Bá Đạo Yêu Em

Chương 24




Edit: Mèo Mũm Mĩm

Có rất nhiều bàn tay đang sờ soạng lung tung trên người cô, đùa bỡn, xé rách quần áo cô. Thanh Hà túm chặt lấy quần áo của mình, giãy giụa đá đạp lung tung nhưng cô làm thế chỉ càng kích thích sự ham muốn của đám cầm thú này mà thôi. Cô chỉ biết nghiến răng chống cự với hai hàng nước mắt giàn giụa.

Một tên bắt được mắt cá chân cô nắm chặt trong tay vuốt ve nói: “Chân cô em vừa trắng vừa mịn, rất đẹp, làm anh đây không nhịn được nữa!"

Tiếng kéo khóa quần vang lên, tên đàn ông đó tuột quần xuống móc thứ dơ bẩn kia ra đặt ở bên miệng Thanh Hà, hắn đang định túm tóc kéo cô lại thì có người giữ chặt vai hắn từ phía sau: “Vội gì chứ?"

Tên đàn ông đó quay đầu lại thì phát hiện người ngăn cản mình là thằng nhóc có khuôn mặt đẹp trai kia, hắn ta sửng sốt mất một lúc sau đó giận dữ quát: “Ông đây phải làm con nhỏ này ngay bây giờ, mày phá đám cái gì? Chẳng lẽ mày cũng muốn tham gia?"

Nhất Ngạn không nhìn Thanh Hà đang nằm trên mặt đất, cậu cười một cái, quay đầu lại nói với Vương Thắng: “Tôi có một tin tức muốn bán cho anh Vương, bù lại hôm nay anh cho tôi mặt mũi, đưa người phụ nữ này cho tôi đi."

Nhất Ngạn mỉm cười còn Vương Thắng lại không có cảm xúc gì. Trong chớp mắt này, hai người đều không ai nói gì cả.

Một lúc sau Nhất Ngạn mới đi đến bên cạnh Vương Thắng, kề tai hắn nói nhỏ mấy câu. Lúc này sắc mặt Vương Thắng mới hòa hoãn một chút: “Làm sao tôi biết tin tức là thật hay giả?"

"Tôi còn ở đây, hơn nữa mấy ngày sau sẽ đến Myanmar ở tạm với anh Triệu vài ngày, nếu như tôi nói dối, đến chừng ấy anh muốn làm gì tôi thì cứ làm."

Vương Thắng ra hiệu sau đó dẫn một đám người rời khỏi căn lều. Có mấy tên căm hận trừng mắt liếc nhìn bên này sau đó nhổ mấy bãi nước miếng, ánh mắt vẫn thèm thuồng quét qua quét lại trên người Thanh Hà. Thanh Hà túm chặt cái áo đã bị rách tơi tả, váy cũng bị rách ít nhiều.

Gió lạnh luồn vào váy khiến hai chân cô lạnh toát. Cô ôm chặt vai, ngồi bệt dưới đất.

Đột nhiên có một bàn tay đưa ra giữa không trung: “Đứng lên đi."

Thanh Hà ngẩng đầu, ánh mắt có chút sửng sốt, ngập ngừng khi thấy Nhất Ngạn.

"Thật là phiền phức." Nhất Ngạn cúi người, bồng cô lên, nhàn nhã rời khỏi căn lều đầy mùi phân và nước tiểu gà. Bây giờ là chạng vạng tối, sắc trời dần trở nên đen hơn, cây cối cành lá ở con đường nhỏ cũng bị nhuộm thành một màu ráng đỏ buồn bã, thê lương.

Mặt trời đỏ rực dần dần lặn ở dãy núi phía xa.

Khu này rất lớn, Nhất Ngạn ôm cô đi về phía Tây, cậu bước đi trên con đường nhỏ làm bằng đá xanh, bên cạnh có rất nhiều bướm màu xanh lan dập dờn bay lượn, thỉnh thoảng đi được mấy bước lại thấy có vài bông sứ màu vàng nhạt ló đầu ra, tô điểm thêm cho màu sắc đơn điệu của nơi này. Phía Tây có một rừng trúc, sau đó là một vườn rau xanh xuất hiện trong tầm mắt, thấp thoáng trong màu xanh tươi tốt của trúc.

Đột nhiên có một người xuất hiện ở con đường nhỏ nối liền giữa vườn rau xanh và rừng trúc.

Nhất Ngạn cũng đang đi trên con đường quấn quanh rừng trúc này.

