Bá Đạo Tổng Tài Hắn Mang Cầu Chạy

Chương 34




Trong phòng tắm sương mù mờ mịt, hơi nước chậm rãi lan tràn trên mặt kính mơ hồ hiện ra hai bóng người.

Bách Nhạc giống như một chiếc chim cút mà ngồi co ro ở trong bồn tắm, thoạt nhìn cực kì bất lực, đáng thương lại nhỏ yếu.

Tịch Yếm giơ vò hoa sen gội đầu cho cậu, động tác cực kì mềm nhẹ và kiên nhẫn. Ngón tay lơ đãng xẹt qua vành tai cậu, da thịt trơn trượt lây dính bọt biển, khiến Bách Nhạc cảm thấy bên tai có chút phát ngứa.

Tịch Yếm chú ý tới, hơi hơi nhíu mày, ngay sau đó lại cầm khăn lông sạch tới chậm rãi lau lỗ tai của cậu.

"Còn ngứa sao?"

Bách Nhạc lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy thẹn đến mức hận không thể đem nửa khuôn mặt của mình, cũng vùi vào trong nước luôn cho rồi.

Tịch Yếm là như thế nào có thể làm được mặt không đổi sắc như vậy cơ chứ, cậu cảm thấy mình xấu hổ sắp chết rồi đây nè.

"Ngẩng đầu."

Tịch Yếm gội đầu sạch xong, liền duỗi tay hơi hơi nâng cằm Bách Nhạc lên, nhàn nhạt nói.

Bách Nhạc còn chưa kịp phản ứng, thì mình đã bị nửa cưỡng bách mà ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đen nhánh kia của Tịch Yếm.

Chỉ thấy y nhìn chằm chằm Bách Nhạc một lúc lâu sau, không biết phát hiện ra cái gì, môi mỏng hơi hơi cong lên, lại duỗi tay xoa khuôn mặt của cậu, không nhanh không chậm nói: "Em đỏ mặt?"

Bách Nhạc yên lặng đem nửa khuôn mặt của mình lặn xuống, lộc cộc lộc cộc thổi ra mấy cái bong bóng.

Thấy Tịch Yếm vẫn nhìn chằm chằm mình như cũ, lúc này cậu mới không tình nguyện mà nổi lên, "Đây là bị nước hun đến ó."

Cậu cảm thấy thái độ của Tịch Yếm đối với mình, càng ngày càng cân nhắc không ra rồi. Ngay từ đầu, cậu còn tưởng vốn là bởi vì đứa bé trong bụng mình.

Nhưng hiện tại trong lòng cậu, lại nhịn không được có một ý niệm hoang đường. Tuy rằng rất không muốn thừa nhận đâu, nhưng mà cậu luôn không nhịn được mà nghĩ về phương diện kia luôn á.

Tịch Yếm nghe xong câu trả lời của cậu thì cũng không vội phản bác lại, trên tay y là xúc cảm tinh tế từ da thịt. Hơn nữa, không hiểu sao lại có chút nóng bỏng.

Y cười như không cười nói: "Phải không? Khó trách tôi nói làm sao lại nóng như vậy."

Bách Nhạc bị y vuốt mặt, có chút không được tự nhiên mà quay mặt sang chỗ khác, "Ha ha đúng vậy, còn rất nóng nữa."

Tịch Yếm vẻ mặt ung dung mà thu hồi tay, thử thử độ ấm của nước trong bồn tắm. Sau khi thấy nước đã có chút lạnh, liền nhàn nhạt nói: "Tôi đi lấy khăn tắm, em chờ tôi một chút."

"Tắm xong rồi sao?" Bách Nhạc có chút ngốc.

Tịch Yếm nói: "Em còn muốn chờ tôi tắm cùng sao?"

Bách Nhạc nghẹn tới mức mặt đỏ cả lên: "Đương... đương nhiên là không phải rồi."

"Chờ tôi." Tịch Yếm lại sờ sờ đầu của cậu, lúc này mới xoay người rời đi.

Độ ấm trong phòng tắm rất cao, cái trán của cậu đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng. Cậu bị ngâm đ ến choáng choáng vựng vựng, cầu mà không được mau chóng kết thúc đi.

