Edit: Clover110
____________________
Vu Hoan bị Bì lễ thú rống đến tai cũng có chút đau, bực bội nhíu nhíu mày, ngay tại lúc nàng đang định cho con thú ngu xuẩn này câm miệng thì thân ảnh Linh La đột nhiên bay ra từ sau Bì lễ thú.
Mang theo đao Kinh Tà chớp nhoáng tia lửa điện, Linh La lại đâm thêm vào miệng vết thương do Thiên Khuyết Kiếm gây ra ban nãy, nháy mắt dòng điện chạy khắp toàn thân Bì lễ thú.
Khuôn mặt Linh La trầm xuống, rút ra đao Kinh Tà, lại bất ngờ cắm vào miệng vết thương, lặp đi lặp lại mấy lần, tốc độ nhanh đến mức Bì lễ thú không có cả cơ hội phản kháng.
Bì lễ thú ban đầu còn kiêu ngạo hiện giờ đã lộ rõ vẻ uể oải, đáy lòng kêu rên, đờ mờ nó tên biến thái này từ đâu mà đến vậy!
Nó thật vất vả phá tan phong ấn ra ngoài, còn chưa kịp làm xằng làm bậy gì, chẳng lẽ lại phải chịu mấy cái nhân loại ngu xuẩn này thu thập?
Nhất định là do cách hắn xuất hiện không đúng đây mà.
Có thể thử lại một lần nữa không?
Công năng lớn nhất của Bì lễ thú là da tháo, nếu mà không có công năng này, Bì lễ thú liền không còn lực uy hiếp gì.
“Mãnh thú thượng cổ? Ân? Rất ghê gớm?” Linh La mở ra vương bát chi khí, dẫm thẳng lên lưng Bì lễ thú, trông rất là ngưu bức.
“Ta sai rồi, ta sai rồi.” Mau dừng tay lại a, nó đau muốn chết rồi, đờ mờ còn có tia điện nữa sao!!!
“Sai chỗ nào?”
“Ta không nên có mắt mà không thấy Thái Sơn, đụng phải cô nãi nãi. Đều là lỗi tại ta, cô nãi nãi đại nhân không chấp nhặt tiểu thú, xem ta vừa mới được thả ra, phóng ta đi thôi!” Bì lễ thú phi thường không có cốt khí quỳ rạp trên mặt đất.
“Xem như ngươi thức thời.” Linh La rút ra đao Kinh Tà, từ trên lưng Bì lễ thú nhảy xuống, khuôn mặt tươi cười chạy về hướng Vu Hoan như muốn tranh công, “Tiểu Hoan Hoan, ngươi xem ta có lợi hại hay không a?”
Vu Hoan còn chưa kịp trả lời, sắc mặt đột nhiên biến đổi, la lớn, “Cẩn thận!”
“Ào—-” cuồng phong thổi tới, Linh La chỉ cảm thấy sau lưng chợt lạnh, một cỗ tanh hôi xông thẳng vào mũi.
Ngay sau đó, trước mắt tối sầm, thân thể xung quanh tràn đầy tất cả là chất lỏng dính dính ghê tởm.
Vu Hoan trơ mắt nhìn Linh La bị Bì lễ thú nuốt vào, hai mắt tức khắc bắn ra hàn quang, rời khỏi Dung Chiêu, nháy mắt nhảy đến trước mặt Bì lễ thú.
Bì lễ thú cố ý nhe răng về phía Vu Hoan, khiến nàng thấy rõ chính nó đã nuốt xuống Linh La.
Trán Vu Hoan bạo nổi gân xanh, đáy mắt cuồn cuộn sát khí, cầm Thiên Khuyết Kiếm hướng thẳng về phía Bì lễ thú.
Bì lễ thú thân là mãnh thú thượng cổ, đương nhiên không phải là cái ngốc thú, nhanh chóng lui lại phía sau, tranh khỏi kiếm khí của Vu Hoan. Nó muốn tiêu khóa tiểu nha đầu trong bụng, bây giờ không phải là lúc đấu với cái nhân loại ngu xuẩn này.
Khóe mắt thấy đáy vực bên cạnh, nó tức khắc nghĩ đến một kế hoạch, thân hình vặn vẹo quỷ dị, chạy hướng về phía đáy vực, dưới con mắt đầy phẫn nộ của Vu Hoan, nhanh chóng nhảy xuống.
Vu Hoan không chút suy nghĩ nào, nhảy xuống theo Bì lễ thú, cuồng phong quét ngang má nàng đau nhói, nhưng khi nghĩ đến Linh La, đáy lòng nàng sinh lên một cỗ tức giận với…đau lòng?
Vu Hoan kinh ngạc, nàng đau lòng Linh La?
Quăng cái ý nghĩ này ra sau đầu, Vu Hoan tăng tốc độ truy đuổi Bì lễ thú, thể chất Linh La không giống bình thường, không thể bị tiêu hóa nhanh như vậy. Nhưng nếu không nhanh chóng cứu nàng ra, nói không chừng Linh La-tộc trưởng của cả một tộc-liền thật sự táng thân trong miệng thú.
Càng đi xuống phía dưới sương mù càng dày đặc, lúc đầu còn có thể nhìn thấy thân ảnh Bì lễ thú, nhưng hiện tại đã hoàn toàn không thấy gì, trước mắt chỉ có sương mù nồng đậm.
Đáy lòng Vu Hoan càng ngày càng nôn nóng, thúc giục linh hồn chi lực trong thân thể, nhanh chóng rơi xuống. Ngay khi nàng đặt chân xuống mặt đất, nàng hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở của Bì lễ thú nữa.