"Đứng lại!" Đằng sau có người hô lên một tiếng.

Nhất Ngạn ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy là tên đàn ông bị anh đoạt lại Thanh Hà lúc nãy. Nghe những người khác gọi thì hình như hắn tên là "A Toàn". Sắc mặt hiện giờ của hắn không được đẹp cho lắm, ánh mắt hung ác nham hiểm giống như chó hoang sắp sửa nhào lên.

Chó hoang?

Nhất Ngạn đột nhiên cảm thấy cách so sánh này rất thích hợp nên bật cười ra tiếng.

"Mày cười cái gì?" A Toàn cảm thấy mình đang bị sỉ nhục.

Nhất Ngạn nói: “Tôi trời sinh đã thích cười, anh có ý kiến gì không?"

"Để một lát nữa tao xem mày có còn cười cười được không." Nói xong hắn rút con dao quân đội lóe lên ánh sáng lạnh lẽo từ trong tay áo ra, xoay tròn trong lòng bàn tay.

Nhất Ngạn kinh ngạc: “Dao à? Anh muốn làm gì?"

"Làm thịt mày!"

"Làm thịt tôi?" Nhất Ngạn để Thanh Hà xuống, kéo cô vào người sau đó cúi đầu nắm mũi cô: “Có nghe thấy không? Vì cô mà anh ta muốn làm thịt em đấy."

Thanh Hà suýt chút nữa bị nụ cười mỉm của Nhất Ngạn mê hoặc, nụ cười của cậu cực kỳ thân thiết, cực kỳ quyến rũ. Ngay sau đó thân thể của cô cảm thấy lạnh lẽo, đầu óc lập tức trở nên tỉnh táo vì bị gió trên sườn núi thổi qua. Trong tiềm thức có một giọng nói nói cho cô biết... Cách cậu ta xa một chút, cậu ta không phải là người tốt, thậm chí có thể là rắn chuột một ổ với những tên tội phạm này, nếu không phải vậy thì tại sao lúc giết người ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái, hơn nữa lúc này còn ở chung với đám người này?

Cô né tránh ánh mắt của Nhất Ngạn nhưng lại không nhịn được nhích lại gần chỗ cậu. So với Nhất Ngạn thì người ở đối diện lại càng làm cho cô thù ghét. Nhất Ngạn sờ đầu cô sau đó vòng tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô: “Cô sợ hả? Chỉ là một con chó nhỏ thì có gì phải sợ?"

A Toàn tức giận đến nổi gân xanh: “Mày nói gì?"

"Không nghe được hả?" Nhất Ngạn ngạc nhiên nói: “Tôi nói anh là chó, một con chó không biết cắn người."

A Toàn lập tức nắm con dao quân đội, xông về phía trước.

Nhất Ngạn buồn cười, chờ khi hắn đến gần mới nhấc chân đá vào nửa người dưới của hắn. Dao trong tay A Toàn rơi xuống đất, hắn che hạ thân, lăn qua lăn lại, vẻ mặt khổ sở. Tiếng kêu  rên của hắn vang vọng trong rừng trúc dẫn tới sự chú ý của những người khác. Đến khi có tiếng bước chân truyền đến từ vườn rau thì A Toàn mừng rỡ, chỉ vào Nhất Ngạn: “Tao... mày chờ xem."

Nhất Ngạn cười cười, tay trái thả lỏng bên người, đột nhiên có một cái bóng màu xanh lướt qua sau đó rơi xuống mặt A Toàn.

A Toàn nghi ngờ cầm lên xem thì thấy là một con rắn lục đang phun cái lưỡi màu tím hồng.

"A..."

Lúc này ở cuối con đường nhỏ xuất hiện không ít người, sau khi thấy A Toàn té ngã xuống đất thì tất cả đều xông lên. Tay chân A Toàn run rẩy, một tay ôm cổ của mình, tay còn lại bóp chặt tay kia, hai mắt trợn trừng, sắc mặt đỏ bừng, sau khi co giật vài cái thì bất động. Con rắn lục bò xuống mặt đất, chỉ chớp mắt sau đã biến mất ở rừng trúc gần đó.

"Đúng là xui xẻo, uống nước lạnh mà cũng bị mắc răng, đang đi đường êm đẹp mà cũng có thể bị rắn cắn." Nhất Ngạn cười cười, ôm Thanh Hà xoay người rời đi, cũng chẳng thèm quan tâm đến sắc mặt tái nhợt của mấy người còn lại.

