Bá Đạo Mẹ Kế Mau Xuyên

Chương 15: Gặp côn đồ Trên đường




Ngược lại với Triều Ca, Cố Sâm ngồi trên giường lại có chút thất thần. Cậu ta đặt tay lên ngực, cảm nhận trái tim đang đập loạn nhịp của mình. Mặt cũng đỏ ửng, nhìn trông vô cùng đáng yêu. Không biết là cảm xúc của vai diễn Phong Lam hay là cảm xúc của chính cậu đây...

< Tư thiếu, cậu ổn chứ?>

Ổn, lão tử đương nhiên ổn.

<...> Tư thiếu à, cậu thừa nhận có chút rung động đi, không ai cười đâu mà, đây cũng là mục đích của chủ nhân đó. Tự dưng Bản Hệ Thống thấy được một chút ánh sáng hy vọng rồi. Chủ nhân, người mau về khen ta đi!

Hôm nay Triều Ca chỉ quay một cảnh duy nhất với Cố Sâm, hơn nữa cô còn có việc nên đi về trước. Cố Sâm thì khác, cậu ta còn một đống cảnh quay nên chắc phải ở lại đến tối. Trước khi Triều Ca rời đi, Cố Sâm còn tạo ra một quả bom thị phi.

“Noãn Noãn! Chờ tôi về nấu cơm nhé!”

“...”

Cố Sâm, cậu có biết nói như thế rất dễ gây hiểu lầm không hả?

< Ký Chủ, không phải gây hiểu lầm mà chỉ là vô tình tiết lộ sự thật thôi!>

“Vô tình”? Mi chắc chứ?

<...> Sao trọng điểm chú ý của ký chủ bao giờ cũng kì lạ như vậy?

Mấy nhân viên trong đoàn làm phim đồng thời là fan não tàn của cô hét chói tai:

“Aaaaa, lời này của Cố Sâm có nghĩa là cậu ấy ngày nào cũng nấu cơm cho Ôn Noãn phải không?”

“Họ còn đi chung xe kìa, có khi nào đã sống chung rồi không?”

“Có thể lắm. Thảo nào những cảnh tình cảm hai người lại có thể diễn tốt như vậy!”

“Quá là ăn ý, đâu đâu cũng thấy mùi gian tình nha...

Thế là đoàn quân fan CP của cô và Cố Sâm trong đoàn làm phim lại tăng lên, còn có dấu hiệu không dừng lại.

Phim chưa ra mà đã có scandal tình ái, fan CP(*) rồi, cô thật bội phục mình mà.

Cố Sâm, cậu thắng rồi!

Quả nhiên không có nhân vật phản diện nào mà không tâm cơ xảo quyệt cả.

<...> Rõ ràng là người ta muốn công khai thể hiện tình cảm, sao gặp phải Ký Chủ lại thành tâm cơ xảo quyệt rồi? Ký Chủ bệnh của cô lại càng ngày càng nặng rồi, cô mau chữa sớm đi còn kịp.

(*)fan CP: fan couple, người hâm mộ cặp đôi, chuyên ghép đôi, đẩy thuyền thần tượng của mình.

- -------------------

“Ôn tiểu thư, đây là báo cáo doanh thu và một số tư liệu bảo mật của tập đoàn Cố Thị tôi thu thập được.” -Người đàn ông mặc vest đen, khoảng hơn ba mươi tuổi, gương mặt có vẻ thành đạt, dày dạn sương gió đang ngồi đối diện Triều Ca vừa lên tiếng. Anh ta đẩy hai tập hồ sơ đến trước mặt cô.

Triều Ca cầm hai tập hồ sơ lên, lật xem sơ qua báo cáo doanh thu rồi đặt xuống bàn. Còn tư liệu bảo mật của Cố Thị cô trực tiếp cất vào trong túi xách.

“Công ty phát triển khá tốt đấy. Xem ra anh đã rất cố gắng. Tư liệu bảo mật này tôi sẽ xem sau, hy vọng nó không làm tôi thất vọng”

“Ôn tiểu thư, cô thật sự muốn đối đầu với tập đoàn Cố Thị? Cố Thị dù sao cũng là tập đoàn có quy mô lớn, hơn nữa đã có từ lâu, hiện còn đang phát triển rất tốt. Chúng ta làm như vậy, chính là đang lấy trứng chọi đá. Ôn tiểu thư, mong cô suy xét.”

“Anh đang nghi ngờ tôi?” –Giọng Triều Ca bình thản, lạnh lẽo,mang theo chút nguy hiểm vô hình đàn áp người đối diện.

Người đàn ông cảm thấy sống lưng cứng đờ. Anh ta run tay lau mồ hôi trên trán, cung kính nói:

“Ôn tiểu thư, tôi không dám.”

