Mối tình đầu à?
Bách Nhạc nghiêm túc động não suy nghĩ một lát, trước đây hình như cậu còn thật sự chưa từng thích người nào đâu. Nói thật, cậu đối với chuyện yêu đương dốt đặc cán mai, hứng thú với những việc này còn không bằng ở việc chơi game nữa đâu
Nhưng mà hình như lúc học tiểu học, cậu xác thật từng yêu thích một bé gái, nhưng cũng chỉ giới hạn trong cái loại ấu trĩ, thích nắm bím tóc của người ta mà thôi. Hơn nữa, hiện tại cậu ngay cả mặt của người ta cũng không nhớ nổi nữa cơ mà.
"Tiểu học?" Bách Nhạc hiểu nhầm ý của yêu cầu, nên thử đáp.
Những người còn lại nghe cậu nói như vậy cũng đều hiểu lầm theo, trong khoảng thời gian ngắn đều có chút xuống đài không được. Không nghĩ tới, lúc cậu học tiểu học thì đã biết yêu rồi cơ đấy.
Có mấy người còn cẩn thận dè dặt mà nhìn về phía Tịch Yếm, thấy sắc mặt của y vậy mà cũng không có thay đổi gì cả. Nhưng chỉ là thoạt nhìn như vậy thôi, chứ ai cũng không biết tâm tình của y bây giờ ra sao mà.
Nhưng vô luận thế nào, thì chắc cũng sẽ không quá tốt đâu nhể.
Ngô Hoa ho khan một tiếng, kéo kéo Bách Nhạc, nhỏ giọng nói: "Hồi cậu học tiểu học yêu đương lúc nào thế? Sao tôi lại không biết cơ chứ?"
Bách Nhạc vẻ mặt buồn bực: "Tôi không yêu đương gì mà."
Ngô Hoa trừng mắt nhìn cậu: "Vậy sao cậu nói là mối tình đầu?"
Bách Nhạc ngẩn người, qua vài giây mới phản ứng lại đây, "Đệt, tôi tưởng mối tình đầu mà cậu nói là lần đầu tiên thích người khác chớ."
Khó trách lúc cậu nói, thì Tịch Yếm lại nhìn chằm chằm cậu bằng ánh mắt rất không thích hợp, giống như là muốn rớt ra vụn băng vậy á.
Sau khi không khí có chút hòa hoãn, thì Ngô Hoa lại kêu la nói không chơi lời nói thật hay đại mạo hiểm nữa, mà dứt khoát đánh bài poker đi.
Sau khi Tịch Yếm nghe xong đề nghị, thì lắc đầu: "Tôi còn có việc, phải đi trước một bước."
Nói xong liền đứng dậy nhìn nhìn Bách Nhạc.
Bách Nhạc:?
Phản ứng cả buổi mới chỉ vào chính mình, tui cũng phải đi theo à.
Thấy sắc mặt của Tịch Yếm trầm xuống, Bách Nhạc vội vàng thức thời mà đứng dậy.
Những người còn lại sau khi nghe Tịch Yếm nói xong, thì đương nhiên không một ai dám giữ y lại, cũng không dám hỏi y vì sao anh có việc còn phải lôi kéo Bách Nhạc đi cùng là sao.
Lúc tiến vào thang máy ở hành lang, con ngươi đen nhánh của Tịch Yếm lại nhìn Bách Nhạc, ngữ khí nghe không ra hỉ nộ.
"Em có người yêu thích sao?"
Bách Nhạc vội vàng thật cẩn thận mà nói: "Đương nhiên là đã không có rồi, khi đó tôi cũng không ở bên cô ấy mà. Một nhóc con không hiểu chuyện mà thôi, nhiều nhất cũng chỉ được xem là hảo cảm. Hơn nữa, hiện tại tôi ngay cả cô ấy trông như thế nào cũng quên mất tiêu luôn rồi còn đâu."
Tịch Yếm trầm mặc một hồi, hoãn thanh một chút mới nói: "Lúc tôi học tiểu học, cũng chưa từng thích người nào."