Sau khi vòng qua rừng trúc thì có người tới thông báo chỗ ở của Nhất Ngạn đã chuẩn bị xong.

Cuối rừng trúc là một khe núi yên tĩnh, phía đông là bãi đá khá cao, phía trên mọc đầy rêu xanh, chồng chất lên nhau giống như một cái cầu thang màu xanh từ bãi đá xuống mặt đất. Có một dòng suối nhỏ chảy róc rách qua những khối đá xanh lồi lõm sau đó đọng lại ở chỗ trũng phía Tây tạo thành một cái hồ nhỏ, đường kính khoảng vài chục mét.

Trong khe núi rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nước "Ào ào".

Ở bên bờ phía Nam của dòng suối nhỏ có một nhà gỗ nhỏ màu nâu nằm yên tĩnh ở nơi đó, trên bãi cỏ chung quanh nở đầy hoa màu vàng nhạt, màu tím nhạt. Hoa sứ màu đỏ nhạt cùng với những chiếc lá vàng từ trên núi rơi xuống tô điểm thêm cho khe núi toàn là màu xanh.

Quả thật là một thế ngoại đào nguyên.

Trong lòng Thanh Hà không khỏi bình tĩnh lại, cô cố gắng hít thở không khí trong lành ở nơi này. Có vài chiếc lá của cây bạch quả rơi xuống trên vai cô, cô vừa định đưa tay lên lấy xuống thì Nhất Ngạn đã nhanh hơn cô một bước sau đó dịu dàng nhìn cô rồi hôn cô một cái.

Sắc mặt Thanh Hà ửng hồng, xách làn váy có hơi ẩm ướt chạy về phía nhà gỗ.

Sau khi chạy tới nhà gỗ thì cô đưa tay đẩy cửa nhưng không biết tại sao đẩy mãi cũng không được. Nhất Ngạn từ từ đi tới từ phía sau cô, cười khẽ một tiếng sau đó đưa tay đẩy then cửa bằng sắt trên cánh cửa gỗ, lúc này cửa gỗ tự động mở ra làm cho Thanh Hà lảo đảo, suýt chút ngã về phía trước.

Nhất Ngạn kéo cô vào cửa.

Nhà gỗ không lớn, bày biện bên trong cũng rất khác biệt. Ở trong góc tường có một chiếc giường bằng gỗ khá lớn, trên đó trải một chiếc chăn bông mỏng có hình ô vuông màu xanh lam. Chính giữa là một cái bàn vuông được làm bằng những cành cây nhỏ, bên cạnh là hai cái đệm nhung màu vàng dùng để ngồi. Cửa sổ nằm ở phía Nam căn phòng được mở trực tiếp ở trên tường gỗ, cửa sổ được gắn một lớp kính thủy tinh mờ có in hoa. Trên tường treo mấy cái đầu lâu có sừng được buộc lụa đỏ của trâu và dê tạo cho người ta cảm giác mộc mạc nguyên thủy.

Nhất Ngạn sờ chăn mền một chút: “Có lầm hay không vậy, trời lạnh như vậy mà cho có cái chăn mỏng lét, làm vậy không phải cố tình muốn người ta ôm nhau sưởi ấm sao?"

"Cậu nói bậy bạ gì đó?" Thanh Hà vội nói.

Nhất Ngạn chắp hai tay sau lưng, cúi đầu cười khẽ, bước từng bước qua chỗ cô: “Em nói vẫn chưa rõ sao? Cô nam quả nữ hơn nữa lại mệt mỏi cả ngày, em mệt rồi nên muốn làm chút chuyện em thích."

Thanh Hà không ngừng lui về phía sau, lùi mãi đến bên giường sau đó ngồi phịch xuống giường. Nhất Ngạn cúi người xuống  khiến cô phải chống hai tay ngả người về sau nhưng vẫn không thể ngăn cản Nhất Ngạn nắm cằm mình, kéo đến trước mặt cậu ta: “Cô sợ sao?"

“Tôi..." Cô cắn răng, hất tay cậu ta: “Rốt cuộc cậu và những kẻ bắt cóc kia có quan hệ gì với nhau?"

Rõ ràng là cô không tin anh.

Nhất Ngạn hơi ngẩn ra, vẻ mặt có chút lạnh lẽo: “Không phải cô đã thấy được sao?"

