Bá Đạo Tổng Tài Là Ác Ma!

Chương 70: Chương 70





Hàn Sở Trạch ngẩng đầu lên nhìn cô, “Không cần đâu, dù sao cô cũng đâu có biết làm.”
Hạ Lưu Ly thong thả ngồi xuống ghế sofa nghỉ ngơi một chút.

Bây giờ cô mới để ý, sao không thấy Trịnh Tĩnh Lẫm đi dọn dẹp nhỉ? Chẳng lẽ anh ta được thăng chức sau vụ của quỷ nữ? Hạ Lưu Ly không khỏi tò mò mà hỏi Hàn Sở Trạch:
“Ê, anh có biết Trịnh Tĩnh Lẫm đâu không?”
Khuôn mặt anh tỏ vẻ khá là bất ngờ khi nghe câu hỏi này của cô.

Anh hạ giọng đáp:
“Cậu ta chết trong ảo cảnh của quỷ nữ rồi, cô không biết sao?”
Nghe câu trả lời này, làm cho cô vô cùng sốc.

Đôi mắt tròn xoe, đứng phắt dậy, “Anh nói gì? Sao anh ta có thể chết được chứ?”
Hàn Sở Trạch vừa làm việc vừa đáp: “Đó là sự thật, cậu ta đã nổ tung chung với ảo cảnh rồi.”
Mặc dù cô và Trịnh Tĩnh Lẫm không phải là người thân thiết gì với nhau, nhưng dù sao anh ta cũng là người bạn đầu tiên khi cô làm việc ở công ty này.


Cô không ngờ vì sự cố lần này anh ta đã ra đi mãi mãi.

Khoé mắt cô có chút cay đắng mà rơi những giọt lệ buồn bã.

Có lẽ là do sức mạnh của cô chưa đủ mạnh để bảo vệ những người quan trọng đối với bản thân.

Cô đã quá yếu đuối trước sức mạnh của quỷ nữ, nếu cô nhanh hơn, thành thạo trong việc dùng kiếm thì Trĩnh Tĩnh Lẫm đã không phải chết.

Hàn Sở Trạch tiến đến trước mặt, đưa cho cô một chiếc khăn tay, “Lau đi, khóc cũng không có ích gì, giờ có nhiệm vụ mới cho cô này.”
Hạ Lưu Ly nhận lấy chiếc khăn, lau nước.

Cô trấn tĩnh lại cảm xúc của bản thân, quay sang nhìn Hàn Sở Trạch, “Nhiệm vụ gì vậy?”
Hàn Sở Trạch tao nhã nâng tách cà phê lên uống rồi nói: “Tại hãng máy bay thường xuyên xảy ra vụ tai nạn kinh hoàng, đã có hai vụ thảm kịch xảy ra rồi.”
“Vậy là anh tính để tôi đến đó giám sát hả?” Hạ Lưu Ly nghiêng đầu hỏi anh.

Hàn Sở Trạch gật đầu, biểu thị ý kiến của bản thân thay cho một lời nói.

Sau đó cô được anh tặng cho một cái xe xịn để cô một mình đến đó.

Anh cũng rất muốn đi chung với cô, tuy nhiên công việc chồng chất, bận bịu vô cùng, không thể đi hỗ trợ được.

Hạ Lưu Ly cũng có thể thông cảm về hoàn cảnh hiện tại của anh ta, dù sao anh ta đã phải nhớ lại cái thời gian đau khổ thời còn làm con người, một thảm kịch không khác là cô bao nhiêu.

[…]
Một tiếng sau, cô đã tấp xe vào hầm giữ xe của công ty hàng không.

Không gian của nhà xe khá rộng và thoáng khí, thế nhưng lại u ám vô cùng.


Hạ Lưu Ly vừa bước chân xuống xe đã cảm thấy lạnh sống lưng vô cùng.

Theo phản xạ tự nhiên, cô quay đầu lại nhìn, đập vào mắt cô là một khuôn mặt đã bị cháy đen phân nửa, máu ở cổ thì cử chảy không ngừng, trên người cô ta là một bộ đồ nữ tiếp viên hàng không đã rách nát và cháy đen tơi tả.

Hạ Lưu Ly lập tức triệu hồi thanh kiếm trắng xuất hiện, đâm xuyên qua ngực của ma nữ khiến nó đau đớn dữ dội, tan thành mây khói.

“Thật kinh khủng, vừa mới đến đã đụng độ mấy thứ không sạch sẽ rồi.” Cô liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, “Chắc là hết rồi nhỉ?”
Mặc dù quỷ nữ tạo ra đám dị vật đã chết, nhưng mấy con đã đạt cấp cao như con mãng xã hôm qua cô gặp thì nó đã có tính tự lập, không dựa dẫm vào sức mạnh mà quỷ nữ cho nó nữa nên nó vẫn có thể tồn tại.

Tuy nhiên, với những con dị vật cấp bậc thấp như con ma mà cô vừa đụng mặt vừa rồi thì nó đã xuống cấp làm ma hạ đẳng.

Loại này khá là dễ đối phó nếu số lượng từ năm con trở xuống, nếu quá đông thì một mình cô không thể đấu lại được.

Cô cất thanh bảo kiếm đi, mặc dù không hiểu sao cô có thể sử dụng nó một cách thành thạo nhưng chỉ cần có thể giúp đỡ cô thì mấy cái đó chẳng quan trọng.

Hạ Lưu Ly tiếp tục đi vào công ty như một người giám sát thực thụ, chỉ cần có thẻ nhân viên đặc quyền mà Hàn Sở Trạch đưa cho thì cô chẳng khác nào bà trùm lớn trong công ty cả.

Mấy nhân viên ở đây cũng rất tôn trọng cô, đưa cô đến nơi làm việc của công ty họ.


Quan sát từ khu vực này đến khu vực khá, tuy nhiên mọi việc chẳng có gì là lạ cả.

Cô nghĩ rằng vấn đề xảy ra tai nạn máy bay không phải nằm ở đây, chắc chắn là giám đốc công ty này đã sửa lại máy bay bị tai nạn sau đó mang ra chở khách như bình thường.

“Này cô nhân viên, đưa tôi đến chỗ sửa chữa máy bay đi.”
Cô nhân viên cũng không ngần ngại gì, vui vẻ đưa cô đến chỗ làm việc của các thợ sửa chữa.

Không gian phòng rộng cực kì, chưa một chiếc máy bay lớn đang trong quá trình sửa chữa cánh của máy bay.

“Chiếc máy bay đẹp đấy, nó bị gì mà phải sửa vậy.” Hạ Lưu Ly lên tiếng hỏi cô nhân viên.

Cô ấy nhiệt tình đáp: “Vâng, do trục trặc kĩ thuật nên nó bị hỏng ở cánh nên cần sửa chữa.

Dù vậy nhưng máy bay đã kịp thời hạ cánh an toàn.”