Nghe giọng cô, thấy mặt cô, Hàn Đông Liệt cuối cùng cũng yên tâm. Nhưng câu nói của cô làm cho anh vừa đau lòng vừa yêu thương. Thật xin lỗi, là muốn nói cô không thể thực hiện lời hứa của mình sao? Còn có ý khác nữa, nguyện vọng của cô là muốn kết hôn với anh, cũng không phải nói dối.
Anh vừa muốn mở miệng nói, Hoàng Viêm bên cạnh lại nói trước, “Hiện tại ngươi đã thấy cô ấy bình yên vô sự, có thể giao vật kia ra chưa?”
Vật? Âu Tiểu Thiển vừa nghe được, lập tức nói, “Không muốn… đưa cho hắn!”
Mặc dù cô không biết vật kia là gì, nhưng bất kể là gì đi nữa thì cũng không thể đưa cho người đàn ông này, kẻ thù của cô, vì hắn mà nhà họ Âu tan cửa nát nhà, người đàn ông này, cô tuyệt đối không tha cho hắn.
“Tiện nhân, chết đến nơi còn muốn phá hỏng chuyện của tao!” Hoàng Viêm hung tợn nói, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Hàn Đông Liệt nghe được giọng nói Âu Tiểu Thiển, nhất thời có chút do dự, vật đang được anh nắm chặt trong lòng bàn tay, rốt cục là cái gì? Tại sao hắn ta muốn có được nó?
“Trước hết thả cô ấy xuống đã.” Anh ra điều kiện.
“Giám đốc Hàn, đừng có được đằng chân lên đằng đầu, anh nói muốn thấy cô ấy bình yên vô sự, hiện tại đã đáp ứng, giờ lại muốn đưa cô ấy xuống, nếu như tôi làm theo, không phải anh còn đòi thả cô ấy ra trước chứ? Nếu tôi hết thảy đều theo anh, vậy còn bắt cô ấy làm gì?” Hắn thô lỗ nói, còn mang theo giọng điệu uy hiếp.
Hàn Đông Liệt không sợ hắn, ngược lại phách lối nhìn hắn nói, “Vật ông cần đang ở trong tay tôi, nếu ông không làm theo, tôi lập tức có thể hủy diệt nó.”
“Nhưng anh đừng quên, người phụ nữ của anh cũng đang trong tay tôi, anh không đáp ứng, tôi cũng có thể loại bỏ.”
Nghe được những lời này, lòng Hàn Đông Liệt không khỏi run lên. Trên thương trường, anh chưa bao giờ bị kẻ nào uy hiếp, cũng không sợ bất kỳ kẻ nào, nhưng tình huống hiện tại lại khác, nếu như là một món đồ, không có được thì anh có thể tìm chỗ khác, nhưng đây lại là người mà anh yêu nhất, trên đời chỉ có một, anh không dám đánh cược, anh sợ… sợ mất cô!
Anh chậm rãi vươn tay, từ từ mở lòng bàn tay ra, một viên bảo thạch màu đen nằm trong đó. Hoàng Viêm nhìn viên bảo thạch kia, vui vẻ ngửa đầu, đồng thời Three giả đang đứng cạnh Hàn Đông Liệt bước lên, đưa tay muốn cầm.
“Không.”
Âu Tiểu Thiển đột nhiên hô to, dùng hết khí lực toàn thân nói, “Không muốn đưa cho hắn, hắn ta chính là kẻ đã hại nhà họ Âu tan cửa nát nhà, dù có chết cũng không làm theo ý hắn.”
Cô nhìn bảo thạch trong tay anh. Tại sao lại là vật này? Rốt cục nó có ý nghĩa gì với hắn? Suy nghĩ một chút, bảo thạch này cô đã mang theo từ lúc năm tuổi, mặc dù trí nhớ không hoàn thiện, nhưng cô mang máng nhớ được có người từng nói, đây là vật quý của gia tộc, là một chiếc chìa khóa.
Cô trước giờ nghĩ không ra ý nghĩa thực sự của nó.
Hàn Đông Liệt nghe cô nói, trong nháy mắt liền nắm chặt tay, quay đầu nhìn bộ dáng yếu ớt của Âu Tiểu Thiển, lòng đau đớn không kiềm chế được.
Anh nhíu mày, hơi cười nói, “Trên đời này không có gì quan trọng bằng em, em nói dù có chết cũng không làm theo hắn? Những lời này đối với anh mà nói là quá tàn nhẫn. Hôm nay anh là chồng em, cả đời bảo vệ em, em lại ở trước mặt anh nói chết…”
“Anh sẽ không để em chết, dù cho mất đi mọi thứ, anh cũng muốn em sống bên cạnh mình!” Anh vừa nói vừa mở lòng bàn tay ra một lần nữa.
Three giả từ từ đến gần, lúc hắn gần nắm được vật, “Đùng” tiếng súng vang lên, Hàn Đông Liệt run tay, bảo thạch trượt rơi trên sàn.