Bá Đạo Tổng Giám Đốc Sủng Vợ

Chương 4: Chưa từng hài lòng như lúc này




Hắn thu hồi con mắt, nhìn cô nằm phía dưới, càng ngày càng xinh đẹp. Trong con ngươi lần nữa hiện ra sự thương xót, hắn cười khinh bỉ, hôm nay mình làm sao vậy, liên tục xuất hiện những cảm xúc không nên có đối với một người nữ nhân lạ, thói quen lãnh khốc vô tình của hắn đi đâu rồi.

Quên đi, lần đầu tiên thì lần đầu tiên, cùng lắm thì đến lúc đó cho nhiều chút là được, suy nghĩ xong, tròng mắt của hắn quay lại dáng vẻ lạnh lùng, nhìn nữ nhân bên dưới, hài lòng thu hồi gân xanh trên trán, hai tay nhéo vòng eo mảnh khảnh của cô.

Vì hắn không dịu dàng cô có vẻ không thoải mái, không hài lòng khóe miệng cô rầm rì, nhưng rơi vào tai Vinh Đằng lại nghe đặc biệt sảng khoái.

Thời gian dần trôi qua hắn phát hiện đã bị nàng mê hoặc, trong đầu còn có ý định thu lưu cô, nhưng mà dục niệm không thể thắng được lý trí, khi ý niệm vừa mới hình thành đã lập tức bị bóp chết. Hắn rõ ràng biết được, nữ nhân này đã năm lần bảy lượt làm anh xúc động, không được.

"Lăng nhi, không được ngủ, tỉnh lại cho ta.."

Giờ phút này cô rất mệt lại chịu tác dụng của rượu cồn, cô cảm thấy mí mắt nặng nề, toàn thân đều rất mỏi, ngay cả đầu cũng ong ong, không hề thoải mái chút nào, chỉ muốn ngủ một giấc, những chuyện khác tạm thời gác qua.

Hắn cảm nhận được hô hấp của cô, nhìn thấy cô nhắm mắt, mặt lập tức tối sầm lại, lòng tự trọng của một người đàn ông lập tức bị làm nhục.

Vinh Đằng hắn là ai chứ, chỉ cần không hài lòng, gầm lên một tiếng, cả thành phố A đều rung chuyển.

Nữ nhân có thể hầu hạ hắn, không phải đều nịnh bợ, liếm láp hắn, đối với hắn đủ loại nịnh nọt. Người nữ nhân này thật tốt, thành công khơi gợi hứng thú của hắn, hiện tại để hắn loay hoay một mình rồi đi ngủ, chết tiệt, đúng là đồ không bình thường.

"A.. đừng đánh ta, đau, đau"

Cô vừa mới nhắm mắt, kết quả bị hắn đánh vào mông, đáng thương cho cặp mông nhỏ trắng nõn giờ đã đỏ rực.

Hắn thấy cơn buồn ngủ trong mắt cô còn chưa dứt, không một chút thương tiếc tiếp tục vuốt.

"Tuấn, đứng nháo nữa, để ta ngủ một lát, ngủ tiếp một lát là được rồi" Cô vẫn nhắm mắt, phát ra ô ô âm thanh không rõ ràng.

Giọng nói cô phát ra như một con mèo lười biếng tuy không rõ ràng. Hắn cau mày, sao hắn lại cảm nhận được cô không phải gọi tên hắn, cô lẩm bẩm tên của người nam nhân khác, nghĩ đến đây, hắn tự nhiên bực bội.

"Gọi ta Vinh thiếu"

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, phá vỡ độ ấm trong phòng.

Cô một chút phản ứng cũng không có, giống như một thi thể.

Một lần nữa chọc giận hắn, muốn tiếp tục đánh cô cho đến khi nào tỉnh, xem thật kỹ nam nhân trước mặt là ai, nhưng khi con mắt sâu thẳm của anh nhìn thấy vết xanh vết đỏ trên làn da trắng nõn của cô, cuối cùng lại không ra tay.

"Nghe lời, gọi ta một tiếng Vinh thiếu, ta sẽ tha ngươi, để ngươi ngủ"

Lần đầu tiên Vinh Đằng lại phát ra giọng điệu dỗ dành một đứa trẻ, dụ dỗ người nữ nhân trên giường hay một người mà anh không hề biết.

"Vinh thiếu"

Mai Lăng thật sự bị đau nên sợ, nói theo lời của hắn, từ miệng phát ra xen lẫn tiếng hơi thở, phun ra hai chữ.

Nghe được giọng nói của cô, hắn cảm thấy từ trước đến giờ chưa từng hài lòng như lúc này, so với việc sáng nay ký được hợp đồng 100 triệu còn vui hơn.

"Không sai"