Hơn nữa, ánh mắt Tịch Yếm nhìn cậu cũng cảm thấy không thích hợp lắm đâu, khiến cho bản năng cậu cảm thấy có chút nguy hiểm. Cùng với ánh mắt trong trí nhớ buổi tối ngày đó, không hiểu sao lại có chút trọng điệp.

Qua vài phút, Tịch Yếm liền cầm theo khăn tắm một lần nữa đi vào phòng tắm. Y bảo Bách Nhạc đứng lên, sau đó dùng khăn tắm khô ráo mềm mại nhẹ nhàng lau khô thân thể của cậu.

Bách Nhạc nhìn chằm chằm sườn mặt chuyên chú của Tịch Yếm, khuôn mặt nhỏ cũng nhăn nhúm lại, không biết lại đang suy nghĩ cái gì ở trong đầu.

Tịch Yếm cũng chú ý tới, vì thế liền trực tiếp hỏi ra, "Em đang suy nghĩ cái gì?"

Bách Nhạc giật mình, sau đó cẩn thận nói: "Anh xác định muốn tui nói ra hở?"

Tịch Yếm gật gật đầu.

Bách Nhạc nói: "Tui đang suy nghĩ, anh từ khi nào thì trở nên lưu manh như vậy á."

"Lưu manh?" Tịch Yếm tựa hồ chưa từng nghe qua ai dùng từ này để hình dung y, liền khẽ nhíu mày lặp lại một lần.

Bách Nhạc lại nhanh chóng nói: "Không được tức giận, là anh bảo tui nói cơ mà."

Tịch Yếm khóe miệng hơi cong lên: "Tôi không tức giận."

Y lại dùng khăn lông lau khô tóc cho cậu, sau đó liền muốn giúp Bách Nhạc mặc áo ngủ vào.

Bách Nhạc thấy y ngay cả cái này cũng muốn xử lí, liền có chút không được tự nhiên mà cự tuyệt nói "Không cần đâu, cái này tôi có thể tự mình làm được mà."

Cậu cảm giác bây giờ mình giống như búp bê Tây Dương vậy á, tùy ý y bài bố. Hình dung càng chuẩn xác hơn chính là, Tịch Yếm đang đối đãi với cậu giống như đang đối đãi với một đứa bé, cái gì cũng không biết làm hết vậy á.

Tịch Yếm nghe cậu nói như vậy cũng không phản đối, chỉ đưa áo ngủ cho cậu, sau đó liền ra ngoài.

"Tôi ở bên ngoài chờ em."

Bách Nhạc hai ba cái liền mặc quần áo xong rồi, cậu nhìn mình ở trong gương, lại nhéo nhéo khuôn mặt của mình. Cậu cảm thấy mặt của mình gần đây đều mượt mà hơn chút. Hơn nữa, quan trọng nhất là, bụng đã càng ngày càng lớn rồi, tính tính thời gian thì cũng được hơn sáu tháng rồi nhỉ.

Nghĩ đến chỉ còn khoảng bốn tháng nữa, là có thể nhìn thấy sinh mệnh nhỏ này, cậu liền có một loại kích động và khẩn trương gấp không chờ nổi. Không biết bảo bảo lớn lên giống ai nhỉ, nếu đẹp trai giống như cậu thì tốt rồi.

Lúc Bách Nhạc thu dọn xong vào phòng ngủ, thì thấy Tịch Yếm đang ngồi ở đầu giường thử máy sấy, giương mắt thấy cậu xong, nhàn nhạt nói: "Lại đây."

Bách Nhạc ngoan ngoãn đi qua, ngồi ở trên mép giường.

Tịch Yếm giơ tay thử độ gió một chút, khẽ nhíu mày, tư thế này có chút không được tự nhiên, vì thế y liền nói: "Em nằm xuống đi."

Bách Nhạc ngẩn người: "Hả?"

Tịch Yếm kiên nhẫn lặp lại nói: "Nằm ở trên đùi của tôi."

Bách Nhạc đành phải trực tiếp mà nằm trên đùi của y, đôi tay giao nhau đặt ở trên bụng nhỏ, cả người cứng đờ giống như xác ướp vậy.

Tịch Yếm rũ mắt thấy tư thế quy quy củ củ này của cậu, trong mắt có ý cười lướt qua trong giây lát.