Cô nở nụ cười như có như không:

“Mọi việc chỉ cần nghe theo lời tôi. Nên nhớ tôi có thể cho anh thứ gì thì cũng có thể đòi lại của anh nhiều gấp trăm lần. Hãy cân nhắc đến hậu quả của việc phản bội tôi.”

Trong không gian tĩnh lặng chỉ còn vài ánh đèn mờ của quán bar, giọng nói trong trẻo của cô gái lại càng âm u, nguy hiểm như đến từ địa ngục. Mồ hôi trên trán người đàn ông không ngừng tuôn ra, giọng nói có chút run rẩy:

“Tôi hiểu rồi, Ôn tiểu thư.”

Dứt câu vội vã ra khỏi phòng, không dám ngoảnh đầu lại. Anh luôn nhớ rõ cô đã cho bao nhiêu tiền để giữ chức tổng tài, quản lí công ty thay cô. Đó quả thật là một con số trên trời, anh chưa bao giờ mơ tới. Anh rất ngạc nhiên, cũng rất cảm kích. Một cô gái nhỏ mà lại có bản lĩnh lớn như vậy làm sao anh dám đắc tội. Cô chắc chắn nói được làm được. Muốn sống tốt, chỉ có thể nghe theo cô.

Triều Ca nhìn bóng lưng người đàn ông rời đi, trong lòng âm thầm tính toán.

Cố Thanh Hàn, những gì anh đã làm với Ôn Noãn, bà đây sẽ cho anh trải nghiệm hết.

- --------------------------

Cố Sâm gọi điện thoại cho Triều Ca nói hắn về nhà nấu cơm cho cô rồi, dặn cô mau về. Triều Ca cũng sắp đói chết rồi, không chậm trễ vội phóng xe về nhà.

< Ký Chủ, cô có cảm thấy có người hàng ngày nấu cơm ở nhà chờ cô, lo lắng gọi điện dặn cô mau về là một cảm giác rất tuyệt vời không?>

Cũng được. Nếu nó hợp pháp.

<...> Ký Chủ hẳn là vẫn ghim thù vụ Cố Sâm có thể ra vào nhà cô thoải mái đi. Lúc cô hack cổ phiếu nhà người ta sao không nghĩ đến pháp luật? Bây giờ còn chê Tư thiếu. Người ta vì cô mà nguyện ở nhà làm vợ đảm mẹ hiền đó, vậy mà cô chỉ đánh giá cũng được? Ký Chủ, đáng đời cô bị bệnh không chữa được.

Đối thoại linh tinh với hệ thống một hồi thì cô gặp vấn đề. Một đám côn đồ chặn trước đầu xe cô, trên người còn mang theo không ít vũ khí. Một tên cao to dữ tợn, có vẻ là đại ca bước lên trước đạp vào xe cô khiêu khích.

Triều Ca bước xuống xe, ngạo nghễ nhìn chúng hét to:

“Mẹ kiếp, lâu lắm rồi mới có mấy con chó chán sống, thích đi tìm chết. Muốn đánh bà đây? Các ngươi còn non lắm.”

<...> Sao Hệ Thống lại nghe thành Ký Chủ cực kỳ hưng phấn muốn được đánh nhau vậy? A không đúng, bây giờ phải nhanh chóng gọi Tư thiếu đến để Anh hùng cứu mĩ nhân đã.

Bọn côn đồ chưa kịp động đậy thì Triều Ca đã nhanh chóng xông thẳng đến chỗ tên cầm đầu. Thừa dịp hắn không phòng bị quật hắn ngã ngửa trên đất. Còn bồi thêm mấy cước vào người hắn làm hắn phun ra mấy ngụm máu. Đàn em của hắn đứng xung quanh thấy vậy mới bắt đầu phản ứng:

“Chó chết! Mày to gan đấy! Dám đánh đại ca tao!”

“Anh em! Lên xử nó! Cho nó biết sự lợi hại của Lâm gia!”

“Đánh chết con mụ này!”

Lâm gia? Xem ra Lâm Thần không đợi được muốn xử lí cô rồi. Chỉ tiếc là cậu ta lại tiếp tục tính sai, cô không phải là Ôn Noãn dễ bắt nạt của ngày xưa nữa. Triều Ca rút cây gậy sắt kẹp bên hông của tên đại ca, chỉ thẳng vào những tên đàn em xung quanh. Cô nở nụ cười tà khí, giọng nói âm u vang vọng khắp con hẻm nhỏ. Cả người tản ra sát khí lạnh lẽo chết chóc.

“Phải xem bọn mày có bản lĩnh đó không đã.”