Mẹ của nguyên chủ nghe được là Cố Sâm nấu, trong lòng lại có chút ngậm ngùi chua xót. Nhớ năm đó, bà cũng như cô bây giờ. Đáng tiếc lại chưa từng được chồng quan tâm xuống bếp nấu cho một bữa cơm nào. Ông ấy hằng ngày đều bận đến mức không kịp nhìn mặt bà. Bà cứ nghĩ chỉ cần mình cố gắng thêm một chút, chăm sóc ông ấy tốt thêm một chút thì ông ấy sẽ quan tâm đến gia đình hơn. Không ngờ, tất cả nỗ lực của bà chỉ đổi lại sự lạnh lùng và tờ đơn li hôn. Đến lúc đó, bà đã hiểu mình nên buông tay.
Quả nhiên chiêu này của Cố Sâm đã chạm đến phần mềm yếu nhất trong lòng mẹ nguyên chủ. Bà quyết định ăn bữa cơm này.
Tay nghề của đầu bếp nhà Triều Ca đương nhiên không làm cô thất vọng. Mẹ của nguyên chủ vừa ăn một miếng đã đơ người bất ngờ.
Bà quay sang nhìn Cố Sâm khó tin:
“Đây là cậu nấu thật sao?”
“Đúng vậy ạ. Bác gái có chỗ nào không vừa miệng cứ nói, lần sau cháu sẽ sửa đổi.”
“Ừm, cũng được.”
Triều Ca trong lòng liền thả lỏng hơn một chút. Bà ấy nói được là vừa lòng rồi đó, cũng may không làm khó Cố Sâm.
Một lúc sau Triều Ca mới nhận ra là cô lo lắng là thừa rồi.
Cố Sâm mượn chủ đề đồ ăn tiếp tục đào sâu, kéo gần quan hệ. Mẹ của nguyên chủ cũng là người thích nấu ăn, liền tiếp chuyện với Cố Sâm đến vui vẻ.
Trong lúc trò chuyện, Cố Sâm còn dẻo miệng liên tục khen bà. Bà ấy cứ như vậy từ có chút lạnh lùng thành cười đùa thoải mái. Hai người họ xem chừng còn thân thiết hơn cả cô.
“...” Mẹ cũng lật mặt nhanh quá! Cô còn đang chuẩn bị ba mươi sáu kế để đối phó đây.
Ăn cơm xong, Cố Sâm lại giành rửa chén, hảo cảm của mẹ nguyên chủ đối với hăn lại tăng thêm một ít. Bà ngồi ở phòng khách cùng Triều Ca. Dịu dàng nói với cô:
“Noãn Noãn, mẹ thấy Tiểu Cố quả thật là một chàng trai tốt. Con phải nắm giữ cho tốt vào đấy.”
Triều Ca đang uống nước mà suýt nữa phun hết ra.
“Khụ...khụ, vậy là mẹ đồng ý rồi sao?”
“Đương nhiên! Con xem tìm đâu ra người tốt như vậy chứ! Đừng có bắt nạt người ta nghe chưa!”
“Vâng ạ.”
Mẹ của nguyên chủ còn ở chơi thêm một lúc nữa mới về. Lúc về còn xách theo một đống quà nữa.
Tâm trạng bà đương nhiên rất tốt. Đến lúc mở quà ra, tâm trạng lại càng tốt hơn nữa. Cố Sâm tặng bà rất nhiều mĩ phẩm làm đẹp, còn có không ít trang sức đắt tiền. Đến phiên Triều Ca, là một cái hộp bọc nhung màu xanh sang trọng. Bà tưởng trong đó sẽ là một món trang sức, không ngờ, lại là thẻ ngân hàng.
Đúng vậy, chính là THẺ NGÂN HÀNG!
Mẹ nguyên chủ dở khóc dở cười. Ai đời con gái lại như thế này cơ chứ.
Cũng may, nó tìm được một người tốt ở bên cạnh.
Bộ phim về nữ sát thủ Triều Ca quay ở nước ngoài giúp cô giành được giải Ảnh Hậu, con đường sự nghiệp vì vậy mà càng mở rộng thênh thang. Còn có Tân Thế Kỉ ở đằng sau, Triều Ca liền trở thành nữ minh tinh hot nhất lúc đó.
Đáng tiếc kéo dài chưa được ba năm, Hệ Thống tuyên bố hoàn thành nhiệm vụ, Triều Ca liền giải nghệ luôn. Làm cho các fan tiếc nuối không ngừng, liên tục kêu gào khóc ròng.
Vừa lui về ở ẩn, Triều Ca lại tiếp tục đam mê đào hố của mình. Các fan thấy thần tượng mình chuyển ngành như vậy cũng lập tức chạy qua hóng hớt.
