Bá Đạo Vương Gia, Điêu Ngoa Công Tử

Chương 4




Cho nên, cứ như vậy! Lãnh tà dương vô cùng cao hứng khoái khoái lạc lạc tiến vào bên trong gian phòng thượng đẳng của Cảnh Dương Vương phủ! Hơn nữa, lại là gian phòng lớn nhất nhì của Cảnh Dương Vương phủ lại còn gần phòng của tên kia!! Vốn là muốn ở cùng phòng với tên gia khỏa kia, nhưng ai có thể cam đoan một lúc nào đó y sẽ không đột nhiên nổi hứng đem hắn ra mà phanh thây xẻ thịt, khiến hắn chết không toàn thây a?! Cánh tay phải này chính là một minh chứng tốt nhất!! Tình yêu tất nhiên quan trọng, nhưng sinh mệnh mất đi cũng đâu đòi lại được ……..

Đó là cái gì?! Oa! Thanh Đồng Kính hảo phiên lượng! Trong Vương phủ này bất cứ đồ vật nào cũng đều có giá trị liên thành! Lấy về nhất định có thể bán được không ít tiền a?! Đây chính là đồ cổ hàng thật giá thật mà! Oa, cái bình hoa bên kia…… Bức tranh trên tường, quả là chân tích a…… Ôi, chén nhỏ này cũng thật sự được làm bằng vàng a…… Ách, vừa rồi ai nói sinh mệnh không thể thay thế?! Đó là sai lầm, sửa sai nhanh thôi, trên đời này, bạc mới là không thể thay thế!!

Vết thương trên cổ vốn cũng không nặng lắm, dùng trân dược trong Vương phủ bôi vào, cơ bản cũng không còn cảm giác gì!

Quanh quẩn trong phòng suốt hai ngày, Lãnh Tà Dương nhàm chán đến mức muốn đánh người!

Tuy rằng hắn dám khẳng định Lãng Tà nhất định trốn không khỏi ma trảo của hắn, nhưng ai biết được! Thế giới này biến cố nhiều lắm! Đúng rồi! Dùng cái gì đó làm tín vật trói chặt y, xem y còn dám không để ý tới mình! Thật cẩn thận từ trong người lấy ra một cái đồng tâm kết màu đỏ, chăm chú nhìn một lúc lâu sau, mới thở dài nói: “Quên đi, vẫn là tha y đi! Dù sao y tương lai cũng là người của ta!”

Đồng tâm kết này thật ra chính là kiệt tác của sư phụ hắn – cao thủ dụng độc Phong Trần Vũ đại nhân! Vào sinh nhật năm mười tuổi của hắn, do bị hắn quấn lấy, không kiên nhẫn mà làm ra một cái! Nhưng hắn lại xem đó như bảo bối mà cất giữ, bởi vì, đối với một người không có thân thích như hắn mà nói, Ám Minh mới đúng là ngôi nhà duy nhất của mình! Đám biến thái ở Ám Minh, cũng chính là thân nhân duy nhất của hắn! Không biết Lãng Tà có hay không cười nhạo hắn …..Quả thực là đem tính vật tặng cho tình lang…… Có chút kì dị, trên mặt Lãnh tà Dương cư nhiên ửng đỏ…… Người có da mặt dày như hắn thật khiến cho kẻ khác khó có thể tin hắn đang thẹn thùng!!!

Cách cửa phòng không xa, liền nhìn thấy đại tổng quản của Vương phủ đang đi tới! Ân, nói không chừng trong tương lai mình sẽ trở thành nửa chủ nhân của Vương phủ, đương nhiên việc đầu tiên là phải cùng tổng quản thiết lập hảo quan hệ, Lãnh Tà Dương lập tức ngọt ngào cười, vô cùng thân thiết gọi: “Tổng quản đại nhân, người hảo! Người đang đi làm sao a?”

Tổng quảng sửng sốt một chút, lúc này mới nhìn rõ người đang cười đến vô cùng xinh đẹp trước mặt chính là Lê Hoa Lạc của Lung Linh các mà ngày hôm qua Vương gia lưu lại! Tuy rằng xuất thân thấp kém một chút, nhưng dáng điệu đích xác không tệ! Vương gia tuyển nữ nhân cho tới bây giờ cũng chưa từng để ý đến xuất thân, chỉ cần vi khẩu tựu hành là được! Lê Hoa Lạc này, có lẽ phải tiếp đãi tử tế một chút a. Tổng quản lập tức cung kính nói: “Vương gia phân phó, Lạc cô nương có thể ở lại đây một thời gian! Tiểu nhân, tới đây chuẩn bị thêm đồ đạt này nọ cho cô nương! Chút nữa sẽ có người lập tức đưa đến.”