“Tôi... tôi không tin! Cậu không phải là loại người này." Thanh Hà thốt lên. Môi cô run nhè nhẹ, ánh mắt dao động nhìn thẳng vào mặt Nhất Ngạn. Sắc mặt Nhất Ngạn hơi hòa hõan, ngồi xuống bên giường cười cười: “Vậy trong mắt cô em rốt cuộc là người như thế nào?"

"Cậu..." Thanh Hà không biết nên nói thế nào khi nhìn thấy nụ cười của cậu, ở thời điểm không có người khác thì cô sẽ cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy nụ cười của cậu đồng thời cũng sợ hãi việc cậu tiến đến gần cô. Vừa rồi khi ở trước mặt những kẻ bắt cóc kia thì cậu giống như một cọng rơm cứu mệnh nên cô mới bắt lấy theo bản năng. Cô tin tưởng cậu không? Chính Thanh Hà cũng không rõ nữa.

Trong tiềm thức, cô không nghĩ cậu là người như vậy.

Nhưng nếu như không có liên quan thì tại sao cậu lại ở chung với đám người này? Cậu không giống như người đại gian đại ác nhưng cũng không giống người tốt.

Thanh Hà lo được lo mất.

"Không muốn nói thì thôi." Nhất Ngạn nhìn cô chằm chằm một lát, thẳng đến khi Thanh Hà cúi đầu mới hài lòng, cười. Sau đó có tiếng sột soạt vang lên, Thanh Hà ngoảnh đầu nhìn sang thì lập tức che ánh mắt lại: “Tại sao cậu lại cởi quần áo?"

"Đương nhiên là đi ngủ. Trong nhà này chỉ có một cái giường, chẳng lẽ cô bắt em ngủ bên ngoài?" Nhất Ngạn cởi hết chỉ chừa lại một cái quần lót, cậu ôm cô nhét vào trong chăn sau đó tắt cây đèn cầy bên giường.

Cả người Thanh Hà cứng đờ, liều mạng dựa vào trong góc tường. Cô lui vào bên trong một chút thì Nhất Ngạn sẽ xích vào trong một chút đến khi cô không còn động đậy mới thôi. Cậu ta ôm cô từ sau lưng, đầu gối ở trên cổ cô. Thanh Hà không dám động một chút nào dù chỉ là ngón chân, lúc này cơ thể nóng như lửa của Nhất Ngạn đang dán sát vào cô, hai bàn tay to lớn vòng qua eo cô, một tay ôm eo cô, tay còn lại nhẹ nhàng xoa nắn ngực cô.

"Nhất Ngạn!"

"Suỵt..." Nhất Ngạn đặt ngón tay ở bên môi cô, trong bóng tối, giọng nói của cậu có chút khàn khàn giống như hải yêu, trong đó có một loại đầu độc khó diễn tả bằng lời: “Chỉ cần cô không động đậy lung tung thì em sẽ không làm gì cô. Nếu cô cứ lộn xộn thì em không dám bảo đảm bất cứ chuyện gì."

“Nếu tôi không động đậy thì cậu sẽ bỏ qua cho tôi sao?" Giọng nói Thanh Hà hơi run rẩy, thân thể đang dán ở phía sau lưng cô rất rắn chắc cường tráng, cánh tay cũng rất mạnh mẽ, cô hoàn toàn không thể chống lại cậu nên hiện tại chỉ có thể gửi hy vọng vào lương tâm của cậu. Chỉ có điều Nhất Ngạn có lương tâm sao?

Thanh Hà không dám khẳng định cậu có thể lật lọng hay không.

Nhất Ngạn cười nói: “Em có thể lừa người khác chứ không bao giờ lừa cô."

"Không, cậu thích nhất là gạt tôi." Thanh Hà phản bác.

"Bị cô phát hiện rồi." Nhất Ngạn cười càng vui vẻ hơn, anh dùng đầu ngón tay chơi đùa cằm cô: “Được rồi, được rồi, em thừa nhận, ai bảo em thích cô như vậy đây."

Là thích sao?

Có quỷ mới thích.

Không phải là đang chọc ghẹo cô sao?

Nhất Ngạn là người ngang tàng, tùy tính, phóng túng nên mới khiến Thanh Hà thiếu thốn cảm giác tin tưởng.

Đột nhiên có một vật cưng cứng nóng hầm hập chọc vào khe mông cô, hơn nữa còn giống như có sinh mệnh nẩy lên vài cái. Thanh Hà sững sờ, không dám tin: “Cậu..."

Dù cô có ngốc thì cũng biết đó là cái gì.