Bách Nhạc giật mình, hơn nửa ngày mới phản ứng lại đây. Cậu tuy rằng biết còn chưa chắc đâu, nhưng mà vẫn không nhịn được có chút buồn cười.
Vì thế khuôn mặt nhỏ liền nghiêm túc, nói sang chuyện khác: "Chúng ta cứ như vậy mà đi có được không?"
Tịch Yếm lạnh giọng hỏi lại: "Có gì không được?"
Bởi vì lâm thời bị Tịch Yếm mang đi, cho nên cậu cũng không chơi được bowling. Nhưng mà cậu cũng không nghĩ tới, Tịch Yếm từ sớm đã tính toán không để cho cậu chơi những thứ đó rồi, sợ thương đến thân thể.
Sau khi trở lại dinh thự, dì Ngô thấy cậu trở về, vội vàng duỗi tay muốn cởi áo khoác trên người Bách Nhạc, liền bị Tịch Yếm duỗi tay ngăn lại.
"Cứ mặc như vậy đi, ấm áp."
Dì Ngô đương nhiên không dám vi phạm lời y. Tuy rằng trong phòng đang mở máy sưởi, nhưng mà Tịch Yếm vẫn như cũ yêu cầu Bách Nhạc mặc nhiều quần áo. Chỉ hận không thể bọc cậu giống như một con gấu mà thôi, vì sợ cậu cảm lạnh.
Dì Ngô lại dựa theo Tịch Yếm căn dặn mà hầm canh bổ thân mình cho Bách Nhạc, hầm chính là canh gà ác táo đỏ. Bách Nhạc cảm thấy có hơi tanh, trên mặt cũng lộ ra biểu tình kháng cự.
Dì Ngô bưng chén canh, tiến thoái lưỡng nan mà đứng ở chỗ đó, có vẻ có chút tay chân luống cuống.
Tịch Yếm nhìn thoáng qua Bách Nhạc đang chơi tính tình, nhìn đến cậu có chút chột dạ luôn.
Đang muốn ngoan ngoãn nghe lời mà tiếp nhận chén canh, chịu đựng một ngụm uống hết, thì giây tiếp theo liền thấy Tịch Yếm duỗi tay tiếp nhận chén canh trong tay dì Ngô, ngữ khí nhàn nhạt: "Để tôi làm."
Bách Nhạc trừng mắt nhìn y, lại trơ mắt nhìn y thổi thổi cái thìa ở trong tay, mang theo nước canh sóng sánh đưa tới bên miệng cậu.
"Há miệng."
Sau khi khiếp sợ qua đi, thì cậu cũng dần dần hình thành thói quen, thậm chí còn yên tâm thoải mái mà hưởng thụ sự phục vụ của Tịch Yếm nữa chứ.
Mãi cho đến khi chén canh mau thấy đáy, thì Bách Nhạc cũng đánh một chiếc ợ vang dội.
Bởi vì khóe miệng còn dính nước canh, vì thế cậu liền li3m li3m một chút. Không nghĩ tới lại không cẩn thận, mà đụng phải tay Tịch Yếm đang sắp sửa lùi về.
Trong nháy mắt xẹt qua da thịt kia, liền mang theo một trận rùng mình. Tịch Yếm ánh mắt một sâu, một cái tay khác không tự chủ được mà vuốt v e khuôn mặt của cậu, giống như là đối đãi với vật phẩm trân quý dễ vỡ vậy ấy.
Bách Nhạc vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn y, không rõ y vì sao lại bỗng nhiên làm như vậy, chỉ cảm thấy mặt của mình bị lau có chút đau.
"Đừng lau nữa, trên mặt tui cũng không dính dơ mà, lại lau nữa thì sẽ trầy da mất á."
Kỳ thật cậu nói có chút khoa trương, vì lực độ trên tay của Tịch Yếm cũng không lớn, thậm chí có thể nói là ôn nhu. Chẳng qua là làn da cậu quá mức kiều nộn mẫn cảm mà thôi.
Tịch Yếm giật mình, giống như là hồi phục lại tinh thần, thần sắc cũng theo đó khôi phục lại thái độ như thường.
