Mai lăng, chỉ khi có Lâm Tuấn ở đó, em mới như một người bình thường, mới có thể làm nũng với anh, mới có thể cùng anh thân mật, tất cả là bởi vì em muốn biết phản ứng của Lâm Tuấn. Thật sự buồn cười, hắn đã sớm nhìn ra nhưng còn dốc sức liều mạng tự nói với mình, chỉ cần đối tốt với em, một ngày nào đó em sẽ nhìn thấy anh.
Bây giờ đã đủ rồi, chịu đủ rồi, cũng mệt mỏi đủ rồi, tra tấn đến đó đã đủ rồi.
"Được"
Thì ra Mộc Thân biết, thực xin lỗi, em không thể lại tổn thương anh, nếu như anh muốn chia tay, vậy thì chia tay!
Mai lăng quay người ngồi lên xe taxi, biến mất trong biển người.
"Ha ha, vẫn là rời đi, một câu giữ lại cũng không có, Lăng nhi, anh có chỗ nào không xứng đáng để em yêu sao?"
Hắn đứng ở dưới ánh đèn màu da cam, cau mày.
Lăng nhi, chỉ cần em nói một câu giữ lại, cho dù là trái lương tâm, phía trước là núi đao biển lửa, anh đều nguyện ý đi qua, ôm em vào lòng.
Lăng nhi, anh không thể để em lại tiếp tục ở bên cạnh anh, anh sợ thời gian lại dài thêm, không thể chịu đựng nỗi đau khi mất em, sợ sẽ yêu em cả đời, sợ rằng chúng ta cùng một chỗ thịt nát xương tan.
Hắn thở dài, mới chậm rãi xoay người sang chỗ khác, nhìn Lâm Tuấn trong bóng tôi.
"Bây giờ em ấy đã rời đi, mày có thể đi ra được chưa?"
Sở Mộc Thân vẫn luôn biết Lâm Tuấn đi theo sau bọn hắn, đứng cách đó không xa.
Hắn chính là cố ý nói với Mai Lăng chủ nhiệm tăng thêm một tiết học, để lòng em ấy quan tâm hắn hơn một chút, dù là một phần vạn cũng tốt.
"Chia tay?" Lâm tuấn cười lạnh với Sở Mộc Thân, nhưng không hề nhìn hắn.
Đau đớn của chính mình bị người khác bới ra, sắc mặt Sở Mộc Thân dĩ nhiên không tốt, "Không phải mày cũng nghe được sao, còn hỏi cái gì."
"Sở Mộc Thân, mày không phải là con người."
Lâm Tuấn đi tới trực tiếp đấm lên mặt hắn, nghĩ tới vừa rồi sắc mặt Mai Lăng lúc lên xe vô cùng đau khổ, lửa giận trong lòng hắn càng lớn, đấm lên người Sở Mộc Thân, lực lần này so với lúc nãy mạnh hơn nhiều.
Mai Lăng trở về Lâm gia lại không biết Lâm Tuấn và Sở Mộc Sân đang đánh nhau, bởi vì bị người khác nhìn thấu tâm sự, tâm trạng không tốt nhanh chóng rửa mặt, sau đó lên giường đi ngủ.
Khi cô gặp lại Sở Mộc Thân một lần nữa, chính là ở trong bệnh viện, người hắn đầy máu, mặt trắng bệch, nằm ở trên giường bệnh.
"Lăng nhi, em tới rồi, sau này anh có thể sẽ rời đi, không thể gặp lại em rồi, em phải nhớ kỹ anh, phải nhớ kỹ anh." Mộc thân nằm trên giường bệnh nắm tay cô thật chặc, y tá đẩy hắn ra khỏi phòng bệnh, giọng nói khàn khàn của hắn lần nữa vang lên, "Lăng nhi, I love you, vẫn luôn yêu em.."
Đây là câu nói cuối cùng Mai Lăng nghe Sở Mộc Thân nói.
Lúc đó cô còn chưa rõ Mộc Thân nói có thể sẽ rời đi là có ý gì, sau này cô mới hiểu, thật sự đã hiểu.
Vì cô nên Sở Mộc Thân mới chuyển trường, hoàn toàn biến mất khỏi thành phố A, mà một thân máu kia, cô không biết tại sao lại bị như thế.
"Lộ Diêu, có phải mày biết rõ thương trên người Mộc Thân năm đó là do đâu không?"
Mai lăng cảm giác được có lẽ Lộ Diêu biết rõ về việc Sở Mộc Thân bị thương năm đó nên vội vàng hỏi.
Thật ra buổi tối hôm đó Lộ Diêu cũng theo dõi bọn hắn đến công viên giải trí, nhưng cô không phải theo dõi Mai Lăng, cũng không phải lâm tuấn, cho nên mới thấy được Lâm Tuấn đánh Sở Mộc Thân, chẳng qua cô không ngờ Lâm Tuấn sẽ ra tay ác như vậy, thật không hổ là con trong gia đình quân nhân.
"Không biết, dù sao là do mày làm hại, Mai Lăng, nếu không phải lời của mày, Sở Mộc Thân sẽ đến công viên giải trí, để xảy ra việc như vậy sao?" Lộ Diêu bị hỏi nên tim cô rất hoảng sợ, âm lượng nói chuyện cũng không to như lúc trước.
Mai Lăng hơi rối, tự phiền muộn, làm sao cô có thể tìm nó trong đám rắc rối của mình.
"Thật xin lỗi, Diêu Diêu.."
"Dừng lại, Mai Lăng, tao cho mày biết, người mày cần xin lỗi không phải là tao, muốn xin lỗi thì đi nói với Sở Mộc Thân, không cần nói với tao nói, mày hiểu không?"
Đúng rồi, có lẽ cô nên nói với Sở Mộc Sân, thế nhưng mà, đã qua nhiều năm rồi, cô không có gặp được Sở Mộc Thân, làm sao nói với hắn.
"Lộ Diêu.."
"Còn có, Mai Lăng, tao cho mày biết, nếu Lâm Tuấn bị gì, tao tuyệt đối sẽ không coi mày là bạn tốt của tao nữa."
"Lộ Diêu.. Diêu Diêu.."
"Nếu không có tin tức của Tuấn thì đừng liên hệ với tao."
Sau khi Lộ Diêu nói xong câu này, liền lấy túi, rời đi.
Toàn bộ phòng chỉ còn lại một mình Mai Lăng.