Bá Đạo Tổng Tài Là Ác Ma!

Chương 73: Chương 73





Đầu nó tóc tai lởm chởm, có chỗ da đầu còn tróc ra tóc với thịt máu dính nhẹp vào nhau.

Da thịt nó lóc nhóc dòi bọ, có chỗ thịt nát bấy lòi cả xương ra.

Tình trạng này rõ ràng đã chết, nhưng cái xác lại cử động, tay liên tục cào cào vào cánh quạt sắt phát ra âm thanh ken két.

Được chừng một lúc, nó quay cái cổ lại ngược về đằng sau.

Cô nghe thấy được cả tiếng xương răng rắc lúc nó xoay cổ.

Mắt nó đảo vòng rồi nhìn chằm chằm vào cô.

Cô không thể cử động, chân tay hoàn toàn run rẩy không nghe theo sự điều khiển nữa.

Nó nhìn cô rồi miệng cười đến tận mang tai như nhìn thấy món đồ thích thú.


Đến lúc này chân cô đã cử động, liên lục lùi về sau.

Vào thời khắc quan trọng này, cái đèn pin chết tiệt lại hết pin cô không thể nhìn thấy hành động của nó nữa.

Hạ Lưu Ly cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc của bản thân, nhắm mắt lại cảm nhận xung quanh.
“Loạt xoạt...”
Cô nghe thấy được tiếng động của nó đang di chuyển chầm chậm trên trần nhà.

Bất ngờ căn phòng lại có điện trở lại, Hạ Lưu Ly cũng mở mắt ra nhìn lên trên.

Đập ngay vào mắt cô là một thân hình vặn vẹo kinh dị, liên tục vặn khớp tay chân rồi cào không ngừng vào trần nhà phát ra âm thanh ken két nghe vô cùng đáng sợ.
“Chà chà, xem kìa, không ngờ ngươi có thể tìm đến được đây mà không bị thương một chút nào đấy.”
Câu nói này của nó khiến cô khá bất ngờ, bởi trên đường đến đây chỉ tốn vài phút và chả có chướng ngại vật nguy hiểm nào cả.

Nhưng mà điều này cũng chẳng quan trọng, cô lùi lại về phía sau, lấy đà nhảy lên cao chém về phía con dị vật đó.

Nhưng với tốc độ của con người bình thường thì căn bản không thể sánh với dị vật cấp cao được.

Chỉ trong nháy mắt, nó đã di chuyển xuống dưới sàn nhà mà cười một cách khinh bỉ nhìn về phía cô.
“Ha, ha, ha ngươi không thắc mắc tại sao có cái xác đẫm máu đi trong hành lang khách ngồi trên máy bay à?”
Hạ Lưu Ly nhảy xuống sàn, quay người lại nhìn nó với ánh mắt đáng sợ, “Ai quan tâm, dù sao đây cũng chỉ là ảo cảnh.”
Dứt lời, cô vung thanh kiếm trắng lên, một lần nữa tấn công dị vật.

Lần này, cô đã thành công đâm xuyên qua ngực của con quỷ, tuy nhiên nó lại không hề tỏ ra một chút sợ hãi nào, thay vào đó cái cổ nó lại xoay một vòng tròn rồi rơi bộp xuống sàn nhà khiến cô rất bất ngờ.

Thanh kiếm của cô cũng không thể rút ra được.
“Ngươi đang làm cái trò gì vậy?” Hạ Lưu Ly lớn tiếng chất vấn nó.

Cái đầu nó vừa lăn vừa trả lời cô rất cợt nhả: “Ha, ta có làm gì đâu, ta chỉ muốn ngươi chết một cách thật đẹp đẽ mà thôi.”
Nó lăn đến dưới chân của cô, há rộng cái miệng của mình ra định đớp lấy chân của cô thì lại bị ăn một đạp vô cùng dứt khoát của Hạ Lưu Ly.

Sức lực của cô mạnh tới nỗi cái đầu nó bẹp nát dưới sàn nhà, máu bắn tung toé hết khu vực xung quanh.
“Thật kinh tởm”
Hạ Lưu Ly biết thừa thần hồn của dị vật cấp cao không thể nào đơn giản nằm ở trong đầu não hay cơ thể của nó được.

Nếu cô không nhanh chóng tìm ra vị trí của nó thì chắc chắn dị vật sẽ hồi phục lại mà đớp lại cô.

Không còn cách nào khác, cô từ bỏ thanh kiếm, lần theo mùi của dị vật đi sâu vào trong khoang máy móc.

Cô đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, phát hiện ra thần hồn của nó đang nằm trong một cái hộp dụng cụ.
“Tốt quá, tìm thấy rồi.”
Niềm vui của cô chẳng kéo dài được bao lâu thì con dị vật đã hồi phục hoàn toàn.

Cơ thể vặn vẹo như dây xích đứng chắn trước mặt cô.

Nó bò lổm ngổm như một con nhện tinh, khuôn mặt kinh tởm của nó lại cười với cô.
“Ha, ha, ha, ngươi sẽ không thể tiến thêm một bước nào nữa đâu, đồ sâu bọ."
Hạ Lưu Ly tiện tay với lấy cây chổi gần đó, đánh một cú thật đẹp vào cái đầu của nó, khiến đầu nó lăn ra xa.

“Ngươi mới là đồ sâu bọ đấy, thật là bẩn thỉu.”
Cô nhanh chân chạy về phía cái hộp có chứa thần hồn của nó.

Sắp rồi, chỉ còn cách khoảng vài xăng ti nữa là cô có thể chạm vào cái hộp đó.

Thế nhưng, cơ thể cô bắt đầu trở nên nặng trĩu hẳn, ngã lăn ra sàn nhà.

Đầu cô lúc này đau như bị búa bổ vậy, hai chân cũng bắt đầu mất cảm giác như một kẻ tàn tật.
“Chuyện...này là sao chứ?”
Cơ thể của dị vật bò đến ráp lại cái đầu vào thân của nó.

Xương nó kêu rắc rắc vài cái rồi đi đến trước mặt cô, khoé miệng lại kéo dài đến mang tai mà nở một nụ cười chiến thắng về phía cô.
“Ha, ha, ha, ta đã nói là ngươi sẽ không thể đi tiếp mà.”
Cô gắng gượng ngẩng đầu lên chất vấn nó: “Ngươi đã làm gì?”
Nó nghiêng đầu, đảo mắt rất thích thú, “À, cũng không có gì, là do mùi máu của cái xác đi luẩn quẩn ở dãy hành khách đó, chỉ cần hít vào một chút thôi, trong vòng nửa giờ đồng hồ ngươi sẽ chết.”