Chỉ thấy y bình tĩnh mà rút tay của mình lại, mà khuôn mặt của Bách Nhạc quả nhiên cũng đỏ một mảnh, giống như bị nhuộm đỏ vậy, không biết là do xấu hổ hay là cái gì khác.
Bởi vì nguyên nhân tháng càng lúc càng lớn, cho nên Bách Nhạc càng ngày càng lười nhúc nhích. Nhưng lúc cần thiết, cậu vẫn biết phải đi ra ngoài đi bộ một chút.
Cũng không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, cậu luôn có cảm giác gần đây có người đang nhìn chằm chằm mình. Hơn nữa, còn là cái loại ánh mắt cực kì có ác ý nữa.
Nhưng mà trừ cái này ra thì cũng không phát hiện dấu vết để lại gì, cho nên cậu cũng không quá để ở trong lòng, chỉ cho là ảo giác của mình mà thôi.
Vì thế, những ngày kế tiếp cậu vẫn ở biệt thự trải qua ngày tháng nhàn nhã, cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, lúc nhàm chán thì liền đọc sách về nuôi dạy trẻ.
Cậu chắc chắn sẽ không dạy dỗ đứa nhỏ này, thành tính tình giống như Tịch Yếm đâu.
Mà lúc này ở trong Tịch gia nhà cũ, Tịch lão gia tử lạnh lùng mà nhìn Tịch Đức Phong.
"Ngươi gây ra nhiễu loạn lớn như vậy, còn không biết xấu hổ mà xuất hiện ở trước mặt ta sao."
"Con sẽ xử lí tốt."
"Dư luận bên ngoài đã lên men thành cái thứ gì? Giá cổ phiếu đã giảm lại càng giảm, còn liên lụy tới cả căn cơ sản nghiệp của Tịch gia chúng ta nữa. Lão nhị, ngươi khiến ta quá thất vọng rồi."
Tịch Đức Phong đành phải im lặng, không nói một lời mà nghe răn dạy.
Tịch lão gia tử tiếp tục nói: "Còn không mau cút đi xử lí đi. Chuyện này nếu không giải quyết cho tốt, xem ta làm sao mà xử lí ngươi."
Tịch Đức Phong ngẩng đầu, thần sắc phức tạp mà nhìn thoáng qua Tịch Yếm, sau đó mới xoay người rời đi.
Chờ hắn đi rồi, Tịch lão gia tử mới quay đầu nhìn về phía Tịch Yếm nãy giờ vẫn luôn im lặng không lên tiếng. Ông dừng một chút, mới thay đổi một loại ngữ khí hỏi: "Gần đây bên phía cậu thế nào rồi?"
Tịch Yếm: "Cũng không có gì khác so với bình thường."
Tịch lão gia tử khẽ nhíu mày: "Nếu như vậy, thì cậu đi một chuyến đến Ngải thành đi. Nơi đó có một cuộc họp đấu thầu, đợi chút ta sai người đưa tư liệu cụ thể cho bí thư của cậu. Cậu chắc chắn phải bắt lấy được dự án kia đấy."
"Vâng."
Hai người lại trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng vẫn là Tịch lão gia tử mở miệng trước: "Gần đây cậu ta thế nào rồi?"
Tuy rằng không có nói rõ cậu ta này chỉ chính là ai, nhưng mà trong lòng lẫn nhau đều biết rõ ràng.
Tịch Yếm ngắn gọn nói: "Rất tốt."
"Đứa bé trong bụng thế nào? Đã kiểm tra rồi sao?" Tịch lão gia tử nghĩ đến lúc trước mình hỏi về việc này, luôn bị y qua loa lấy lệ liền có chút tức giận.
"Đã kiểm tra rồi, là một bé trai khỏe mạnh."
Tịch lão gia tử rốt cuộc cũng mặt mày hớn hở: "Vậy thì ta đã an tâm rồi, chân của cậu cũng đã tốt, con trai cũng đã có. Ông già như ta cũng có thể không cần phải hao tâm nhiều như vậy nữa."