"Không cần khẩn trương như vậy."

"Tui có khẩn trương đâu." Bách Nhạc mạnh miệng.

Tạp âm từ máy sấy tóc che giấu mất thanh âm của cậu, Tịch Yếm lẳng lặng nhìn chăm chú vào cậu. Ngón tay xuyên qua khe hở giữa những sợi tóc trơn trượt hơi lạnh.

Bách Nhạc bắt đầu có chút khẩn trương, sau đó là dần dần thả lỏng xuống. Luồng gió ấm áp thổi trên da đầu cũng khiến người ta cảm thấy lười biếng, mí mắt trên dưới bắt đầu không ngừng đánh nhau rồi.

Tịch Yếm thấy cậu chậm rãi nhắm mắt lại, cũng chỉnh nhỏ độ gió của máy sấy trên tay xuống, độ lớn của tạp âm cũng theo đó mà hạ xuống.

Cảm giác tóc đã sấy khô không sai biệt lắm, lúc y đang chuẩn bị tắt máy sấy, thì liền thấy Bách Nhạc đang ở trên đùi mình giống như là bị chấn kinh mà mở choàng mắt.

"Làm sao vậy?" Tịch Yếm trầm giọng dò hỏi.

Bách Nhạc khó có thể tin mà chỉ vào bụng của mình, "Nó... Nó vừa mới đá tui nè."

Tịch Yếm nghe xong thì thần sắc ngẩn ra.

"Thật đó." Bách Nhạc thần sắc có chút hoảng loạn, lại nói tiếp đây cũng xem như là lần đầu tiên cậu cảm nhận được rõ ràng thai động á. Bác sĩ nói thai động bình thường, đều vào khoảng từ tuần mười tám đến hai mươi. Đứa bé trong bụng cậu có chút an tĩnh quá mức, tuy rằng cậu không nói ra, nhưng kì thật vẫn ẩn ẩn có chút lo lắng.

"Ngay lúc nãy luôn, tôi cảm giác được mà, nó đang đá tôi á, thật sự!"

Tịch Yếm hơi hơi cúi người xuống dán lên bụng nhỏ của cậu, cách một lớp quần áo, vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ từ da thịt và hơi chút động tĩnh. Tuy rằng rất nhỏ thôi, nhưng mà vẫn có thể cảm giác được.

"Anh nghe được sao?" Bách Nhạc vẻ mặt bức thiết mà muốn tìm một người tán đồng mình, để chứng minh vừa rồi không phải là ảo giác của cậu.

"Nghe được." Tịch Yếm nhìn cậu, ngữ khí khẳng định, giống như là đang trấn an cậu vậy á.

Bách Nhạc nắm góc cáo của y, đáng thương vô cùng mà nói: "Anh nói, nó có chút quá an tĩnh có phải hay không?"

So với những ví dụ mà cậu nghe được, thì thai động trong bụng cậu lại xảy ra muộn, động tĩnh cũng không lớn, này không khỏi khiến cậu có chút liên tưởng không tốt.

Tịch Yếm nói: "Đừng suy nghĩ bậy bạ, chúng ta vẫn luôn kiểm tra, xác xác thật thật là một đứa bé rất khỏe mạnh."

Bách Nhạc lúc này mới hơi hơi yên lòng, "Đúng vậy, cũng có thể là tính cách của nó quá an tĩnh đi."

Sau khi cậu nói xong, lại nhịn không được mà nhìn thoáng qua Tịch Yếm, ở trong lòng yên lặng phun tào nói. An tĩnh thì an tĩnh, chứ tính cách ngàn vạn không cần giống như Tịch Yếm là được rồi.

Bởi vì việc sốt ruột này, nên Bách Nhạc cũng không còn buồn ngủ nữa. Cậu nằm ở trên giường cực kì hưng phấn, Tịch Yếm thấy cậu lật tới lật lui, liền cảm thấy có chút đau đầu. Y hơi nhíu mày, sau đó liền duỗi tay cứng rắn mà đè cậu lại.

"Đừng lộn xộn."

