Bá Đạo Tổng Giám Đốc Sủng Vợ

Chương 3: Hành hung một trận




Nhịn một hồi, hắn rốt cuộc bạo phát, giận dữ hét: "Chết tiệt, nữ nhân ngu xuẩn, ngươi còn có thể làm gì"

Cô tựa hồ cảm giác được hắn tức giận, ngẩng đầu, hướng đôi mắt bối rối của mình vào hắn.

"Lăng Nhi, đến đây" Vinh Đằng khẽ nhướng mày, khóe môi lóe lên một vòng cung, lời nói lạnh lùng dần trở nên ấm áp hơn.

Đi qua

Hắn nói cô ư?

Mai Lăng nhìn con ngươi âm u của hắn, cố gắng chăm chú tự hỏi, bởi vì bộ não của cô đang trong tình trạng hỗn độn, cả buổi cũng không chịu nhúc nhích.

Vinh Đằng đã kiên nhẫn rất lâu, đợi cả buổi, thấy nữ nhân đáng chết vẫn còn lề mề, cái đầu nhỏ đó không biết suy nghĩ cái gì.

Con ngươi ảm đạm, tăng thêm hồn nhiên tươi cười, nhìn xem hắn, ngọn lửa trong người hắn lại tăng lên.

Hắn chưa từng như thế này, bị người nữ nhân không biết tên khơi mào cảm giác, còn muốn hắn tự mình động thủ, quả thực đúng là vũ nhục uy danh của hắn.

"Còn không động thủ, thì cút cho ta"

Hắn gào thét với cô, giọng nói lạnh lùng trở nên khàn khàn.

Một mực suy nghĩ, thủy chung không tìm được phương hướng, sợ hãi và run lên, chạm trực tiếp vào cánh tay của hắn.

"..."

Vinh Đằng luôn ở trước mặt cô, không hiểu tại sao cô lại thờ ơ, rõ ràng người rất nóng.

Mai Lăng cảm nhận được hắn tức giận, khóe môi cười hồn nhiên, hai tay còn tùy ý vung, không cẩn thận đánh vào bộ ngực rắn chắc của hắn.

Hắn xụ mặt, rốt cuộc muốn bạo phát, người như lửa đốt.

Vinh Đằng nheo mắt, trực tiếp nâng cô tiến về phòng ngủ.

Bị hắn hung hăng ném, cô thật sự bị ném đau, nhíu lông mày, nâng lên cùi chỏ trắng nõn, đôi tay thon dài xoa xoa chổ bị đỏ.

Vinh Đằng thấy cô trên giường, trong con ngươi đen nhánh không hề có hắn, lửa giận lại lần nữa vọt lên, giày da bóng lưỡng đạp vào giường, cả cái giường đều rung chuyển.

"Cho ngươi cơ hội cuối cùng, nếu ngươi không đi, cũng đừng trách ta"

Mai Lăng cau mày, so với lúc đầu càng thêm kịch liệt, giống như kiến bò lên chảo nóng.

Dứt lời, Vinh Đằng khôi phục sự khó chịu và hoảng loạn trước đó, chỉ có thể thấy rằng đôi mắt của hắn đã nguội rất nhiều.

Trên giường thần trí Mai Lăng dần dần mơ hồ, ngay cả vết thương cánh tay cũng mặc kệ, hai tay chống lấy ngồi dậy, tiến về phía Vinh Đằng với khuôn mặt quyến rũ.

"Nữ nhân chết tiệt này, ra tay nặng như vậy"

Vinh Đằng tức giận mắng một câu, đem lớp áo sơ mi cuối cùng văng xuống mặt thảm, nắm lấy cánh tay yếu ớt của cô, con ngươi trầm thấp nhưng một chút âu yếm không thuộc về hắn.

Căn phòng khổng lồ, khắp nơi đều trang trí xa hoa, bức màn chặn ánh sáng của khu đô thị ban đêm, che đi cảnh xấu hổ của hai người.

Cũng kèm theo tiếng vào thét giận dữ của hắn: "Lý Tịch ngươi chờ đó, ahihi đây là cái thứ gì"

Biết được sự thuần khiết của cô, những đường gân xanh trên trán xuất hiện, trước mắt hiện lên dáng vẻ tươi cười bỉ ổi của Lý Tịch, nghĩ đến nếu nữ nhân này không được hắn cứu, bây giờ không biết là sống hay chết, trong đầu nghĩ mà sợ, lửa giận lại càng lớn, hận không thể lập tức phái người giết Lý Tịch.