Tịch Yếm vừa nghe ý tứ trong lời nói của ông, thì thần sắc không khỏi vừa động.
"Cái vị trí gia chủ này theo lý nên do cậu tiếp nhận, ta cũng không cần ở đây để khiến người khác chán ghét làm gì nữa."
Tịch Yếm nghe một câu cuối cùng của ông, khẽ nhíu mày muốn mở miệng nói chuyện, kết quả còn chưa kịp mở miệng thì đã bị cắt ngang.
"Được rồi, cậu cũng không cần giải thích nữa, trong lòng mọi người đều đã rõ ràng cả rồi. Dù sao đám tiểu bối các cậu ngươi tranh đoạt gì đó, chỉ cần không quá khác người, thì ta đều có thể mở một con mắt nhắm một con mắt. Nhớ lại trước đây, ta cũng từng như thế cả thôi."
"Ta nói cậu giống ta nhất, cũng không phải chỉ thuận miệng nói không. Tính tình của cậu cực kì giống ta lúc còn trẻ, nhưng lòng dạ so với ta còn tàn nhẫn hơn. Hôm nay chúng ta liền mở cửa nói thẳng đi, cái chết của cha cậu có phải có liên quan đến cậu hay không?"
Tịch Yếm trầm mặc trong chốc lát, sau đó chậm rãi lắc đầu: "Tôi chưa từng nghĩ tới việc khiến ông ấy chết."
Lúc trước, phụ thân của Tịch Yếm qua đời là bởi vì bệnh tim đột phát, Tịch lão gia tử vẫn luôn hoài nghi có liên quan đến y. Nhưng mà lúc ấy y cũng không đi theo bên cạnh phụ thân y, hai người cũng cách xa nhau cả ngàn dặm.
Tịch lão gia tử chậm rãi nhắm mắt lại: "Có những lời này của cậu, vậy là đủ rồi."
Sau khi Tịch Yếm từ nhà cũ ra tới, liền ngồi ở trên ghế sau xe, dùng ngón tay nhéo nhéo giữa mày, trên mặt cũng thêm vài phần ủ rũ. Không biết vì sao, bây giờ y bỗng nhiên rất muốn nhìn thấy khuôn mặt kia.
Bí thư Hình thấy sắc mặt của y liền biết y tâm tình không tốt, lực nhấn chân ga cũng cực lớn. Hiện tại chỉ có người kia, mới có thể giải quyết được vấn đề này mà thôi.
Lúc về đến nhà đã là hơn 11 giờ khuya, Tịch Yếm đứng ở bên ngoài nhìn ánh đèn mờ mở trong phòng khách. Vốn dĩ cho rằng Bách Nhạc đã ngủ rồi, kết quả lúc đi vào mở đèn lên, liền nhìn thấy Bách Nhạc đang nằm cuộn tròn thành một đoàn nho nhỏ ở trên sô pha.
Tịch Yếm giật mình, không tự giác mà bước đi nhẹ hơn đến chỗ của cậu, rũ mắt nhìn Bách Nhạc ở trên sô pha hiển nhiên đã sớm đi vào giấc ngủ, sau khi phục hồi tinh thần lại, thì mới hơi hơi nhíu mày.
Một phát kéo qua thảm lông bên cạnh đắp lên cho cậu, không nghĩ tới cho dù động tác của y đã rất nhẹ, nhưng lại vẫn bị Bách Nhạc nhận ra động tĩnh, mơ mơ màng màng mà mở bừng mắt.
Cậu nhìn thấy là khuôn mặt kia của Tịch Yếm, bởi vì vừa mới tỉnh ngủ nên ngữ điệu cũng có chút lười biếng, không tự giác mà kéo dài âm cuối ra.
"Anh đã trở lại nha."
Tịch Yếm sờ sờ đầu cậu, "Em đang đợi tôi sao?"
Kỳ thật cũng không xem như là đang chờ y đâu, chẳng qua là cậu xem phim ma xong nên không dám ngủ một mình. Vì thế mới tính nằm ở trên sô pha ngủ một chút thôi, không ngờ lại vô tình ngủ quên luôn rồi.
