Bá Đạo: Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính

Chương 90: Lôi Minh nổ tung




Ánh mắt Âu Thiển Thiển cũng không để ý ánh mắt hắn, mà ánh mắt kiên định nhìn hắn, "thật không có lựa chọn khác sao? Anh không nên ép tôi như vậy ?"

"Nếu không em nghĩ như thế nào? Để cho hắn và em triền miên ở chung với nhau? Tôi sẽ làm cho em vĩnh viễn trở thành người phụ nữ của tôi, để cho thân thể em chỉ thuộc về tôi?" hắn vừa nói, tiến lên hai bước, dùng sức ôm cô, thân thể của cô dán chặt vào nơi nào đó trên thân thể hắn, để cho cô cảm nhận được hắn bây giờ khát vọng cô như thế nào.

Âu Thiển Thiển đột nhiên cả kinh, hốt hoảng giãy giụa, "Anh buông tôi ra, anh đang làm gì vậy!"

"Tôi muốn làm gì, không phải em là người biết rõ ràng nhất sao? Từ khi em 10 tuổi, tôi đã chờ đợi em lớn lên, nhưng khi em mười tám tuổi nhận nhiệm vụ đầu tiên, em lại yêu một tên tiểu nhân hèn hạ! Bởi vì sự kiện kia em bắt đầu trốn tránh tôi, nhưng tôi cũng không buông tha, vì tôi tin tưởng một ngày nào đó em sẽ giống như lần đầu tiên gặp mặt, tiếp nhận tôi, hướng về phía tôi mà cười, nhưng giờ em không còn mở rộng cánh cửa lòng với tôi như trước, em vui vẻ với một người đàn ông khác. . . . . . em có biết khi tôi nghe nói em đem thân hiến xử nữ tặng cho người người đàn ông kia thì tâm trạng tôi thế nào không? Em có biết mỗi lần nghĩ tới em cùng người đàn ông kia dây dưa ở chung một chỗ thì tâm tình tôi ra sao không? Em có biết tôi

có suy nghĩ muốn giết hắn như thế nào không?"

"Âu Thiển Thiển, em có biết hiện tại tôi có bao nhiêu mong muốn đè em dưới thân, xóa đi dấu vết của người đàn ông kia trong thân thể em không?" hắn hung hăng nhìn cô, vẻ mặt ôn tồn tức giận làm cho người ta không khỏi run rẩy.

Âu Thiển Thiển ngẩng đầu nhìn hắn, cô không cảm thấy sợ, chẳng qua là cảm thấy có lỗi với người đàn ông này. Mười ba năm, từ khi mới bắt đầu biết hắn, hắn đã không giấu giếm tình yêu của hắn với cô, chẳng qua là cô luôn giả bộ ngu mà thôi. Khi hắn cứu cô, cô lại không ngừng tránh né hắn, hắn ở trong bóng tối bảo vệ cô, nhưng cô lại nghĩ hắn là ma quỷ, trốn tránh hắn!

Rốt cuộc cô đã làm tổn thương người đàn ông này nhiều như thế nào. . . . . .

Đôi môi run rẩy mở ra, nhẹ giọng nói, "thật xin lỗi. . . . . . không đáp laị tình cảm của anh thật thật xin lỗi, tôi biết anh đối với tôi rất tốt, tôi cũng biết rõ tâm ý của anh đối với tôi, nhưng tôi lại không thể nào cũng có tình cảm như vậy với anh. Chúng ta không thể giống như người thân mà chung sống sao? Anh làm anh trai, tôi làm em gái, chúng ta giống như người thân. . . . . . Giống như. . . . . ."

"Đủ rồi, em câm miệng cho tôi!" hắn tức giận gầm nhẹ, "Tôi Lôi Minh không cần người thân, em đối với tôi mà nói chỉ có thể là yêu người, tình nhân, hoặc là vợ! Lựa chọn một mối qua hệ đi, em sẽ là ai trong số đó?"

"Nếu như tôi lựa chọn, anhạ sẽ bỏ qua cho Hàn Đông Liệt sao?"

Bây giờ, cô lại còn đang lo lắng cho hắn ta? Nhưng cô lại không phát hiện, vào lúc này nói lời như thế, không phải là đang đổ thêm dầu vào lửa sao.

Lôi Minh dùng sức nắm bả vai của cô, hung hăng nói, "Em thật sự muốn chọc giận tôi, Âu Thiển Thiển, đây là em ép tôi!"

hắn rống lên, sau đó điên cuồng hôn lên môi cô, hơi khom lưng đem ôm cô lên, vừa hôn vừa đi đến mép giường, đem cô ném trên giường lớn tuyết trắng, sau đó đè lên.

Âu Thiển Thiển đưa hai tay ra muốn đẩy hắn, nhưng tay lại đụng phải bộ ngực hắn, dần dần mềm nhũn đi xuống!

Mười ba năm qua, cô thiếu hắn, chỉ cần như vậy thì có thể bồi thường lại sao?

Đối với Hàn Đông Liệt, chỉ cần cô làm như vậy, hắn sẽ bỏ qua cho hắn ta sao?

Nếu như cô mặc hắn tùy ý phát tiết, mà có thể hoàn thành hai chuyện này. . . . . . Như vậy cô. . . . . .

****