Trong nháy mắt, một viên bạn bắn xuyên qua bả vai Hàn Đông Liệt, trên bả vai rắn chắc hiện lên một vết thương, máu đỏ từ từ chảy ra, bộ đồ bị nhuộm đỏ.
Âu Thiển Thiển hoảng sợ trợn tròn mắt, nhìn máu không ngừng chảy xuống , thân thể bắt đầu run rẩy, cô vội vàng xoay người, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đen nhánh.
Là hắn, nhất định là hắn, chỉ có hắn mới có bản lãnh đánh lén! Hắn đã ra tay, hắn muốn giết Hàn Đông Liệt thật.
Làm sao bây giờ? hiện tại cô phải làm sao?
Hàn Đông Liệt quay đầu nhìn vết thương trên bả vai, hắn không có cảm giác đau đớn, hơn nữa lại lấy tay che vết thương đang không ngừng chảy máu, rất bình thường nói, "Đi thôi, tôi không sao!"
Âu Thiển Thiển thấy hắn tĩnh táo, đột nhiên phát điên la hắn, "Không có sao? Anh lại còn nói không sao? Có người muốn giết anh đó, nếu như viên kia đạn lệch một chút xíu, sẽ bắn trúng tim anh, anh sẽ chết, anh sẽ bị giết chết. . . . . . Đừng bảo là không có sao, đừng có biểu hiện không quan tâm như vậy, đừng có dùng vẻ mặt không sao cả nhìn tôi, không muốn. . . . . ."
Thấy hắn vì mình mà biểu hiện ra dáng vẻ như vậy, lòng của cô đau đớn, thấy hắn vì mình mà nhẫn nại, cô cảm thấy rất áy náy. Là lỗi của cô, đều là lỗi của cô, hiện tại hắn ở bệnh viện, hắn sẽ bị thương, đều là bởi vì cô, nếu như cô không đến gần hắn, hắn cũng sẽ không bị như vậy, hắn sẽ vẫn là Hàn Đại thiếu gia, cuộc sống có bao người hâm mộ
Là cô làm rối loạn rồi hại chết hắn, cô đã nhìn người quan trọng nhất của mình chết ở trước mặt của mình đủ rồi.
Đã nhìn đủ rồi. . . . . .
"Thật xin lỗi. . . . . ." Cô khóc rồi ôm lấy hắn, chợt nghĩ đến Lôi Minh đang ở gần đó, cô hoảng sợ đẩy hắn ra.
Nhưng Hàn Đông Liệt lại bắt được cô, rồi ôm lấy cô, ngẩng đầu lên, nhìn màn đêm đen nhánh, dưới bầu trời đêm hắn nhìn người trên lầu cao kia, ngạo nghễ lộ ra nụ cười đắc ý.
"Nha đầu chết tiệt, không cho phép khóc, tôi còn chưa chết, em khóc cái gì? Em yên tâm đi, tôi sẽ không chết sớm hơn em đâu, cho nên đừng nói là sát thủ, dù là Diêm Vương tới bắt hồn tôi, tôi cũng sẽ để cho hắn tay không mà về!" bàn tay hắn vuốt ve mái tóc dài của cô, bá đạo an ủi cô, cũng đồng thời hướng về phía trong bóng tối nhìn người kia.
Đầu Âu Thiển Thiển dính vào lồng ngực của hắn, nghe tim của hắn đập, bùm,bùm t ừng cái một, nặng nề rồi lại chững chạc, làm cho người ta có cảm giác an tâm.
Kể từ khi cô biết Lôi Minh đang ở gần đó, tâm thần không yên, nhưng không hiểu vì sao khi nghe thấy nhip tim của hắn, cô cảm thấy vô cùng an tâm, rất an tâm!
"Mặc dù tôi cảm thấy ôm em như vậy rất thoải mái, nhưng hiện tại có chút lạnh, chúng ta nên đi vào nhanh một chút đi, nếu không sẽ cảm mạo !" thái độ Hàn Đông Liệt biến chuyển, dịu dàng trêu ghẹo.
"Dạ!" Âu Thiển Thiển ngẩng đầu lên, không hề lộ ra vẻ mặt lo lắng nữa, mỉm cười nhìn hắn.
. . . . . .
Bệnh viện đối diện một khu chung cư, Lôi Minh buông súng bắn tỉa xuống, hai tròng mắt trong đêm đen lộ ra ánh nhìn dã thú và tức giận, dùng sức vung tay lên, đập vỡ thủy tinh bên cạnh, mảnh kiếng bể lóe sáng rơi xuống đất, bàn tay hắn cũng đầy vết thương và máu.
Từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, hắn hung tợn nói, "Hàn Đông Liệt, tao muốn mày chết!"