“Kia làm phiền ngài!” Lãnh Tà Dương nịnh bợ nói, thanh âm ngọt đến phát ngấy! Hắn thiếu chút nữa đã quên mất trong mắt những người ở đây hắn hiện tại là một cô nương! Nhìn xung quanh một chút, hỏi, “Như vậy, tổng quản đại nhân, ngài có nhìn thấy Vương gia không?”

“Ách……” Quái dị chính là tổng quản cư nhiên sửng sốt một chút. “Tiểu nữ tử thật là có chuyện vô cùng trọng yếu cần nói với Vương gia! Xin tổng quản đại nhân cho biết, báo cho Vương gia một tiếng!”

“Vương gia người……” Tổng quản khó khăn nhích người một chút, nói, “Người hiện ở Lan uyển, từ phía trước đi về bên trái, sau đó quẹo phải là được!” Dù sao những nữ nhân mới đến Vương phủ đều gặp trường hợp như vậy, thích ứng sớm một chút cũng tốt!

Tổng quản thậm đem lộ tuyến giảng giải hết ra! Bất quá, hắn khẽ liếc mắt nhìn Lê Hoa Lạc một cái, vị cô nương này đêm qua chưa thỏa mãn gia sao? Bằng không tại sao còn muốn đến Lan uyển? Xem ra, vị cô nương này không thể thõa mãn Vương gia, vậy thì, cũng không cần mất nhiều tinh lực trên người nàng, phòng thoáng bố trí một chút là được!

“Cám ơn!” Lãnh tà dương vội vàng nói tạ ơn, rồi mới đột ngột tông cửa chạy đi, khiến cho tổng quản kinh ngạc không thôi.

Lan uyển, nghe tên, không phải là chỗ ở của nữ nhân sao?! Một đại nam nhân như vậy tới nơi đó làm trò gì a?!

Tổng quản đứng phía sau sắc mặt giống như là nhìn thấy quỷ, bộ dáng đó trông giống như một thiếu niên, vừa rồi thật sự là Lê Hoa Lạc ôn nhu dịu dàng sao? Chẳng lẽ, gặp quỷ giữ ban ngày?! Quên đi, vẫn là đem gian phòng của nàng bố trí hảo một chút, nếu không sạch sẽ một chút chỉ sợ bản thân sẽ bị trách phạt! Huống chi hắn chỉ là một phàm nhân tổng quản nho nhỏ!

Dựa theo hướng dẫn của tổng quản, Lãnh Tà Dương vòng qua hành lang dài, chợt nghe thấy một trận oanh thanh yến ngữ cách đó không xa, khi thì là tiếng nói khi là tiếng cười to sang sảng của nam nhân! Mặt Lãnh Tà Dương nhất thời âm trầm xuống! Tên hỗn trướng này, cư nhiên dám ở sau lưng hắn tìm nữ nhân!!! Đằng đằng sát khí một đường tiến lên, nơi hắn đi qua, dọc đường phong sinh thủy khởi, tất cả đều bị lửa giận hừng hực của hắn nướng thiêu, trăm năm sau này, sở kinh chi địa, không có một ngọn cỏ!

“Vương gia, Lan nhi vì ngài làm một cái đồng tâm kết, ngài có thích không? Đây chính là do người ta vài ngày không ngủ mới làm được đó a!” Lan nhi nằm trong lòng ngực của Lãng Tà, khẽ vuốt mái tóc dài của mình, ngọt ngào hỏi.

“Lan nhi làm, bổn vương sao lại không thích a? Quý trọng còn không kịp!” Lãng Tà giơ cao đồng tâm kết màu đỏ đang cầm trong tay, chậm rãi nhìn, trong lòng cười lạnh, nữ nhân kia cư nhiên vọng tưởng dùng đồng tâm kết trói chặt y, thật sự là buồn cười!

“Thật vậy sao?” Lan nhi cao hứng cười, ôm chặt thân hình Lãng Tà. “Đương nhiên là thật sự! Đúng rồi, gần đây có người đưa tới cho ta một vòng tay bằng ngọc bích rất hiếm có, ta sẽ gọi người đem nó đến cho ngươi! Cũng chỉ có cổ tay xinh đẹp như tuyết trắng của ngươi là có thể đeo vật như vậy.”