Nói như vậy, thì dì Ngô sau đó chỉ nhìn thấy sau lưng sô pha thôi, cũng không chú ý tới cậu đang nằm ở trên sô pha, cho rằng cậu đã sớm về phòng ngủ nên mới tắt đèn phòng khách đi.
Nhưng đương nhiên, Bách Nhạc cũng sẽ không thành thành thật thật mà nói ra những lời mất hứng như vậy, vì thế liền theo lời y nói mà gật gật đầu.
"Không cẩn thận ngủ quên mất." Cái này là thật sự nè.
Tịch Yếm hình như là tâm tình cực tốt mà cong cong môi, "Phải không?"
"Đương nhiên rồi." Bách Nhạc khẳng định mà gật gật đầu.
"Đi thôi, về phòng đi, khuya rồi ở chỗ này sẽ cảm lạnh."
Có y ở đây, lá gan của Bách Nhạc đương nhiên cũng lớn hơn chút, nhưng mà cậu vẫn có chút sợ hãi, nên vừa đến phòng ngủ liền lập tức mở toàn bộ đèn lên, ngay cả đèn toilet cũng không buông tha.
Hơn nữa, thiết kế trong phòng của Tịch Yếm vốn chính là màu sắc lạnh, nếu không mở đèn màu ấm, thì nhìn có vẻ u ám cực kì. Bách Nhạc một bên nhìn một bên ở trong lòng tính toán tìm lúc thích hợp, cậu cũng muốn thay đổi phong cách trong căn phòng này một chút mới được.
"Em muốn đi tắm sao?" Tịch Yếm nhìn thoáng qua áo tắm đã được chuẩn bị xong đặt ở trên giường.
Bách Nhạc gật gật đầu, cậu làm sao lại quên mất cái vụ này chứ. Nhưng mà hiện tại cậu không dám đi vào tắm đâu, bởi vì trong phim ma vừa mới xem cũng có cảnh trong phòng tắm nữa á.
Thấy Bách Nhạc cứng đờ người không có động tĩnh, Tịch Yếm khẽ nhíu mày, "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì, không có việc gì. Tui cảm thấy người tui không có thúi, còn rất thơm nữa, không tin anh ngửi thử xem."
Tịch Yếm mặt không cảm xúc mà nhìn cậu.
Thấy chiêu này không dùng được, Bách Nhạc giống như chơi xấu mà nằm ở trên giường nắm lấy drap giường, một bộ dáng thề sống thề chết cũng không chịu cúi đầu.
"Dù sao hôm nay tôi cũng không muốn tắm rửa đâu, nếu như anh ghét bỏ tôi thì liền ngủ trên sô pha đi."
Tịch Yếm nhíu mày, dò hỏi nguyên nhân: "Vì sao?"
"Không vì sao hết á!" Cậu làm sao không biết xấu hổ mà nói là do thấy trong phim ma, đầu tóc của nữ quỷ cũng là từ trong bồn tắm chui ra chứ, dọa cậu không dám đi tắm luôn đây nè.
Thấy bộ dáng cậu dùng sức lắc đầu kháng cự, Tịch Yếm liền đi đến phía trước, không cho phân trần mà kéo lại cánh tay của cậu.
"Đừng chơi tiểu tính tình."
"Tui không chơi mà."
"Đi, tôi tắm cho em."
Bách Nhạc bị dọa đột nhiên quay đầu lại: "Hả?!"
Tác giả có lời muốn nói: Bách Nhạc: Đáng chết, người đàn ông này thế mà dám cả gan làm loạn như vậy luôn á.
Tịch Yếm: Xoay người sang chỗ khác, còn chưa tắm xong đâu.
Bách Nhạc:...Ò
(ALice: Edit chương này cứ thấy nó dễ thương kiểu gì ấy. Tịch Yếm hẳn làcực kì yêu chiều Nhạc Nhạc luôn, chương sau là Nhạc Nhạc được chồng iu tắm chonà.)