Bách Nhạc bình tĩnh lại cũng cảm thấy có chút không ổn, như vậy sẽ dễ dàng đè lên bé con. Cậu sờ sờ cái bụng tròn vo của mình, thở dài: "Anh nói con của chúng ta nếu là một bé xấu xí thì làm sao bây giờ đây?"

Tịch Yếm nhìn cậu một cái, không biết vì sao Bách Nhạc lại tiếp thu được tin tức mà y muốn biểu đạt: Có người nói con trai của mình, giống em nói như vậy sao?

Bách Nhạc cảm thấy chính mình không phải là lo lắng mù quáng đâu, "Không phải đều nói chính chính thành phụ sao, anh xem hai chúng ta đều lớn lên khá sinh đẹp, lỡ như sinh ra một đứa bé khó coi thì làm sao bây giờ?"

Tịch Yếm cảm thấy thái dương có chút sinh đau, y kéo chăn một chút cho Bách Nhạc, đem chăn chèn ở dưới nách của cậu, lại vỗ vỗ: "Ngủ."

Bách Nhạc càng nghĩ càng cảm thấy việc này rất có khả năng, cậu bây giờ đang ở trong giai đoạn miên man suy nghĩ trước sinh, một khi đã có suy nghĩ này thì liền ngăn không được.

Vì thế cậu lại lật người qua, mặt hướng về phía Tịch Yếm, đôi tay gối khuôn mặt.

"Vì sao anh một chút cũng không khẩn trương vậy nha?"

Tịch Yếm đôi mắt vẫn nhắm chặt như cũ, vỗ vỗ vai cậu, giống như là đang dỗ dành bé con vậy.

"Nếu em còn không ngủ nữa thì tôi sẽ tức giận."

Bách Nhạc bất mãn mà bĩu môi, nhưng mà cũng là giận không dám nói gì, chỉ có thể ở trong lòng chửi thầm mà thôi. Cậu khẩn trương như vậy, nhưng Tịch Yếm vĩnh viễn vẫn là một bộ dáng bình tĩnh như cũ, khiến cậu cảm thấy có chút bất bình.

Cậu âm thầm nghiến răng nghiến lợi, lại ngẩng đầu nhìn nhìn sườn mặt an tĩnh của Tịch Yếm, chỉ hận không thể cắn một cái ở trên cằm của y, nhưng mà lại cũng chỉ là ngẫm lại thôi.

Miên man suy nghĩ, thế nhưng cậu cũng không biết ngủ từ lúc nào. Lúc 11 giờ hơn, thì phòng ngủ đã hoàn toàn an tĩnh, ngay cả động tĩnh lúc xoay người cũng chưa từng có. Chỉ có bể cá âm tường thật lớn đang tản mát ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt, bên trong có mấy con cá vàng không chút hoang mang mà đong đưa đuôi cá bơi qua bơi lại.

Lúc gần rạng sáng, Bách Nhạc mơ mơ màng màng nghe được chút động tĩnh. Cậu vốn tưởng rằng mình đang nằm mơ, nhưng mà ý thức cũng ngay sau đó dần dần thanh tỉnh, nói cho cậu biết đây không phải là ảo giác đâu.

Cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, trước mắt là một mảnh mông lung, ngay sau đó mới dần dần rõ ràng lên.

Chỉ thấy dưới ánh sáng vàng cam ấm áp, Tịch Yếm đang nghiêng người mà lật cái gì đó, chỉ nghe thấy tiếng trang sách cọ xát phát ra tiếng loạt xoạt.

Bách Nhạc thật cẩn thận thăm dò nhìn qua, trong lòng cũng tò mò y nửa đêm không ngủ lại lén lút làm cái gì, chỉ hận không thể duỗi cổ mình thật dài để xem cho rõ ràng mà thôi.

Lúc thấy được mấy chữ to ở trên bìa sách kia, thì sắc mặt Bách Nhạc trong nháy mắt liền ngơ ngẩn.

Chỉ thấy mấy chữ to trên bìa sách viết: 《Bách khoa về khoa học giáo dục trẻ em》

Ngay sau đó, Tịch Yếm cũng nhận ra động tĩnh mà quay đầu nhìn lại.

Tầm mắt hai người giao nhau ở không trung, trong không khí tràn ngập sự xấu hổ không còn gì để nói.

Bách Nhạc: "......"

Tịch Yếm: "......"