Tuy rằng đối với nữ nhân, hắn chỉ có đùa bỡn cùng khinh thường, nhưng, hư tình giả ý mới là thủ đoạn mà Lãng Tà hắn am tường nhất! Huống chi, nhìn thấy vô số nữ nhân vì hắn mà tranh giành, khiến hắn thập phần cao hứng

”Cám ơn Vương gia!” Lan nhi cao hứng lưu lại một nụ hôn trên mặt Lãng Tà! Rồi mới lại oa trở lại lòng ngực y! Trong lòng toan tính sẽ đem chiếc vòng mới khoe với các nữ nhân khác của Vương gia, để cho các nàng biết ai mới là người trong lòng của Vương, ai mới là đại tỷ của các nàng!!!

“A!” Không đợi Lan nhi mở nhạc trong lòng xong, liền cảm thấy một cỗ khí lực cường ngạnh lôi nàng ly khai khỏi sự ôm ấp của Lãng Tà, hung hăng đẩy nàng qua một bên, nàng lảo đảo một cái, hoảng hốt ngã trên mặt đất, quần áo bị xả loạn, đầu hình như cũng bị lộng loạn, thật lâu sau nàng mới vất vả phục hồi tinh thần, liền thấy một mỹ nhân trừng trứ nàng bằng ánh mắt vô cùng phẫn nộ, ánh mắt kia hận không thể đốt nàng thành tro rồi cho biến mất khỏi thế gian này, một chút dấu vết cũng không lưu lại!

Lan nhi co rúm một chút, lúc này mới nhận ra, nàng ta chính là vũ nương đêm qua! Trong lòng không khỏi hừ lạnh một tiếng, chỉ là một vũ nữ không sạch sẽ mà thôi! Nhớ tới khi nãy Lãng Tà nhận lời cấp cho nàng một chiếc vòng tay! Vốn nàng có chút sợ hãi khi bắt gặp ánh măt sắc bén như dao của người kia, nhưng ngay lập tức đắc ý mà đem vẻ mặt từ sợ hãi chuyển hoán thành yếu đuối đáng thương. Lãnh Tà Dương nhìn thấy tốc độ biến sắc trên gương mặt của nữ nhân ngã trên mặt đất kia, tức giận hận không thể một cước đá văng nàng! Nhưng nể tình nàng là thân nhi nữ mới không ra tay, chính là oán hận nói: “Cách xa hắn một chút cho ta! Hắn là của ta!”

Của ngươi?! Ngươi không biết xấu hổ sao?! Ngại có Lãng Tà ở đây! Vốn nghĩ muốn giáo huấn nữ nhân mới tới không biết quy củ này, Lan nhi dùng ánh mắt mê ly tan nát cõi lòng của nàng nhìn về phía Lãng Tà ngồi một bên tựa hồ như đang xem tuồng kia, khẽ gọi cầu cứu: “Vương gia……” Thanh âm gì đây, nhão muốn chảy nước, thậm chí là có cái gì đều chảy ra hết! Nhìn Lãnh Tà Dương tức giận đến run người, còn dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn Lan nhi chăm chăm, Lãng Tà chẳng biết tại sao tâm tình tốt hẳn lên! Hắn bước đến ôn nhu nâng Lan nhi dậy, vẻ mặt biểu tình đau lòng: “Lan nhi, ngươi không sao chứ?”

Vừa nghe lời này, Lan nhi cũng phối hợp, mắt ngấn lệ quang, lắc đầu nói: “Chỉ là chút tiểu thương, không có gì đáng ngại…… Ôi!” Hai chữ cuối cùng kêu rất là kinh điển a! Lãnh tà dương lạnh lùng nhìn một nam một nữ trước mặt nhu tình như nước! Cuối cùng, cúi đầu thét lên: “Lãng Tà, ngươi sao có thể bính người khác! Ngươi là của ta!” Thanh âm của hắn, giống như một con báo nhỏ bị thương!

“Ta là của ngươi?! Ta không thể đụng vào người khác?” Lãng Tà trợn mi, trào phúng nhìn nó, “Thật sự là kì lạ, Cảnh Dương Vương ta làm việc gì còn phải hỏi qua ngươi sao?!”

Lãnh Tà Dương sắc mặt tái nhợt, mấp máy môi vài cái, âm lượng thấp tới mức làm người khác không thể nghe thấy: “Ngươi đã nói cho ta thời gian một tháng…….”

“Ta có nói như vậy sao?!” Lãng Tà đang chuẩn bị tiếp tục trào phúng, ánh mắt sắc bén bắt gặp đồng tâm kết không kịp che dấu trong tay Lãnh Tà Dương, châm chọc cười, “Cái đồ vật này nọ của ngươi, không phải là cho ta đấy chứ?”

