Bá Đạo: Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính

Chương 70: Kiếm sống




"Anh nói anh là cố chủ, vậy tại sao? Tại sao lại phải làm chuyện như vậy? Anh và Hàn Đông Liệt không phải là bạn tốt sao?" Âu Thiển Thiển hoàn toàn không thể nhìn thấu người đàn ông này, hắn giống như là tiếu diện hổ, ở trên miệng thì cười hi hi ha ha nhưng tâm địa thì độc ác, nhưng đôi khi hắn ta lại giống như chỉ là một hoa hoa công tử lêu lổng, chỉ muốn làm những việc vui vẻ mà thôi.

Người giống như hắn ta, cô thật sự là gặp lần đầu tiên! Nên ứng phó thế nào mới được đây?

"Ây da, cô Âu đây là đang lo lắng cho King sao? Cô thích hắn?" Thừa Vũ lần nữa lấy ra một cái ly, lại pha thêm một ly Coktai.

Trên mặt Âu Thiển Thiển hiện ra vẻ lúng túng, sau đó thay đổi biểu cảm nói, "Chuyện của tôi, không cần anh quan tâm!"

"Tại sao có thể không quan tâm chứ? Cô là do tôi thuê tới, chỉ là. . . . . ." Hắn muốn nói rồi lại thôi, cố ý chờ cô hỏi lại.

"Có gì cứ việc nói thẳng, ngập ngừng, ngượng ngùng , một chút cũng không giống đàn ông!" cô ghét những người như vậy, cố ý đùa bỡn, là muốn đùa giỡn người khác.

"Ha ha. . . . . ." Thừa Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng, đem Coktai đưa cho cô nói, "Thật ra thì tôi thuê Thiên Chi Quốc, chẳng qua đơn thuần là muốn chơi đùa một chút mà thôi, chỉ là tôi không nghĩ tới Thiên Sứ thợ săn lại là vị hôn thê của King, hơn nữa còn là một đại mỹ nhân, nó làm cho tôi có một chút xíu ghen tỵ, cho nên tôi đang suy nghĩ, có nên hủy bỏ nhiệm vụ lần này hay không, sau đó theo đuổi cô?"

Nếu như hắn ra tay đối với cô thật, nhất định King sẽ đem hắn cho năm ngựa xé xác? Mặc dù có chút đáng sợ, nhưng cũng rất thú vị .

"Không thể!" Âu Thiển Thiển chợt kinh hoảng, bắt lấy cánh tay hắn nói, "Không muốn hủy bỏ nhiệm vụ, tôi nhất định sẽ hoàn thành, cho tôi thêm một chút thời gian, tôi nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ!"

Nếu như hắn ta hủy bỏ nhiệm vụ, như vậy cô cũng sẽ không có cớ đến gần hắn, thật ra thì cũng không phải là vì nhiệm vụ nên cô mới đến gần hắn, cô là vì chị, cô đã đồng ý với chị nhất định sẽ sinh con cho hắn, cho nên, không thể để cho hắn hủy bỏ nhiệm vụ!

Thấy vẻ mặt cô thay đổi, Thừa Vũ tò mò hỏi, "Cô làm sao vậy? Tại sao kích động như thế? Hủy bỏ nhiệm vụ rồi thì cô có thể được tự do, chẳng lẽ cô yêu King ?"

Cô gái này còn giấu diếm chuyện gì đó, chỉ là, mọi chuyện dường như ngày càng thú vị!

Âu Thiển Thiển dùng sức nắm chặt cánh tay, cúi đầu thật sâu, không trả lời, mà trầm mặc!

Thừa Vũ giảo hoạt, cố ý làm bộ như ghen nói, "Vậy cũng không được nha, em là người con gái mà tôi rất xem trọng, tôi yêu em, cho nên không thể để cho em sống bên người đàn ông khác, nhiệm vụ nhất định phải hủy bỏ!"

"Anh sẽ không làm vậy !" đột nhiên Âu Thiển Thiển ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn.

" Tại sao lại không?" Hắn hỏi.

"Bởi vì anh căn bản không có yêu tôi, anh đang nói dối, chẳng qua là anh đang cảm thấy rất thú vị mà thôi! Anh chính là loại người chỉ biết nói dối thôi, nhất định sẽ không tin tưởng ai, bởi vì sợ có người sẽ nhìn thấu anh, phản bội anh nên phải dùng lời nói dối để che giấu bản thân. . . . . . Anh là loại người sẽ không tin bất cứ ai, nên sẽ không dễ dàng yêu ai, chứ đừng nói tôi với anh mới gặp nhau có 2 lần mà thôi!"

Mặc dù lúc hắn nói chuyện luôn cười giỡn, lời của hắn làm cô không thể phân biệt được câu nào là thật, câu nào là giả, nhưng mà chuyện hắn nói yêu cô, nhất định là giả.

Tình yêu. . . . . . Không thể dễ dàng nói ra như vậy!

"Ha ha ha ha. . . . . ." Thừa vũ vẫn như hoa hoa công tử, cười hì hì nói, "Không nghĩ tới cô Âu còn là một chuyên gia tâm lý, thật không hỗ là Thiên Sứ thợ săn, xinh đẹp lại thông minh, thật là làm ta thật không nỡ buông tay, coi như ta đang nói đùa, xin lỗi xin lỗi! Tuy nhiên, nếu như cô không muốn tôi hủy bỏ nhiệm vụ, cô phải đáp ứng tôi một điều kiện!"

Thừa Vũ nhìn cô mỉm cười, lần đầu tiên hắn gặp người con gái như vậy, dám nói đạo lý với hắn lại còn dám suy đoán tim của hắn, thật là thú vị, làm sao hắn có thể bỏ qua cho cô dễ dàng được chứ? Huống chi hắn lại đã đồng ý với em gái hắn chuyện kia. Ai. . . . . .

"Điều kiện gì?" Cô nghiêm túc hỏi.

Thừa Vũ cầm tay phải của cô, rất lịch sự hôn lên mu bàn tay, nói, "Lần trước gặp mặt tôi cũng đã nói , hi vọng lần sau người ăn cơm với cô sẽ là tôi. Như thế nào? Lần này cô không có lý do gì cự tuyệt tôi chứ? Cô gái xinh đẹp!"