Vốn đã nổi sẵn, lại cộng thêm khả năng viết lách, motip mới lạ, phong cách độc đáo của cô mà thu hút không ít độc giả.
Chỉ có điều, cô viết tận mười hai quyển tiểu thuyết rồi nhưng vẫn chưa có một quyển nào hoàn thành. Một nửa trong số đó đã được tuyên bố drop.
Các fan lại tiếp tục nước mắt chảy thành sông. Cứ ba ngày lại lên weibo của cô spam:
[ Đại Đại! Cô sao lại không ra chương nữa rồi?]
[ Đúng vậy a! Gần một tháng rồi đó!]
[ Không chịu đâu, bộ này hay lắm ấy, drop phí lắm a!]
[ Đại Đại mà drop thêm một bộ nữa là ta sẽ bỏ đọc đó!]
[ Lầu trên ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi đã nói câu này rất nhiều lần rồi!]
[ Hố không lấp nhưng ta vẫn muốn nhảy a!]
[ Sao lâu nay không thấy tin tức của Noãn tổng và Tiểu Cố vậy? Hai người chừng nào định kết hôn đây?]
[ Đúng đó! Fan chờ lâu lắm rồi đó nha!]
[ Hy vọng Đại Đại kết hôn rồi thì sẽ chăm chỉ lấp hố hơn.]
[ Lầu trên ngươi đừng mơ tưởng hão huyền nữa!]
...
Cố Sâm vẫn luôn ủng hộ cô. Đặc biệt, Cố Thị rơi vào tay hắn, ngược lại càng phát triển hơn. Sau ba năm đã trở thành một tập đoàn xuyên quốc gia, làm không biết bao nhiêu người cảm thán, ngưỡng mộ.
Nhưng vì công việc quá bận rộn, đến tận bây giờ hai người vẫn chưa tính đến chuyện kết hôn.
Mà giữa lúc đó, Triều Ca lại chết vì tai nạn giao thông.
Nói đúng hơn là, thời gian của cô ở vị diện này đã kết thúc.
Triều Ca quay trở về không gian Hệ Thống, cô nhìn chằm chằm vào màn hình trắng xóa kia.
Cô chậm rãi đứng dậy, tay vung một chưởng ngay chính giữa màn hình làm nó vỡ tan như vụn thủy tinh, rơi xuống rồi biết mất.
Chưa đầy mười giây sau, một màn hình màu trắng khác lại xuất hiện.
Hệ Thống sợ hãi online:
< Ký Chủ...Cô...cô làm sao vậy...?>
Tại sao ta lại chết?
< Khụ...khụ...cái đó à...>
Trả lời!
< A, vâng! Thật ra là vì tuổi thọ của nguyên chủ đến lúc đó là đã hết rồi cho nên là...>
Là người dùng thân thể của cô ấy tức là ta, cũng phải chết?
< Cũng có thể nói như vậy...>
Cái Hệ Thống chết tiệt! Sao mi không nói sớm?!
< Ký Chủ cô còn đang luyến tiếc Cố Sâm sao?>
Luyến tiếc cái đầu ngươi! Quyển thứ mười ba của ta a, thật sự là một siêu phẩm đấy!
<...> Siêu phẩm hố sâu không lấp nổi sao?
Hệ Thống nhanh chóng chiếu thông tin của cô lên màn hình trắng xóa.
Họ tên: Triều Ca
Cấp độ nhiệm vụ: E
+Nhiệm vụ chính tuyến: Hoàn thành < 2,5/3 >
+Nhiệm vụ phụ tuyến: Hoàn thành
Giá trị sinh mạng: -900
Nhân phẩm: -1200
Điểm tích phân: 1250
Kĩ năng: < trống >
Đạo cụ: < trống >
Triều Ca nhìn vao màn hình ngập tràn khó hiểu:
Tại sao nhân phẩm của bản cô nương lại giảm nữa rồi?
< Cái này còn phải hỏi sao? Cô đào hố không lấp, giữa chừng giải nghệ. Tổng cộng phải trừ 800 điểm mới đúng! Bản Hệ Thống trừ 200 là nương tay lắm rồi đó!>
Vậy sao nhiệm vụ chính chỉ hoàn thành 2,5/3?
Nhiệm vụ chăm sóc cho mẹ nguyên chủ cô chỉ mới làm được một nửa thôi!>
À. Không phải tại ngươi cho ta chết sớm quá sao?
< Khụ...cái này...Có muốn xem phần sau không?>
Không, xem cũng có được cái gì chứ? Chấm dứt tại đây, bớt lưu luyến.
<...> Cũng có lí!
Chỉ là tội nghiệp Tư thiếu quá a...
< Có muốn tiếp tục nhiệm vụ mới?>
< Bắt đầu truyền tống...>
Aaaa! Khoan! Ta còn chưa đồng ý mà!