Sắc mặt Lãnh Tà Dương càng thêm trắng nhợt! Gắt gao nắm chặt thứ trong tay, cuối thấp đầu không mở miệng! Thanh âm Lãng Tà nhu nhu, không hề mang vẻ trêu chọc: “Đưa lại đây ta xem xem.”

Lãnh tà dương do dự một chút! Vẫn là hai tay đưa tới! Nhìn cái vật nho nhỏ trong tay! Hắn chắc đã giữ món đồ này nhiều năm?! Màu sắc tiên diễm trước kia trên sợi dây thừng cũng đã bị mất đi! Trong lòng giật mình, Lãng Tà đột nhiên dùng sức giương tay về bên phải, món đồ đó ‘Rầm’ một tiếng rơi vào ao sen bên phải! Lãnh Tà Dương kinh hoàng mở to mắt, nhìn một mạt màu đỏ theo tay y bay ra! Tâm can như vỡ nát! Hắn thậm chí nghe được thanh âm máu tươi ồ ạt lưu động!

“Ngươi nghĩ cái đồ vật gì đó của ngươi hiếm lạ với ta sao?! Thủ công của Lan nhi so với cái thứ rách nát kia thật hảo hơn! Sao vậy? Nghĩ giống một nữ nhân muốn trói chặt ta sao?! Ngươi cũng đừng quên, ngươi là một nam nhân!!! Ngươi có thể giống những nữ nhân khác theo ta lên giường sao?! Ngươi có thể giống các nữ nhân khác sinh cho ta một đứa con sao?! Sớm đã nói với ngươi, ta đối với biến thái không dám hứng thú!!!”

Lời nói giống như một mũi tên nhọn bình thường nhưng ngoan độc bắn thẳng vào tâm hắn! Nháy mắt khắp cả người phát lạnh! Lan nhi hít một hơi lãnh khí, một người xinh đẹp như thế cư nhiên lại là nam nhân?! Hơn nữa còn là tên biến thái?! Thời điểm hắn nâng đầu lên lần thứ hai, trên mặt hiện lên một nụ cười âm hiểm làm cho những ai nhìn thấy đều mao cốt tủng nhiên: “Tốt lắm, ngươi dám chọc giận ta!!!! Quai quai ~ đi ra!”

“A a ——-“

Cách đó không xa, một đại thúc đang quét lá rụng sau này bỗng nhớ ra mà kể lại cảnh tượng lúc đó như sau: Một ngày nọ ở Lan uyển vang lên một tiếng hét chói tai tứ khí! Vương phi sau này của bọn họ đã từng bắt gian tại giường của vương gia, phỏng chừng tình hình bên trong lúc đó cực kỳ nguy hiểm! Không biết vương phi đã giở thủ đoạn gì đối với Lan nhi cô nương mà khiến cho Vương gia luôn bách chiến bách thắng, không gì cản nổi, sắc mặt cũng tái nhợt, giống như Lâm muội muội từ trên trời rớt xuống! Từ trước tới nay đó là lần đầu tiên trong mắt vị Vương gia anh minh thần võ của bọn họ lóe ra quang mang kiêng kị, do đó khơi dòng tính sợ vợ sau này!

Sau khi chờ quai quai trườn từ đầu tới chân Lan nhi, Lãnh Tà Dương mới thu lại tiểu thanh xà bảo bối của hắn, mặc kệ Lãng Tà mà mắng to: “Con mẹ nó ngươi quả thật là một tên hỗn trướng!” Rồi mới vén tà áo nhảy xuống hồ nước tìm đồ vật gì đó của hắn!

Khi tiểu xà kia rời xa, sắc mặt Lãng Tà mới dần dần khôi phục huyết sắc! Ánh mắt vô thức lộ ra mỉm cười! Quả là một con tiểu miêu có móng vuốt phi thường sắc bén!!! Hắn giơ đồng tâm kết trong tay lên, màu sắc sớm đã cũ kỹ, dưới ánh mặt trời chiết xạ tiến trong mắt hắn, quay đầu nhìn thoáng qua người đang phấn đấu giữa hồ nước, hồi lâu hắn nở nụ cười: “Ngu ngốc, ngươi tìm thấy mới là lạ!”

Ở hồ nước cơ hồ chỉ còn là tàn hà bại hoa trở mình một cái, Lãnh Tà Dương vẫn không thể tìm thấy đồ vật của hắn! Ai oán thở dài, hắn ngửa đầu nhìn tân khai nguyệt lượng mà khinh ngữ: “Cái cũ không đi, cái mới không đến…… Coi như hết…… Mệnh a…… A?!” Vừa rồi là vật gì a?!