u Thiển Thiển ôm thật chặt tro cốt trong ngực, giống như là ở che lỗ tai của chị lại, không để cho chị nghe được câu này.
"Tiểu Thiển, tại sao cho đến bây giờ em vẫn không chịu thừa nhận? Em là u Tiểu Thiển, rõ ràng em chính là u Tiểu Thiển, nhưng vì cái gì nhất định nói mình là u Thiển Thiển? Cho dù Thiển Thiển là vợ sắp cưới của tôi, tôi cũng sẽ không kết hôn với cô ấy, tôi chỉ muốn kết hôn với em, tôi chỉ muốn sinh con với em, nói cho tôi biết. . . . . . Tại sao muốn giả dạng thành Thiển Thiển?" Vấn đề này hắn vẫn luôn giấu ở trong lòng vấn đề, rốt cuộc cũng nói nên lời rồi.
Bị hắn hỏi vấn đề này, cô bắt đầu sợ, tay không biết làm sao, càng không biết nói thế nào để có thể lừa gạt hắn, cho nên chỉ có thể lắc đầu, không ngừng lắc đầu, dùng sức lắc đầu.
"Tiểu Thiển!" Hàn Đông Liệt lần nữa đem lấy cô ôm vào trong ngực, giọng nói nặng nề, "Không cần đang trốn tránh tôi, mặc kệ là bởi vì lí do gì đó, cũng không cần trốn tránh nữa, từ nhỏ tôi đã nhận định em là vợ tương lai của tôi, mà mười lăm năm chờ đợi, tôi vẫn nghĩ như cũ, xin em đừng hành hạ tôi, tôi thật sự chỉ yêu một mình em. . . . . . Cho dù em trốn, từ nơi này biến mất khỏi thế giới, tôi cũng sẽ không yêu những người khác, chỉ có một mình em, đời này tôi liền chỉ thích một mình em thôi!"
Hắn ôm cô thật chặt, hoàn toàn quên mất trước ngực mình còn có hũ tro cốt, chỉ tỏ tình với cô, để cho cô biết rõ lòng mình, nhưng hắn cũng không phát hiện hắn ôm chặt người của cô, cô đang run rẩy không ngừng.
"Buông tôi ra!" u Thiển Thiển rống to, giùng giằng, trốn ra hai cánh tay của hắn.
Cô đã không còn cách nào cùng người đàn ông này sống một chỗ, đã không cách nào tha thứ khi hắn đang chị trước mặt của chị mà thương tổn chị như vậy, cũng không còn cách nào khống chế sự đau lòng của mình.
Cô quay đầu, chạy thật nhanh ra khỏi phòng, sau đó chạy vào một phòng khác, khóa chặt cửa lại, sau đó dựa vào cửa từ từ trượt xuống, trong ngực ôm tro cốt của chị , rơi nước mắt nói, "Chị, thật xin lỗi, em đã sai rồi !"
Chỉ là muốn Hàn Đông Liệt ở trước tro cốt của chị nói câu kia mà thôi, nhưng không ngờ hắn lại ở trước mặt cô thổ lộ,càng làm cho cô cảm thấy áy náy chính là. . . . . . Cô lại không có cách nào khống chế tâm trạng vui vẻ của mình.
"Chị. . . . . . Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ."
Cô ngồi dưới đất, ôm tro cốt không ngừng nói xin lỗi, nói xin lỗi không ngừng . . . . . .
Mà Hàn Đông Liệt cheo theo cô, nhìn thấy cô chạy vào căn phòng đó và khóa cửa, hắn hốt hoảng đứng ở cửa phòng, không ngừng gõ cửa, không ngừng nói, "Cô gái chết tiệt, mau mở cửa ra, cho tôi vào đi. . . . . . Mở cửa. . . . . . Mở cửa. . . . . ."
Tại sao lại trở thành như vậy? Cô gái này rốt cuộc muốn hắn chờ bao nhiêu năm, mới có thể mở rộng cánh cửa lòng để tiếp nhận hắn?
"Đáng chết, cô gái chết tiệt, em mau mở cửa ra cho tôi, nếu không tôi sẽ phá hủy căn phòng này, xem em có thể trốn nữa không!" Hắn rống to, uy hiếp.
Đến cuối cùng cũng có âm thanh nho nhỏ ở bên trong, "Tôi không muốn nhìn thấy anh, để cho tôi được yên lặng một chút!"
"Không được, tôi không đồng ý, em mau mở cửa ra, bây giờ, lập tức, lập tức mở cửa ra!"
"Hàn Đông Liệt!" Từ trong cửa truyền ra tiếng rất nhỏ, nhưng mà cô cố gắng hô lên, "Nếu như bây giờ anh đem tờ giấy đáng ghét kia đến trước mặt tôi, tôi thà chết trước mặt anh, tôi nói thật, tôi sẽ chết, tôi sẽ chết thật . . . . . . Nếu như không muốn tôi chết, thì anh tránh ra, không cần đến gần tôi, đừng để cho tôi nghe được tiếng của anh!"
Hàn Đông Liệt cứng ngắc đứng ở trước cửa.
Chết? Cô rõ ràng cũng chỉ dùng một chiêu này? Cứ như vậy mà ghét hắn sao? Nếu không muốn thấy hắn, vậy tại sao còn phải trở lại?
Đáng chết, cô gái chết tiệt, em đã bức tôi điên thật rồi!