều hoàn hảo, không tổn hao.
“Còn có thể đi sao?” Vu Hoan nhẫn nại hỏi Khuyết Cửu.
Khuyết Cửu thử đứng vững, hồi lâu sau mới nói: “Có thể!”
Ấn đường Vu Hoan nhảy nhảy, trực tiếp đỡ Khuyết Cửu, ngữ khí không tốt mở miệng, “Không được cũng đừng cậy mạnh, ta nhưng không có nhiều thời gian chiếu cố ngươi đâu.”
Gương mặt Khuyết Cửu hơi hơi nóng lên, nếu không biết trước tính cách này của Vu Hoan, có khi nàng cũng khó tiếp thu được nàng ta. Mặc kệ chuyện tốt hay xấu, đều thích trào phúng trươc rồi mới ra tay.
Có Khuyết Cửu vướng chân, tốc độ Vu Hoan liền càng chậm. Vị trí của Dung Chiêu cũng đang di chuyển không ngừng, rõ ràng cảm giác rất gần nhưng không nhìn thấy người, gọi như thế nào cũng không có tiếng đáp lại.
“Vu Hoan cô nương, Dung Chiêu công tử thật ở nơi này sao?”
“Ừ.” Vu Hoan tùy ý trả lời, khế ước giữa nàng với Dung Chiêu không thể nói cho mọi người biết, cho nên nàng không thể giải thích nhiều với Khuyết Cửu.
Khuyết Cửu mân mân môi, tuy nàng không nhìn thấy rõ biểu tình của Vu Hoan nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được Vu Hoan hiện tại rất sốt ruột, vì thế lập tức an ủi, “Dung Chiêu công tử lợi hại như vậy, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì, ngươi cũng đừng quá lo lắng.”
Dung Chiêu lợi hại thật, nhưng chỉ khi hắn gặp người có sức chiến đấu không ra gì mà thôi. Nếu hắn gặp một ít thứ không phải người, lấy trạng thái hiện tại của hắn, có nước bị đánh thành phân!
Không phải Vu Hoan khinh thường Dung Chiêu mà là thân thể hiện tại cúa Dung Chiêu chính là trạng thái như vậy.
Phong ấn chi lực không có hoàn toàn tan đi, chẳng những giam cầm một bộ phận ký ức của hắn còn giam cầm thực lực hắn.
“Ngươi có thể cảm ứng được hắn sao?” Vu Hoan liếc mắt hỏi Thiên Khuyết Kiếm bên cạnh.
Thiên Khuyết Kiếm trái phải lắc lư, tỏ vẻ mình không biết.
Liền bản thể cũng không biết…
Đáy lòng Vu Hoan càng ngày càng bực bội, sắc mặt âm trầm băng hàn, khóe miệng mân thành một đường, đáy mắt chỗ sâu lan tràn một cỗ lửa giận cùng với một chút lo lắng.
Ánh mặt trời nghiêng nghiêng, ánh sáng mỏng manh xuyên thấu qua sương mù, Vu Hoan ngẩng đầu nhìn bầu trời trắng xóa, trời đã sáng sao?
“Chi chi…chi chi…”
Vu Hoan giật mình, đây là thanh âm của tiểu thú kia, nó sao lại ở chỗ này?
Vu Hoan theo thanh âm nhìn qua, tốc độ sương mù tán đi thực nhanh, một đoàn ánh sáng trắng bay vụt ra, thẳng tắp bổ nhào vào trên người Vu Hoan.
“Chi chi… chi chi chi chi!!” Móng vuốt tiểu thú bắt lấy vạt áo Vu Hoan, cọ cọ bò đến trên người nàng, kêu dồn dập.
Vu Hoan chỉ nhíu mày nhìn nó, nó không ở với Linh La chạy đến đây làm gì?
Tiểu thú thấy Vu Hoan không dao dộng, thanh âm cất cao không ít, “Chi chi chi chi!!”