Bá Đạo Tổng Giám Đốc Sủng Vợ

Chương 6: Muốn phụ trách với tổng giám đốc




Mai Lăng cứ tự trách chính mình, hoàn toàn không phát giác được động tĩnh của hắn, chỉ cảm thấy tối qua nhất định giày vò bản thân mình mệt mỏi, bây giờ ngủ chết rồi.

"Aizz.. tại sao lại như thế, không nhớ gì cả, thật sự là muốn chết rồi"

Tuyệt vọng nhớ lại những gì xảy ra hôm qua, có thể Mai Lăng chỉ nhớ được một chút ít, nhưng không thể nhớ hoàn toàn, chỉ cần buộc mình suy nghĩ, đầu liền lập tức đau.

Cái tên Lý Tịch này đã bỏ loại thuốc nặng với mình, không đúng, hắn ta nổi tiếng vì chơi phụ nữ không thể bỏ thuốc nặng như vậy được, dù sao người nam nhân kia cũng không muốn mình vất vả một đêm, và hôm sau chẳng có ấn tượng gì.

Động thái của cô đã thu hút sự chú ý của hắn, hắn nghi ngờ, con ngươi trầm xuống, Không lẽ một màn ngày hôm qua có người cố ý an bài, Lý Tịch cũng bị tính kế.

Quên đi, hay là trước tiên không nên đứng dậy, nhìn xem một chút.

Nếu thật sự muốn tiền của hắn, tự nhiên sẽ đánh thức hắn.

Tiền, muốn bao nhiêu cũng không có vấn đề, Vinh Đằng hắn có thể cho, nhưng nếu thứ khác, nữ nhân này cũng đừng nghĩ có thể sống sót đi ra ngoài.

"Aizz"

Lại một tiếng thở dài.

Mai Lăng cuối cùng tự hứa, cô cũng không muốn gì nữa, hai tay chống đỡ cơ thể, xuống giường, tìm quần áo của mình mặc vào.

Vinh Đằng nghe được tiếng động trong phòng khách, biết rõ là cô đi mặc quần áo, hắn không vội, nhẫn nại chờ, xem thử cô làm gì tiếp theo.

Cô ở phòng khách rất lâu, lâu đến nỗi Vinh Đằng muốn làm mình dứt khoát tỉnh dậy, trực tiếp hỏi là được. Mai Lăng lại xuất hiện trong phòng ngủ lần nữa.

"Phải làm gì với ngươi bây giờ"

Con ngươi cô khôi phục lại sự trong trẻo vốn có, chẳng qua là có thêm một tầng hương vị của cô mà chỉ mỗi hắn có, nhìn xem nam nhân giả bộ trên giường, mi tâm cô xoắn lại.

Chẳng lẽ nữ nhân này thật sự không có mục đích gì.

Vinh Đằngcảm nhận được giọng điệu của cô, cảm thấy, có lẽ hắn nghĩ nhiều rồi, lắc đầu, tiếp tục giả bộ ngủ, cánh tay đã rời khỏi chăn lông để dưới gối, bàn tay cầm chặt khẩu súng bên dưới.

"Cũng chỉ có thể làm như vậy, không biết ngươi có đồng ý hay không, được rồi, cho ngươi lựa chọn, nếu ngươi không muốn, ta cũng chỉ có thể đối với ngươi chịu trách nhiệm"

Giọng nói của cô ban đầu là bất lực, sau đó tăng lên sự dí dỏm, ngay cả đôi môi nhợt nhạt yếu ớt cũng cong lên.

Nâng lên bước chân nặng nề, đi đến trước giường, một tờ chi phiếu rất quen thuộc được đặt lên gối bên cạnh hắn.

Cất kỹ xong, miệng cô cong lên, tựa hồ rất thỏa mãn cách làm của mình, con ngươi lần nữa hướng đến tên yêu nghiệt đang ngủ say, nói khẽ: "Ta cũng chỉ có thể cho nhiêu đó, nếu ngươi không muốn, vậy chỉ có thể chọn phương án 2, ngươi không muốn, ta sẽ đối với ngươi phụ trách. Hơn nữa, ngươi đẹp trai như vậy, ta cũng có thể cam tâm tình nguyện đối với ngươi phụ trách, hắc hắc, ta có để lại số điện thoại cùng với một số lời nói, ngươi ngủ ngon, ta đi đây".

Mai Lăng vừa nói xong một bài phát biểu dài, quay người lại đi về phía cửa phòng.

Hắn đang giả vờ ngủ thì lại bị cô chọc tức thêm một lần nữa.

Nữ nhân đáng chết, đưa hắn làm cái gì.

"Kỳ thật, ta rất hy vọng ngươi chọn phương án 2" Kỳ thật ta rất mong đối với ngươi phụ trách.

Ngay lúc Mai Lăng sắp đi ra phòng ngủ, cô khẽ nói.

Cho dù thanh âm rất nhỏ, nhưng không thể tránh được tai của Vinh Đằng.

Khi toàn bộ "phòng cho tổng thống" đều an tĩnh, cánh cửa đóng lại và rời khỏi tai hắn, hắn triệt để rống to, trực tiếp xuống giường, mang dép đá vào giường. Bàn tay thon dài, cầm lên tờ chi phiếu cùng một tờ giấy đặt trên gối, mắt anh lại sâu không thấy đáy.

Tốt, rất tốt, một trăm vạn đúng không, chỉ một trăm vạn mà muốn đuổi Vinh Đằng hắn, còn nói cái gì, nếu như còn thấy chưa đủ hoặc không thích, liền đối với hắn phụ trách, đúng không!

Tốt, thật tốt, cái thế giới đúng là không sai, không sai nha!

Hắn chỉ mới ra ngoài một tuần, thành phố A lại có một nữ nhân đáng chết như vậy, còn muốn đối với hắn phụ trách, hừ, còn không nhìn kỷ xem hắn là người nào.

"Tiêu Cẩm, tra cho ta người tên Mai Lăng, số điện thoại xxxxxxxx, trước bữa trưa ta muốn biết tất cả thông tin về nữ nhân này. Còn nữa, hãy để cho Lý Tịch một tháng không thể gặp người".