Nghe thấy cô cầu xin anh với giọng điệu yểu xìu pha trộn một chút sự dễ thương làm cho Trục Đông quân miễn cưỡng mềm lòng mà đồng ý hợp tác với tinh linh xanh.
“Được rồi, ta cũng chưa muốn chết ở đây, nói đi ngươi muốn ta làm gì?”
Tinh linh xanh nhìn thoáng qua cũng biết được rằng đặc cách mà Trục Đông Quân dành cho Hạ Lưu Ly là vô cùng khác biệt so với những người khác, giống như người chồng cuồng vợ đang cố gắng hết sức để chiều theo lòng của bà xã vậy.
Nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến nó cả, điều quan trọng nhất bây giờ vẫn là dụ quỷ nữ ra thì hơn.
Tinh linh xanh thả một hạt giống nhỏ xuống dưới đầm lầy máu ấy, cậu niệm vài câu thần chú nhỏ nhoi khiến cho hạt giống bắt đầu nảy mầm non.
“Chính là lúc này, anh mau tạo ra gió bằng đôi cánh đi.” Tinh linh xanh ra hiệu cho anh.
Chỉ thấy đại ác ma đập đôi cánh đen tuyền của mình lên một cái, mầm cây như được tưới nước mát liền phát triển nhanh như gió.
Trong nháy mắt từ một mầm non nhỏ bé nó đã lớn thành một dây leo quấn kín căn nhà.
“Hạ Lưu Ly trầm trồ mà cảm thán sự lợi hại của cậu: “Chà, đỉnh thật, nhưng cái cây này sẽ giúp được gì?”
“Nó không phải là loại cây leo bình thường, nó sẽ hút hết đống máu này chỉ trong giây lát mà thôi.”
Đúng như những gì mà tinh linh xanh nói, cái cây từ màu xanh nhàn nhạt dần chuyển sang màu đỏ thẫm như máu, đồng thời đầm lấy dưới chân họ cũng biến mất theo.
Đằng sau vũng máu tanh tưởi ấy là một nấm mồ toàn xương với xương của con người, chân của hai người vẫn bị giữ chặt bởi hai bàn tay xương trắng xoá.
Mặc dù đó chỉ là những bộ xương rỗng tuệch, nhưng cái mùi hôi thối chỉ xuất hiện khi diễn ra quá trình phân huỷ vẫn đang bốc lên nồng nặc.
“Thật kinh tởm.”
Trục Đông Quân mượn lực của đôi cánh mà thoát khỏi bộ xương đó một cách nhanh chóng, đồng thời cơn gió mà anh vừa tạo ra đã thổi bay chúng nát thành từng mảnh vụn nhỏ.
Bất ngờ một bàn tay người trồi lên từ đống vụn đó, làm cho tinh linh xanh giật mình mà phản xạ tự nhiên ngay, cậu dùng chân đạp thật mạnh và liên tục vào bàn tay lạ lùng đó.
“Ui da, đứa nào đang dẫm tay lão tử vậy hả?”
Giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên, tinh linh xanh cũng dừng ngay hành động mà nó đang làm.
Sau đó người bò lên chính là Trịnh Tĩnh Lẫm, anh ta chật vật chui khỏi đống tro nặng nề đó.
Ở khu vực gần đó, Hàn Sở Trạch cũng đã thoát khỏi một cách nhanh chóng.
“Phù, suýt thì chết ngạt.”
Hàn Sở Trạch vừa thở phào nhẹ nhõm được một giây thì bỗng sau lưng anh xuất hiện một cái bóng vô cùng đáng sợ làm cho óc gáy anh cũng phải dựng ngược lên.
“Chậc, các người cũng thông minh đấy nhỉ, nếu ta không chạy kịp thì chắc đã bị cái cây cỏ rách nát này nuốt chửng luôn đấy chứ.”
Hàn Sở Trạch nhanh chóng cầm lấy cây lưỡi hái chém thẳng vào quỷ nữ ở sau lưng mình.
Với tốc độ chậm chạp của anh thì vẫn không thể chém trúng được nó.
Không gian xung quanh họ cũng đã biến đổi thành một vùng trời đen mù mịt, không ánh sáng cũng chẳng có gì để họ có thể xác định được phương hướng hiện tại.
“Cái quái gì vậy? Tối thui vậy thì sao mà nhìn được?” Trịnh Tĩnh Lẫm lại bắt đầu than thở.
“Anh là hồ ly cơ mà, lửa đâu? Đốt lên đi.” Tinh linh xanh bất lực nhắc nhở anh.
“Ồ phải ha, quên mất.”
Trịnh Tĩnh Lẫm triệu hồi những ngọn lửa hồ ly của mình xuất hiện giúp cho mọi người có thể nhìn thấy được không gian xung quanh.
“Anh đang ôm cái gì vậy? Hạ Lưu Ly đâu?”
Hàn Sở Trạch hoảng hốt mà hét lớn lên bởi thứ mà Trục Đông Quân đang ôm không phải là thần nữ mà là một bộ xương người đang trong quá trình phân huỷ.
Nó còn cười một cách ngạo nghễ mà chế giễu anh:
“Ha, ha, ha, các...người...ngu lắm...”
Trục Đông Quân tức sôi máu, anh thẳng tay đốt cháy bộ xương thành mây khói.
“Chết tiệt, con quỷ đó dám đụng đến người của ta sao?”
Dứt lời, cơ thể của Trục Đông Quân bắt đầu cháy lên những ngọn lửa xanh thẳm như biển cả.
Đôi cánh của anh đập mạnh hơn, đưa anh bay lên cao.
Chỉ thấy đôi cánh đó mở rộng ra một cái, không gian đen tối đó bị vỡ vụn và biến mất hoàn toàn, để lộ hình dạng của quỷ nữ đang rạch cánh tay của Hạ Lưu Ly để bổ sung sức mạnh cho bản thân.
Lúc này tinh thần của Hạ Lưu Ly đã bất tỉnh hoàn toàn, không thể phản kháng cũng chẳng thể cử động.
Dòng máu thần nữ của cô đang chảy ròng ròng xuống cái miệng rộng vô đáy của quỷ nữ.
Cảnh tượng trước mặt làm cho Trục Đông Quân càng điên máu hơn, đôi mắt anh sáng rực màu đỏ của hồng ngọc, trên đầu mọc thêm hai cái sừng nhọn hoắt, răng nanh của anh cũng bắt đầu lộ ra.
Sự hoang tàn và ngang ngược của đại ác ma đã xuất hiện.
“Chết rồi, anh ta bắt đầu mất kiểm soát sức mạnh của mình rồi.” Hàn Sở Trạch lo lắng nhìn sự biến đổi bất thường của anh.