“Thao!” Bì lễ thú kia lại chạy nhanh như vậy sao!
Tiểu loli đáng chết kia phải cố mà chống đỡ a!
Vu Hoan huy động Thiên Khuyết Kiếm, đánh tan sương mù trước mặt, quan sát bốn phía muốn tìm dấu vết của Bì lễ thú.
Nhưng vì đám sương mù quá dày đặc, nàng đánh tan chúng, chúng lại tụ lại, rất khó nhìn đến cảnh vật xung quanh.
Có tiếng gió vang lên phía sau, thân hình Vu Hoan hơi cứng đờ, ngay sau đó lại thả lỏng, nàng vươn tay về phía sương mù, rất nhanh một đôi tay lạnh lẽo cầm tay nàng.
“Không thấy.” Vu Hoan áp chế tức giận trong người, nói với Dung Chiêu, “Tiểu loli kia không thể chết được, ta không cho nàng chết!”
Dung Chiêu đi từ trong sương mù ra, khuôn mặt thanh lãnh hiện lên cảm xúc không rõ, ánh mắt hắn nhìn Vu Hoan biến hóa rất nhiều lần, cuối cùng mới khôi phục vẻ bình tĩnh đạm mạc.
Sờ sờ đầu Vu Hoan trấn an, “Nàng thuộc tộc Linh Lạc, không dễ dàng chết đi như vậy, trên tay nàng còn có đao Kinh Tà.”
Đáy lòng Dung Chiêu có chút không rõ, cũng có chút buồn buồn, nữ nhân này không phát giác đã quan tâm Linh La nhiều hơn, vượt hẳn phạm vi nàng tự đặt ra cho bản thân.
“Đó là mãnh thú thượng cổ, không có Thiên Khuyết Kiếm nàng căn bản không đối phó được, ta muốn nhanh chóng tìm được Bì lễ thú.” Sắc mặt Vu Hoan có vài phần dữ tợn, “Dám động đến người của ta, lão tử tuyệt đối chém nó thành cặn bã.”
Dung Chiêu: “…” Hắn biết nói cái gì bây giờ, hiện tại cho dù có nói nàng cũng không nghe.
Lúc này Vu Hoan giống như là bị ai cướp lấy đồ vật vậy, xung quanh nàng tản ra một cỗ tàn nhẫn không tiếc tất cả để giành lại món đồ ấy, khiến ngay cả hắn cũng có chút kinh hãi.
Vu Hoan dùng linh lực cẩn thận tìm tòi ở bốn phía, vẫn không có hơi thở của Bì lễ thú, nó giống như biến mất vậy.
“Vu Hoan cô nương, các ngươi đang ở đâu?” Thanh âm Liên Mặc từ trong sương mù truyền đến.
Vu Hoan nhíu nhíu mày, xác định rõ phương hướng, lấy Thiên Khuyết Kiếm bổ ra một đạo kiếm khí, tạo ra một con đường đi tới.
Liên Mặc chỉ cảm thấy một trận gió lạnh gào thét xẹt qua tai, giương mắt liền thấy Vu Hoan thu kiếm, khóe miệng hắn trừu trừu, thiếu chút nữa là chém tới hắn a uy!!!
“A Cửu đâu?” Vu Hoan giống như vô tình hỏi.
Liên Mặc nhìn bốn phía xung quanh, con ngươi ôn hòa hiện lên một tia nghi hoặc, “Nàng xuống trước ta a!”
Bốn phía xung quanh này chỉ toàn sương mù, vật sống tản ra hơi thở cũng chỉ có Liên Mặc, Vu Hoan căn bản không cảm giác được vật khác.
Lại biến mất một người.
Vu Hoan hít sâu mấy cái mới khiến bản thân mình không nổi giận.
“Ngươi tại sao lại muốn giết Bì lễ thú?” Người nam nhân này xuất hiện ở đây một cách khó hiểu, hắn phá tan phong ấn, còn muốn giết Bì lễ thú, chuyện quan trọng gì khiến hắn phải làm như vậy?
Vu Hoan kỳ thật không muốn hỏi vấn đề này, dù sao cũng là chuyện riêng của hắn ta nhưng hiện tại Linh La bị Bì lễ thú nuốt xuống, nàng dù sao cũng phải biết được lí do người nam nhân này muốn chọc đến một cái đại phiền toái như vậy?
Liên Mặc ngẩn người,có chút khó xử nhìn Vu Hoan, cuối cùng vẫn thở dài, chậm rãi mở miệng, “Trong cơ thể Bì lễ thú có sản sinh ra một loại tinh thạch, cái loại tinh thạch này có thể bảo tồn xác chết không bị thối rữa.”
“Đồ vật có thể bảo tồn thi thể nhiều vô số, ngươi sao nhất quyết phải lấy tinh thạch trong cơ thể Bì lễ thú?” Vu Hoan hoài nghi nhìn Liên Mặc.
Trên thế giới này, muốn thi thể không bị thối rữa là một việc rất đơn giản, cần gì phải cực như vậy, lấy mạng ra đánh cược, cược giết được Bì lễ thú?
Liên Mặc rũ mắt trầm mặc, trên người tản ra một cỗ bi thương nồng đậm, một lát sau mới nói, “Có chút người đặc biệt khi chết đi cần có một ít đồ vật mới có thể bảo tồn.”
Người đặc biệt như thế nào, đương nhiên Liên Mặc không thể nói rõ được, Vu Hoan cũng không có truy quá, nàng dời đi đề tài.
“Bì lễ thú bị thương, cho dù chạy cũng không thể chạy đi xa.”